Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 410: Không phải là anh không muốn đính hôn đấy chứ ? (length: 10171)

Thời Tiểu Niệm khó tin mở to mắt, tại sao cô lại bị mang đến chỗ này?
"Ầm."
Một âm thanh vang lên.
Thời Tiểu Niệm thở dốc đứng ở cuối giường, quay đầu nhìn sang, thấy Phong Đức dùng chìa khóa mở cửa, hai người hộ vệ đẩy cửa kính ra.
"Tịch tiểu thư."
Phong Đức từ bên ngoài đi vào, mặc đồng phục quản gia như thường lệ, áo sơ mi kết hợp với áo com lê, đồng hồ quả quýt đeo ngay ngắn trước ngực, khuôn mặt hằn nếp nhăn, ngũ quan vẫn cho thấy vẻ anh tuấn từng có, ông bước tới, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, đôi mắt áy náy nhìn Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, lạnh lùng nhìn ông.
"Tịch tiểu thư, cô ngủ một đêm, có đói bụng không, ăn chút gì đi."
Phong Đức nói, giọng nói mang theo vẻ áy náy.
Một người hộ vệ bưng khay đến, bày từng món ăn lên bàn nhỏ. Một người hộ vệ khác thì tiến tới cởi trói tay cho Thời Tiểu Niệm.
Hai tay được tự do, Thời Tiểu Niệm lập tức xoa cổ tay, nhưng không ăn gì.
Phong Đức thấy cô như vậy, áy náy càng sâu hơn, "Tịch tiểu thư..."
"Phong quản gia rốt cuộc là đang thay ai làm chuyện này?" Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn ông, trong mắt không chút kính ý, "Là Cung Âu sao? Nhưng Cung Âu không thể nào bắt giữ tôi."
Nhất là vào lúc này.
Phong Đức đứng trước mặt cô, im lặng.
"Cũng không thể là Mona, vậy chỉ còn lại Cung gia, tại sao? Mang tôi đến chỗ Cung Âu đính hôn rồi g·i·ế·t c·h·ế·t tôi sao? Đây là châm biếm và làm n·h·ụ·c tôi trước khi c·h·ế·t sao?" Thời Tiểu Niệm lạnh lùng hỏi.
"Tịch tiểu thư, trước hết hãy ăn một chút đi."
Phong Đức thở dài một tiếng, nói.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, cảm thấy mình đang nói chuyện với khúc gỗ, cô đ·á·n·h giá Phong Đức, nhìn thấy trên mặt ông có vết thương nhỏ, không khỏi cười khổ một tiếng, "Trước kia, khi còn ở cạnh Cung Âu, tôi với những người bên cạnh hắn, kể cả hắn, đều cảm thấy tức giận và tuyệt vọng, chỉ có Phong quản gia là tốt với tôi."
"..."
Phong Đức nhìn cô, trên mặt càng thêm áy náy.
"Tôi nhớ lúc mới bắt đầu nhất, Phong quản gia còn tìm hiểu xem tôi t·h·í·c·h ăn gì, tự mình xuống bếp nấu cho tôi." Thời Tiểu Niệm nói.
Phong Đức có chút ngạc nhiên nhìn Thời Tiểu Niệm, khi đó, ông thực sự rất đồng cảm, rất thương xót cho cô, nên tự mình xuống bếp, nhưng chưa từng kể với ai, không ngờ cô lại biết.
"X·i·n l·ỗ·i, Tịch tiểu thư, là tôi l·ừ·a cô."
Phong Đức nói.
Bất kể là tình cảm gì, một khi bị bao phủ bởi sự tính toán và l·ừ·a d·ố·i, sẽ không thể trở lại thuần khiết như trước nữa.
Thời Tiểu Niệm nhìn ông, ngồi xuống cuối giường, "Phong quản gia, thân là quản gia thì sẽ có rất nhiều điều không thể tự quyết định, thế giới của những người làm quản gia các ông không có đúng sai, chỉ có chủ nhân."
"..."
Phong Đức im lặng ngồi đó.
"Thật sự là Cung gia muốn giải quyết tôi sao?" Thời Tiểu Niệm nhìn Phong Đức hỏi, từng chữ từng chữ một, "Nếu như là Cung gia, tôi không nên bị làm n·h·ụ·c, không nên bị n·g·ư·ợ·c đãi, xin Phong quản gia cho tôi một đ·a·o đi, tôi thà c·h·ế·t trong tay ông."
Cô không muốn như cá nằm trên thớt mặc Cung gia xẻ t·h·ị·t, cô không phản kháng, không có nghĩa là cô không đau h·ậ·n, không căm gh·é·t.
"Tịch tiểu thư..."
Phong Đức nhìn cô muốn nói lại thôi.
"Hôm nay là ngày Cung Âu đính hôn." Thời Tiểu Niệm nói, Phong Đức vừa nói cô ngủ một đêm, cũng chỉ nói cô ở chỗ này, hôm nay Cung Âu sẽ đính hôn với Mona.
Cô c·h·ế·t vào ngày Cung Âu đính hôn, không có gì châm biếm hơn chuyện này.
Nghe vậy, Phong Đức tiến lên một bước, đang muốn nói gì đó, một giọng nói lạnh lùng đầy từ tính đột ngột vang lên từ bên ngoài, "Em muốn c·h·ế·t như vậy?"
Thời Tiểu Niệm ngồi ở cuối giường, nghe vậy, cả người cứng đờ, trong nháy mắt, máu trong người như chảy n·g·ư·ợ·c, đôi mắt khó tin mở to, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Giọng nói kia sao quen thuộc vậy, lẽ nào là hắn.
Hắn không thể nào xuất hiện ở chỗ này.
Bên tai vang lên tiếng giày giẫm trên cát mịn, từng bước từng bước đều rất vững chắc.
Cô cứng đờ từ từ quay đầu, nhìn ra phía ngoài, bên ngoài cửa kính chỉ có một mảnh lụa trắng, một cây đại thụ, không có gì cả, nhưng tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Bên ngoài cửa kính trong suốt, một đôi chân được bao bọc trong chiếc quần dài màu đen tiến vào tầm mắt cô trước tiên.
Ngay sau đó, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trên mặt kính.
Một khắc ấy, bên ngoài lá trên cây rơi xuống.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, hai chân vẫn bị trói, cô khó tin nhìn, rất lâu sau, hình ảnh ấy mới khắc sâu vào trí nhớ Thời Tiểu Niệm.
Thời tiết rất đẹp, bóng hình Cung Âu phản chiếu trên cửa kính, cao lớn và tao nhã, thân hình thẳng tắp, hắn mặc bộ lễ phục màu đen, đường cắt may khéo léo, không một chút tì vết, khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, trên tai đeo khuyên kim cương, che đi vết thương, những chiếc lá rơi xuống, tô điểm cho hắn.
Hắn đi qua từng ô vuông kính, cuối cùng dừng lại ở giữa khung cửa, chặn ánh mặt trời, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, trên mặt không chút biểu cảm.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, đến cả thở cũng không thông.
Cô không thể tin vào mắt mình, sao lại là Cung Âu, tại sao lại là Cung Âu được?
Cô đã sai rồi.
Cô nghĩ sai rồi.
Phong Đức vẫn tr·u·ng thàn với Cung Âu. Là cô đã hiểu lầm, nhưng tại sao Cung Âu lại bắt cô vào hôm nay, hắn muốn làm gì?
"Đi ra ngoài."
Cung Âu nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, giọng lạnh lùng cất lên.
"Vâng, t·h·iếu gia."
Phong Đức cùng hai người hộ vệ lui xuống, đóng kín cửa kính.
Trong phòng chỉ còn lại Cung Âu và Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm ngây ngốc nhìn hắn, nhìn bộ lễ phục trên người hắn.
Nghe nói lễ phục đều do chính tay hắn lựa chọn, hắn vốn là người cầu toàn, không chấp nhận bất kỳ một lỗi nhỏ nào, quả nhiên lễ phục đính hôn đặc biệt đẹp, nhìn màu sắc có vẻ đơn giản, nhưng lại toát lên sự cao quý, cúc áo làm từ lam ngọc, giá trị không nhỏ.
Hôm nay hắn, còn anh tuấn hơn cả ngày thường.
"Bộ lễ phục hôm nay của tôi thế nào, đánh giá một chút." Cung Âu lạnh lùng cất lời, giọng trầm thấp đầy từ tính, ánh mắt quét về phía cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó căn bản không thốt nên lời, cô há miệng, âm thanh như bị nghẹn trong cổ họng, không thể nói được.
Đây là cái gì?
Hôm nay là ngày hắn đính hôn, vậy mà hắn lại mặc lễ phục tinh xảo nhất đến trước mặt cô.
Cung Âu liếc nhìn xung quanh, tầm mắt dừng trên một chiếc ghế, đưa tay kéo lưng ghế lại, chân ghế bị kéo trên sàn nhà phát ra tiếng vang khe khẽ.
Âm thanh đó kéo dài lê thê, dường như đang dày vò Thời Tiểu Niệm, khiến cô đứng ngồi không yên.
Cung Âu chậm rãi kéo ghế đến trước mặt cô, lưng ghế hướng về phía cô, hắn ngồi ngược, hai cánh tay tùy ý đặt lên ghế, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, con ngươi đen láy, môi mỏng khẽ động, "Bộ lễ phục này của tôi rất x·ấ·u, x·ấ·u đến mức em không muốn đánh giá?"
Thời Tiểu Niệm liên tục rùng mình, cô ngước mắt nhìn Cung Âu.
Cung Âu nhìn cô, khóe môi cong lên, cười như không cười, mang theo vài phần tà khí, khiến người ta không biết hắn đang nghĩ gì.
"Là anh bắt tôi."
Thời Tiểu Niệm chậm rãi thốt ra một câu thừa thãi.
Là Cung Âu ra tay với cô, đáp án này còn sốc hơn cả chuyện do Cung gia gây ra, cô cảm thấy như đã c·h·ế·t rồi lại quay về.
"Lễ phục khó coi?"
Không nghe được câu trả lời, Cung Âu vẫn khăng khăng hỏi, cằm đặt lên cánh tay, tròng mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm.
Tại sao muốn cô đánh giá lễ phục của hắn?
Trong lòng cô không dễ chịu.
"Rất đẹp." Thời Tiểu Niệm khó khăn thốt ra từ trong cổ họng, một giọt mồ hôi lăn dài trên trán, "Quần áo anh chọn sao có thể khó coi được."
"Ừ, tôi cũng cảm thấy rất đẹp."
Cung Âu ngồi ngược trên ghế, hai chân dài mở rộng, một chân gần sát cô, nói xong, hắn nhíu mày, vẻ mặt tự mãn đắc ý.
Nhìn dáng vẻ của Cung Âu, Thời Tiểu Niệm có một dự cảm chẳng lành, trong lòng vừa hoảng vừa loạn.
Lúc hắn nóng nảy nổi giận cũng không đáng sợ như lúc này, đây mới là bộ dáng dọa người, không nổ tung, không tức giận, hắn giống như đang đeo lên một chiếc mặt nạ, hắn nhìn bạn, hắn cười, sẽ khiến bạn không rét mà run.
"Cung Âu, mẹ tôi đang b·ệ·n·h, tôi rất lo cho bà, anh để tôi về chăm sóc bà đi."
Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói.
Vào hôm nay, trong hoàn cảnh này, đối mặt với Cung Âu, cô chỉ muốn t·r·ố·n.
"Hôm nay là ngày tôi đính hôn, em cũng không có gì muốn nói với người yêu cũ là tôi sao?" Cung Âu nhìn cô chằm chằm nói, con ngươi đen láy phản chiếu gương mặt đáng yêu, hiền dịu của cô.
"Những điều cần nói không phải chúng ta đã nói hết rồi sao?"
Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt trong veo lộ rõ vẻ bối rối.
Cô không hiểu người đàn ông trước mắt, họ đã chia tay, cô buông tay, hắn cũng buông tay, chính miệng hắn đã nói muốn để cô tự do, tất cả chỉ mới xảy ra tháng trước thôi.
Hắn sẽ không quên được.
"Nhưng hôm nay là ngày tôi đính hôn."
Cung Âu ngồi trên ghế chăm chú nhìn cô, giọng trầm thấp khàn khàn, "Em có biết hôm nay có bao nhiêu người đến không? Bọn họ đều chờ xem tôi đính hôn, sau khi đính hôn, tôi sẽ cùng Mona chung g·i·ư·ờ·n·g, để cô ấy sinh cho tôi thế hệ kế tiếp, tôi phải tuân theo quy tắc của Cung gia, phải tuân theo mối quan hệ giữa giới quý tộc, sau đó s·ố·n·g giống như dáng vẻ của cha tôi."
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, không nói nên lời.
"Sau ngày hôm nay, Cung Âu trước kia sẽ hoàn toàn biến m·ấ·t, em nói xem, hôm nay chẳng phải là một ngày quan trọng sao, em nên nói gì đó với tôi chứ?" Cung Âu nhìn cô chằm chằm hỏi.
Rõ ràng người đàn ông trước mặt truyền thông luôn đắc ý kiêu căng, nhưng giờ phút này, cô không thấy một chút vui vẻ nào trên mặt hắn vì chuyện đính hôn.
Thời Tiểu Niệm mấp máy môi, có chút khó khăn thốt lên, "Cung Âu, không phải anh không muốn đính hôn đó chứ?"
Hắn không tình nguyện kết hôn, không muốn bị định đoạt, không muốn cùng Mona s·ố·n·g đến hết cuộc đời, phải không?
"Bây giờ chuyện đó còn có ý nghĩa gì nữa?" Cung Âu nhếch môi cười tà mị, "Người nên đến đều đã đến, những gì cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, em muốn tôi đính hôn ở đây, thì hôm nay tôi sẽ đính hôn ở đây. Tôi vì em mà đặt, cho nên tôi muốn hỏi một chút, Thời Tiểu Niệm, em có hài lòng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận