Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 538: Quan hệ hỗn loạn với Cung Âu (length: 11387)

Yuhina Cung Diệu ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt nhỏ không chút cảm xúc, tay đặt trên đùi giật giật, như đang do dự điều gì, rất lâu, bé mới lên tiếng, "Hắn bị bệnh gì?"
Thời Tiểu Niệm hơi sững sờ, lúc này mới hiểu Cung Diệu thấy cô cầm bệnh án, liền nói, "Xem như là bệnh về mặt tinh thần." Cung Diệu và Cung Quỳ được Cung gia giáo dục từ rất sớm nên đã có hiểu biết nhất định. Cung Diệu ngồi bên cạnh cô, nghe vậy cũng không biết đang nghĩ gì, chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên, bé lại hỏi, "Hắn là người tốt sao?" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn con trai mình, đây là Cung Diệu chủ động tâm sự với cô sao?
"Vậy con cho là thế nào?" Thời Tiểu Niệm muốn biết suy nghĩ của Cung Diệu, con trai lớn như vậy rồi mà cô chưa từng quan tâm đến nội tâm của bé.
"Hắn không phải là người tốt." Cung Diệu thẳng thừng nói.
"Tại sao?" Thời Tiểu Niệm đặt ly cà phê sang một bên, nghiêm túc nhìn Cung Diệu.
"Hắn lừa dối tiểu Quỳ, nói nhặt hoa của tiểu Quỳ tặng lên, nhưng con đã điều tra, không có." Cung Diệu nói, ánh mắt nghiêm túc như đang cùng cô thảo luận chuyện quốc gia đại sự.
Hoa? Hoa mà tiểu Quỳ tặng sao?
"Những đóa hoa kia cũng không giữ được lâu, có thể nó đã khô héo nên ba vứt bỏ rồi." Thời Tiểu Niệm nói, nỗ lực xây dựng hình tượng của Cung Âu trước mặt hai đứa con sinh đôi.
Cung Diệu ngồi bên cạnh cô, ngồi tựa như một tiểu thân sĩ, nghe lời của cô, hồi lâu cũng không nói gì.
Thời Tiểu Niệm đang định nói gì đó, bỗng nhiên Cung Diệu ngẩng mặt lên nhìn về phía cô, nói từng chữ một, "Vậy tại sao ngài vẫn giữ lại hộp kẹo mà con tặng, dù nó đã hết hạn?"
"Cái gì?"
"Con thấy được trong ngăn kéo." Trong hộp kia vẫn còn một viên, còn có mảnh giấy viết: Quà tặng đầu tiên của Holy.
"Thì ra con đã thấy." Thời Tiểu Niệm có chút lúng túng, thực ra Cung Diệu vẫn không thân thiết với cô, vừa nãy khi bé nói về Cung Âu, ngữ khí rất lạnh nhạt, xa cách khiến người ta có cảm giác khó có thể đến gần, càng chưa bao giờ chủ động đưa cái gì cho cô. Lần đó vừa hay là sinh nhật tròn hai tuổi của hai bé, cô tặng quà, tính cách của Cung Quỳ rất hoạt bát, còn bé nên rất thích bắt chước hành động của người khác, nên cầm đồ tặng cô, còn muốn Cung Diệu cũng tặng quà. Cung Diệu bị em gái làm ồn đến thiếu kiên nhẫn, cầm một viên kẹo đưa cho Thời Tiểu Niệm. Đó là lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm nhận được quà của con trai, vì thế ngay lập tức cô cất giấu đi, tự lừa mình dối người là con trai cũng thích cô, nên mới tặng quà cho cô.
Cung Diệu từ trên ghế salon đi xuống, đứng trước mặt cô, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy vẻ nghiêm túc và chăm chú, ánh mắt ấy rất giống Cung Âu bây giờ. Thời Tiểu Niệm phát hiện nếu mình ở cùng người có tính cách như thế này, thật sự không biết phải chung sống ra sao.
"Theo tình hình hiện tại, ngài gả cho hắn là lựa chọn chính xác nhất, bằng không ngài sẽ không được gì cả. Nhưng ngài không nên vì hắn mà khổ sở, ngài cứ ở Cung gia chờ mười mấy năm, sau khi con lớn lên sẽ chăm sóc cho ngài và tiểu Quỳ, đến lúc đó ngài cũng không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai." Cung Diệu nói từng chữ một, âm thanh non nớt lại thốt ra những lời như của người trung niên đã trải nghiệm cuộc đời.
"..." Thời Tiểu Niệm liền cảm thấy bối rối.
"Ngài cứ cẩn thận suy nghĩ đi." Cung Diệu nói xong cúi đầu với cô, xoay người rời đi, đi về phía Cung Quỳ, muốn em gái đừng nô đùa đến nỗi toàn thân đều ướt mồ hôi.
"..." Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, nhìn bóng người nhỏ bé của hai con, nửa ngày mới phản ứng được rốt cuộc Cung Diệu đã nói những gì. Bé nói cô chờ mười mấy năm, bé sẽ chăm sóc cô. Con trai nói sẽ chăm sóc cô. Thời Tiểu Niệm cắn môi, từ từ nở nụ cười, thì ra con trai quý cô, cũng không lạnh lùng xa cách như vẻ bề ngoài. Vậy còn Cung Âu thì sao? Tính cách của hắn và con trai giống nhau như đúc, có lẽ cũng không phải là xa cách sao?
Buổi tối, trăng đã lên cao, ánh đèn ở cao ốc N.E chiếu sáng cả tòa nhà, kiến trúc đồ sộ, hoành tráng.
Đội cận vệ đứng phía trước mở đường, hai con sinh đôi đi phía sau, Cung Quỳ là một đứa trẻ lạc quan nhảy nhót không ngừng, còn Cung Diệu thì trầm ổn như một người lớn. Cung Âu đi ở phía sau hai bé, đưa tay kéo ống tay áo, ánh mắt rơi vào măng sét. Còn khâu cúc áo lại. Người phụ nữ hẹp hòi, tẻ nhạt.
"Thiếu gia, hôm nay tự mình lái xe hay là ngồi xe?" Phong Đức cung kính đi chếch phía sau Cung Âu.
"Ngồi xe." Mở liền hai cuộc họp, hắn mệt mỏi rồi.
"Vâng." Phong Đức vâng mệnh, đi về phía một chiếc xe, đưa tay kéo cửa xe ở ghế lái, nói với vệ sĩ bên cạnh, "Ôm Holy thiếu gia và tiểu Quỳ tiểu thư lên xe."
Cung Âu đi thẳng về phía xe của mình, khom lưng ngồi ở ghế phụ bên cạnh tài xế, giọng trầm thấp, "Về nhà."
Tài xế khởi động xe, lái xe rời đi. Cung Quỳ ở trên xe cả đường đều hát, Cung Âu gọi điện thoại, trong xe vang lên giọng của hai cha con, bầu không khí vừa kỳ dị lại vừa hài hòa.
"Chuyển một phần tài liệu bên kia cho tôi, sau đó tôi sẽ phân cho các người phải làm thế nào." Cung Âu vừa dặn dò nhân viên làm việc, vừa nhìn chằm chằm vào măng sét tay áo, nhìn mãi, hắn đột nhiên cảm thấy như nhìn thấy hình ảnh Thời Tiểu Niệm cúi người khâu áo cho hắn, sợi tóc lướt qua chóp mũi hắn mang theo mùi hương chỉ thuộc về cô. Người phụ nữ này trước đây khiến tinh thần hắn không yên, bây giờ cũng vẫn khiến hắn tâm thần bất định. Hắn liều mạng trưởng thành đến ngày hôm nay, cũng không phải là mẫu người cô thích nữa rồi. Tùy tiện. Cô thích cái dạng gì thì kệ cô.
Xe chậm rãi đi vào con đường giữa rừng cây, thỉnh thoảng có xe chạy qua, ánh đèn mờ ảo từ xe đối diện chiếu qua, thoáng qua khuôn mặt người trong xe.
"Mom, mom, mom, mom." Cung Quỳ lại bắt đầu thay đổi, tự bịa lời cho một ca khúc, vẫn giai điệu ấy nhưng lời đã biến thành từ “mom”.
Cung Âu ngồi ở ghế cạnh tài xế, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào măng sét áo, đầu óc như đang ở đâu đó, khiến cho lời đến miệng cũng bị thay đổi, "Chỉnh sửa lại toàn bộ nội dung trong cuộc họp ngày hôm nay, sáng mai tôi muốn thấy mom...." Âm thanh trầm thấp của hắn không tự chủ được thốt theo giai điệu mà Cung Quỳ đang hát.
Vừa dứt lời, Cung Quỳ im lặng. Cung Âu cũng im lặng. Trong xe trở nên yên ắng.
"Phụt phù." Cung Quỳ che miệng cười trộm.
"Con có thể đừng hát nữa được không?" Cung Âu quay đầu khó chịu nhìn Cung Quỳ, ánh mắt lạnh lẽo. Cung Quỳ bị hắn nhìn như vậy có chút sợ hãi, môi nhỏ mím chặt, nhưng lại không nhịn được, trong miệng vẫn phát ra những âm thanh nhỏ.
"..." Cung Âu không có cách nào trừng phạt con gái, quay mặt đi, một khuôn mặt xinh đẹp lọt vào bên trong tầm mắt của hắn. Hắn đột nhiên quay đầu trừng mắt về phía người phụ nữ bên cạnh. "Tịch Tiểu Niệm, tại sao em lại ở đây?"
Sự bình tĩnh của Cung Âu sụp đổ trong nháy mắt. Thời Tiểu Niệm ngồi ở ghế lái mặc kiểu quần áo unisex, đội mũ lưỡi trai, kéo thấp vành mũ xuống, bên dưới mũ là khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong suốt nhìn hắn.
Cung Âu từ trong kinh ngạc bình phục lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, "Tốt nhất em nên cho anh một lời giải thích hợp lý."
"Con đã sớm thấy mom rồi." Cung Quỳ ôm miệng nhỏ lén lút hát tiếp, ba thật ngốc, lại không phát hiện ra.
Thời Tiểu Niệm dừng xe lại, mỉm cười nhìn Cung Âu nói, "Em đưa anh và các con về nhà, anh có muốn ăn canh không?"
Sắc mặt Cung Âu có chút khó coi, "Tịch Tiểu Niệm, anh đã nói rồi, anh không cần những hành vi này của em, nếu em muốn gả cho anh, thì hãy an phận làm một phu nhân hào môn đi, xem ra chúng ta cần phải có một hợp đồng ràng buộc hôn nhân."
Hai con sinh đôi ngồi phía sau với vẻ mặt khác nhau nhìn họ.
"..." Chán ghét những hành động này của cô đến vậy sao? Thời Tiểu Niệm không muốn tranh cãi với hắn, hờ hững đáp, "Anh đã không muốn ăn canh thì thôi, mọi người xuống xe đi, em sẽ về lại."
"Đây là xe của anh."
"Sáng mai em sẽ đến đón anh đến công ty, em nên có phương tiện." Thời Tiểu Niệm vẫn mỉm cười, như thể không thấy sự lạnh lùng và bất mãn trong mắt hắn.
"Xem ra bây giờ em không gả cho anh cũng không xong, được, em chờ luật sư của anh mang hợp đồng ràng buộc hôn nhân đến cho em ký." Giọng của Cung Âu không có chút tình cảm nào.
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng cười, "Trước khi công bố chẳng phải là vẫn trong thời gian em cân nhắc sao, bây giờ là trước khi kết hôn, em không cần phải ràng buộc gì, xuống xe đi."
Cung Âu nhìn cô một chút, đưa tay mở cửa xe, "Ngày mai không được đến."
"Em sẽ đến." Thời Tiểu Niệm kiên quyết nói.
"Anh sẽ không ngồi cái xe này nữa." Sớm như vậy đến làm gì, cô còn chưa khỏi cảm, thật lắm chuyện.
"Vậy em lái xe đi phía sau anh."
"Em làm vậy cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì với anh, Tịch Tiểu Niệm, em không cảm hóa được anh, anh cũng thay đổi không còn là Cung Âu trước đây, em nên bỏ cái ý định đó đi." Cung Âu không vội xuống xe, lạnh lùng nói.
Thời Tiểu Niệm liếc nhìn, chờ nữ hầu ôm hai đứa con xuống xe rồi mới nhìn về phía Cung Âu, nói, "Cung Âu, anh không thấy quan hệ bây giờ của chúng ta có chút kỳ lạ sao?"
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô.
"Anh chuẩn bị kết hôn với em, bây giờ em đã đồng ý, sao anh lại không vui?" Thời Tiểu Niệm hỏi, đôi mắt lặng lẽ nhìn hắn, "Em phải làm thế nào mới khiến anh vừa ý?"
Cung Âu ngồi ở ghế phụ, ngước mắt nhìn đài phun nước phía trước, "Vẫn là câu nói đó, ràng buộc với anh, anh sẽ bị ràng buộc." Ràng buộc hắn.
"Chúng ta không thể sống chung như trước đây sao?" Thời Tiểu Niệm hỏi, trong lòng có chút đau đớn.
"Trừ khi anh trở lại như trước đây." Cung Âu lạnh lùng thốt ra, quay người chân dài bước xuống xe, hai chân chạm xuống đất, giọng nói trầm thấp của Thời Tiểu Niệm vang lên sau lưng hắn, "Cung Âu, hiện tại em thật sự rất rối bời."
"..." Cung Âu đứng bên cạnh xe.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở ghế lái, đưa tay lấy mũ xuống, hạ thấp mắt nhìn mũ trong tay nói, "Em không biết phải xử lý mối quan hệ của chúng ta như thế nào, chúng ta cứ như vậy sao, sau khi kết hôn, anh sống theo cách của anh, em sống theo cách của em."
"..."
"Anh có thể không để ý đến em, nhưng đừng tước đi quyền lợi chăm sóc anh của em, được không?" Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn bộ âu phục trên người Cung Âu, trong mắt mang theo một tia chờ đợi. Đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ đến. Hiện tại chỉ cần nhắm mắt, cô có thể hình dung được trong bốn năm qua hắn đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, hắn đã chịu đựng như thế nào mới biến thành như hôm nay, cô thật sự đau lòng, cô muốn chăm sóc cho hắn, dù cho bây giờ hắn đã trở nên lạnh lùng như vậy.
Cung Âu đứng ngoài xe, lùi từng bước về phía sau, hồi lâu, hắn lạnh lùng mở miệng, "Không được. Anh không cần cái kiểu chăm sóc như keo dán đó." Nói xong, Cung Âu xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.
Thời Tiểu Niệm ngồi trong xe, từ từ gục mặt xuống vô lăng, thất vọng nhắm mắt lại.
Thời Tiểu Niệm lái xe trở lại phòng trưng bày tranh, trong màn đêm, một chiếc xe ô tô thương vụ mới tinh dừng ở trước phòng trưng bày tranh, một bóng người cao lớn, thon dài dựa vào xe mà đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận