Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 582: Tại sao muộn như thế? (length: 10179)

Editor: shinoki Lạnh lùng, hám lợi, tuân thủ quy tắc, cô đều đã từng thấy qua trên người người nhà Cung gia. Cung Âu không phân rõ bình thường và không bình thường, những gì được cho là bình thường đối với hắn lại ngược lại và cách xa hắn, cho nên, trong tiềm thức hắn đã xem bản thu nhỏ của những người đó thành tiêu chuẩn của người bình thường. Walker nhìn cô, thấy cô tiếp thu giả thuyết táo bạo này thì không khỏi cười, "Tốt quá, Tịch tiểu thư, cô không nói tôi là người điên." Những lời này nghe vào đều rất hoang đường. "Ngài là bạn của cha nuôi tôi, tôi đương nhiên tin ngài." Thời Tiểu Niệm nói, thân thể một tấc một tấc phát lạnh, "Mời ngài nói tiếp." "Như vậy thì có thể giải thích tại sao sau khi Cung tiên sinh về nước không đi gặp cô trước, bởi vì ngài ấy đã nén tình cảm dành cho cô xuống, ngài ấy cho rằng tình cảm của người bình thường chính là như vậy, ngài ấy cho rằng mình như vậy thì là người bình thường." Walker tiếp tục nói, "Nhưng ngài ấy lén xem tranh của cô, đó là bởi vì ngài ấy có chút không khống chế được mình, ngài ấy quá nhớ cô, ngài ấy cần thấy vật nhớ người, bằng không ngài ấy sẽ sụp đổ." "..." Bởi vì không khống chế được, bởi vì cần thấy vật nhớ người. Một người liều mạng khắc chế bản thân mà vẫn không khống chế được cảm giác là như thế nào, Thời Tiểu Niệm không dám tưởng tượng, ngón tay cô càng thêm lạnh. "Có lẽ đây cũng là chủ ý của bác sĩ Mona kia đưa ra cho ngài ấy." Walker nói với cô, "Tự mình ăn dấm chua, giống như cô nói, chuyện này với bản thân ngài ấy cũng là một loại dằn vặt không thuộc về mình, bởi vì ngài ấy biết chính ngài ấy phải chịu bao nhiêu khổ mới luyện được, hơn nữa vẫn còn chỗ chưa luyện được, khi cô biểu hiện ra sự hoài niệm đối với quá khứ, hắn cảm thấy vô cùng thất bại, hắn hận ý niệm của mình, tâm tình tiêu cực hơn rất nhiều." "..." Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ kia, tự tay che mặt mình, môi run dữ dội hơn. Cô đã làm cái gì vậy. Khoảng thời gian đó cô đã nói với Cung Âu những gì, cô nói cô yêu cái kẻ hoang tưởng kia, cô nói cô nhớ trước đây, cô nhất định chính là đao phủ, đao phủ lăng trì Cung Âu. Cô căn bản không nghĩ qua, hắn để trọng sinh thành hôm nay đã chịu bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu dằn vặt. Walker thấy Thời Tiểu Niệm tán thành cách nói của ông, càng nói càng hưng phấn, "Nếu như tất cả đều giống lời tôi nói, Cung tiên sinh chính là người có lực khắc chế đáng sợ nhất tôi từng gặp, tôi tin không ai có thể làm được như ngài ấy, khắc chế đến mức hoàn toàn biến mình thành một loại tính cách khác." Một kẻ hoang tưởng biến thành người có lực khắc chế khủng bố, quá trình này người bình thường không thể tưởng tượng nổi. "" Thời Tiểu Niệm đã có chút nghe không vào. "Tịch tiểu thư, cô nói sau khi ánh đèn lóe lên, ngài ấy khôi phục dáng vẻ trước kia, tôi tin đó là vì khi ánh đèn lóe lên đã làm cho ngài ấy thống khổ cực độ, e rằng có liên quan đến cô, loại đau khổ này tựa như rượu đã không chế được hắn, khiến cho hắn không khắc chế được mình, vì vậy hắn mới tiết ra." Walker nói, "Nhưng sau khi tiết ra, hắn lại rất hối hận." "Đều là lỗi của tôi." Thời Tiểu Niệm run rẩy nói, thanh âm thấp đến khàn giọng, "Tôi biết rõ hắn yêu tôi, tôi không biết đoạn thời gian trước tôi đã làm những gì." Đến bây giờ cô mới biết, thì ra sau khi hắn trở về, mỗi một lần cô náo đều là dằn vặt đối với hắn, cô đã làm những gì. Thấy Thời Tiểu Niệm khổ sở, Walker vội vàng ôn hòa khuyên cô nói, "Tịch tiểu thư, cô đừng như vậy, cô đã làm rất tốt,... ít nhất... Cô còn mong gì khác sau khi kết hôn, bây giờ thỉnh thoảng cô sẽ thấy cái bóng trước trên người hắn, cô biết như thế có nghĩa là gì không?" "..." Thời Tiểu Niệm mờ mịt nhìn về phía ông. "Điều này có nghĩa là cô đã hoàn toàn tiếp thu biến hóa của hắn, hắn cũng không cần mệt mỏi nữa, cho nên lực khắc chế của hắn cũng sẽ tương đối thả lỏng, đây là chuyện tốt." Walker thoải mái nói với cô. "Thật vậy sao?" Thời Tiểu Niệm hỏi, vậy nên, đến cuối cùng cô vẫn phải quyết định chính xác sao? Cô không tiếp tục điên cuồng dằn vặt lăng trì Cung Âu, phải không? "Tịch tiểu thư, cô đừng khổ sở như vậy." Walker nói, ôn hòa hỏi, "Cô có dự định gì tiếp theo?" "Tôi muốn giết Mona." Thời Tiểu Niệm run rẩy nói, trong mắt bắn ra hận ý. Cô chưa từng hận Mona như bây giờ, cô càng căm hận chính mình, cô một đường đều đồng lõa với Mona. Chính cô không nên bảo Cung Âu đi gặp Mona, khiến Cung Âu cố ý cho rằng chỉ có Mona mới có thể chữa trị cho hắn, bốn năm sau, cô lại cùng Cung Âu náo không ngớt, tăng thêm thống khổ cho Cung Âu. Nghe cô nói như thế, Walker lại càng hoảng sợ, vội vàng nói, "Tịch tiểu thư, cô ngàn vạn lần không nên nghĩ như thế, tôi nói, những thứ này chỉ là giả thiết do tôi phân tích, e rằng đây thật sự chỉ là một cách trị liệu thôi." "Tôi hiểu, lĩnh vực tâm lý dựa vào phân tích cá nhân, tin tưởng cá nhân." Thời Tiểu Niệm nhìn ông chậm rãi nói, "Nhưng tôi tin phán đoán của ông, bác sĩ Walker." Bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai. Nhưng đến bây giờ cô mới hiểu. "Cô bằng lòng tin tôi, tôi rất vui." Walker nói. "Vậy mời ngài đi gặp Cung Âu cùng tôi! Nói những lời này cho hắn biết, đừng để hắn chống đỡ nữa." Thời Tiểu Niệm nói rồi đứng lên. Nghe vậy, Walker lắc đầu, "Điều này e rằng không được, Tịch tiểu thư, Cung tiên sinh là một người cao ngạo, ngài ấy tin tưởng, không nghi ngờ gì về con người bình thường bây giờ của mình, thậm chí ngài ấy còn cho rằng người bình thường nên dày vò như thế. Đột nhiên bây giờ nói cho ngài ấy biết ngài ấy bị người khác đùa bỡn, tôi sợ ngài ấy khó có thể chịu đựng, sẽ xảy ra chuyện càng khó dự đoán hơn." "..." Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn ông, "Không có cách nào khác sao?" Lẽ nào lại để Cung Âu tiếp tục khắc chế sao? Thật quá mệt mỏi. "Thuận theo tự nhiên, Tịch tiểu thư, hiện tại tình trạng của Cung tiên sinh không thể chuyển biến tốt đẹp ngay được.” Walker nhìn cô nói, "Tôi nghe Phong Đức đề cập qua một chuyện của các người, tình yêu của các người chấn động như vậy, tôi tin, có thể giúp Cung tiên sinh chỉ có một mình cô." Chỉ có một mình cô. Nhưng cũng chỉ có một mình cô, mới đem Cung Âu biến thành như bây giờ. Thời Tiểu Niệm không biết mình đã rời khỏi câu lạc bộ như thế nào, cô đi từng bước ra ngoài, mở cửa xe, ngồi vào xe, giống như một cái xác không hồn, hai mắt ngây ngốc nhìn về phía trước. Một lát sau, cô gục mặt lên vô lăng thất thanh khóc rống, tay không ngừng đập lên xe của mình, hối hận khôn nguôi. Cô hẳn là đã sớm phát giác ra được. Cô đã phát giác ra từ lúc ánh đèn lóe lên ở Bắc Bộ Loan, hắn căn bản không thay đổi, hắn căn bản chưa chữa hết bệnh, cô khi đó nên nhìn ra được. Tại sao lại muộn như thế, tại sao lại muộn như thế? Tịch Tiểu Niệm tại sao mày lại ngu xuẩn như vậy, đồng lõa với Mona làm tổn thương người đàn ông mình thích nhất. "Xin lỗi, xin lỗi." Thời Tiểu Niệm khóc rống không ngớt, nước mắt hối hận không ngừng chảy xuống mặt. ... Khi Thời Tiểu Niệm đến công ty của Cung Âu, đã là ba tiếng sau rồi. Cung Âu đang họp. Đây là một phòng họp trong suốt, Thời Tiểu Niệm đứng ở bên ngoài có thể thấy tình hình bên trong, Cung Âu đang ngồi ở chỗ kia, con ngươi đen lạnh lùng nhìn mọi người, nghe nhân viên báo cáo, một tay sờ tay áo của mình, vuốt ve cúc tay áo. Sờ cúc tay áo chắc cũng là vì không thể khắc chế được, dùng điều này để thể hiện nỗi nhớ nhung! Cô ngây ngốc trở thành công cụ của Mona, công cụ gây thương tổn Cung Âu. Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn đống văn kiện cô đang ôm trong ngực, đây là việc cô tiếp nhận từ Phong Đức, bây giờ nghĩ lại, với đầu óc của Cung Âu, đoán chừng là đang nghĩ, người bình thường không có dính lấy nhau nhiều như vậy, dùng thân phận quản gia, cô có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh hắn. Phương pháp xử lý thiếu tình cảm như vậy cũng chỉ có hắn nghĩ ra. Thời Tiểu Niệm cúi đầu, mắt chua xót, ôm văn kiện xoay người rời đi. Cô đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, mở ngăn kéo ra, đặt bệnh án trở về. Cung Âu vẫn chưa phát hiện cô đã lấy bệnh án đi, bằng không hắn đã sớm mắng cô rồi. Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra. Cung Âu từ bên ngoài đi vào, đóng cửa lại, đi dọc theo cửa sổ sát đất, đôi con ngươi đen u lãnh, sẵng giọng nói, "Ba tiếng, em đến muộn ba tiếng, thân là một quản gia, đến trễ là điều tối kị nhất." Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn làm việc, nghe vậy quay đầu nhìn hắn, nhìn khuôn mặt không thể nào quen thuộc hơn của hắn. Tại sao cô lại ngốc như vậy, tại sao trước đây nghe không ra trong những lời này còn có một tầng ý nghĩa khác, chính là hắn đợi cô ba tiếng, bởi vì để ý, hắn mới nhớ cô đến muộn bao lâu. Ánh mắt Cung Âu rơi vào trên mắt cô, đôi mắt khóc vừa đỏ vừa sưng, chân mày nhíu lại, giọng nói lạnh hơn, "Chính em đến trễ còn rơi nước mắt, bị nghiệp vụ quản gia hù dọa? Em có thể làm tốt phu nhân nhà giàu không vậy?" Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ kia, hắn đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mặt trời chiếu nghiêng trên người hắn, dát lên toàn thân hắn một tầng màu vàng kim hư ảo. "Tôi nghi ngờ, vị bác sĩ Donat kia không phải đang giúp Cung tiên sinh trị liệu chứng rối loạn nhân cách ám ảnh cưỡng chế, mà là ép buộc hắn luyện tập khả năng tự kiềm chế gần bốn năm." Lời bác sĩ Walker nói vang vọng bên tai cô. Thời Tiểu Niệm lập tức rơi nước mắt. "" Thân hình cao lớn của Cung Âu cứng đờ. "Em không muốn làm phu nhân nhà giàu, em chỉ muốn làm phu nhân của Cung Âu." Thời Tiểu Niệm vừa khóc vừa nói. "" Ánh mắt Cung Âu khẽ động, lóe lên một tia không được tự nhiên rồi biến mất, "Sợ anh không cho em làm Cung phu nhân, sợ đến nỗi muốn khóc? Yên tâm, anh không có lý do đặc biệt gì để không cưới em cả, trừ phi em làm hỏng bét nhiệm vụ quản gia." Một lần hai lần đến muộn thì có thể giải thích. Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, căn bản không thể thu về được, cô đứng lên, miễn cưỡng nở nụ cười, "Anh qua đây ký tên đi!, Em sẽ làm tốt công việc quản gia, anh đã nói, cho em mười ngày rồi kết hôn." Hắn hiện tại mới hiểu được, hắn nói mười ngày chỉ là tìm một lý do để kết hôn mà thôi, có lẽ, hắn đã bị vặn vẹo đến mức không biết làm sao để mở miệng nói kết hôn như những người bình thường. "Ừ." Thấy cô khóc thành như vậy, Cung Âu bớt đi một chút lạnh lùng, hắn đi tới ngồi xuống ghế. Thời Tiểu Niệm vừa rơi nước mắt vừa đưa bút cho hắn, Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, "Em đừng khóc nữa được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận