Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 52: Nỗi sợ hãi trong ngôi nhà đầy bóng tối (length: 10730)

"Xoạt"
Thời Tiểu Niệm kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuống người cô. Phong cảnh ngoài cửa sổ ở Thiên Chi Cảng đặc biệt ấm áp. Lại là một ngày mới.
Thời Tiểu Niệm vươn hai tay ra vặn eo, vốn định đi bệnh viện thăm anh Lý, thế nhưng Hạ Vũ thông cảm cho cô bị đau chân nên đã chủ động gọi điện thoại cho cô, bảo cô không cần đến mà ở nhà nghỉ ngơi, lo mà nộp bản thảo cho tốt.
Cô hướng bước đi tới thư phòng.
Từ phòng ngủ đến thư phòng khoảng cách khá xa.
Từ tối hôm qua cô bắt đầu phát hiện nhà trọ lớn như vậy thật không thích hợp ở một mình. Ở đây, một người nói chuyện cũng cơ hồ có tiếng vang, một người cô độc cô quạnh cũng sẽ bị phóng đại lên rất nhiều lần.
Thời Tiểu Niệm nhìn căn phòng lớn trống rỗng, không nghĩ nữa. Cô ngồi ở trước bàn đọc sách bắt đầu phác thảo.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác trời đã tối.
Cô còn chưa ăn cơm, vẽ xong bức cuối cùng, Thời Tiểu Niệm sờ sờ cái bụng rỗng tuếch của mình, đứng lên đi ra ngoài.
"Ầm, ầm, ầm."
Trong căn phòng trống rỗng bỗng xuất hiện mấy tiếng. Cô hướng tới chỗ phát ra tiếng vang, đặc biệt tịch liêu.
Thời Tiểu Niệm cố hết sức đi về phía đó, xung quanh đột nhiên tối sầm lại, rơi vào một vùng tăm tối. Cô cố gắng chống tay vào tường, cả người nặng nề ngã xuống đất.
"A, đau quá."
Thời Tiểu Niệm đau đến nỗi các giác quan nhăn nhúm cả lại, người nằm trên mặt đất, cái chân đau đã được băng bó cẩn thận lại càng thêm đau.
Chuyện gì xảy ra vậy, Thiên Chi Cảng là khu dân cư tốt nhất châu Á, sao có thể bị cúp điện? Chờ một chút sẽ có điện thôi.
Thời Tiểu Niệm đau đến không muốn nhúc nhích, nằm dài như vậy trên nền nhà.
Cô từ nhỏ đã sợ bóng tối.
Lúc nhỏ, bố mẹ nuôi đi du lịch cùng Thời Địch, cô được gửi ở nhà họ hàng, kết quả người nhà đó cũng ra ngoài chơi, đem cô một mình khóa trong phòng.
Đêm đó, cũng bị cúp điện.
Lúc đó cô chỉ mới 7 tuổi mà phải ở trong căn phòng tối đen nguyên cả một đêm.
Mặc kệ cô khóc như thế nào, náo loạn như thế nào, đèn cũng không sáng lại, cũng không có người đến cứu cô.
Sau đó, Mộ Thiên Sơ tới nhà cô. Mỗi lúc bị cúp điện hắn nhất định sẽ ở cùng cô, hắn là người mù nên đã quen với bóng tối, có thể trong bóng tối cất bước như thể dẫn cô đi cảm nhận nơi nào mới, cô cũng là từ từ như vậy mà không sợ.
Kỳ thực, nếu so với nói sợ bóng tối, không bằng nói cô sợ hắc ám, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Mà bây giờ, tình huống như thế lại diễn ra lần thứ hai.
Thời Tiểu Niệm nằm trên mặt đất, chờ một hồi lâu, chung quanh vẫn là một màu đen kịt, yên tĩnh đến mức cô chỉ nghe được tiếng tim đập của mình.
Vẫn chưa có điện sao? Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đứng lên từ dưới đất, xoa xoa chân, mò mẫm muốn đi về thư phòng, điện thoại di động của cô ở thư phòng.
Trong bóng tối, tầm mắt của cô quá kém.
Dọc theo đường đi, cô đụng phải vài thứ, đầu váng vô cùng, dựa vào tường bước đi. Bỗng nhiên, có một bóng đen ở cách đó không xa.
"Ai?"
Cô sợ hãi kêu lên.
Như có một bóng người, lại hư vô mờ ảo đung đưa.
Thời Tiểu Niệm càng thêm sợ hãi, Cung Âu chết tiệt, để cô một mình ở lại nơi này trong một căn phòng rộng lớn. Cô muốn trở lại căn phòng nhỏ trước đây của mình.
Cô đứng ở đó run lẩy bẩy, không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại di động hướng từ thư phòng vang lên.
Thời Tiểu Niệm sợ đến run lên, tim suýt chút nữa nhảy ra. Tiếng chuông một mực vang lên, trong căn phòng rộng rãi đặc biệt vang dội, đặc biệt quỷ dị.
"..."
Thời Tiểu Niệm hít sâu vài lần, mới tiếp tục đi về phía trước, đến gần bóng đen, khi đi vào, cô mới phát hiện bóng đen thì ra chỉ là một tác phẩm nghệ thuật hình cong treo ở trên giá gỗ mà thôi.
Hù chết cô.
Thời Tiểu Niệm vỗ ngực một cái, hết hồn một trận, cũng không quản chân bị thương, cô không bước tiếp mà là mò mẫm khập khiễng đi vào thư phòng.
Chuông điện thoại di động của cô là do Cung Âu thiết kế độc nhất, Linh Âm, một đoạn nhạc giống như đến từ địa ngục.
Giờ khắc này nghe thật đáng sợ.
Trong thư phòng, chỗ duy nhất phát sáng chính là điện thoại di động trên bàn.
Cô từng bước từng bước đi đến, chuông điện thoại di động gián đoạn, hẳn là đến hồi nhạc cuối cùng cô mới bước đến bên cạnh chiếc bàn.
Điện thoại di động lần thứ hai vang lên, rung lên. Không đợi tiếng chuông tiếp theo vang lên, Thời Tiểu Niệm không thèm nhìn liền nhận điện thoại, có chút căm giận, khó chịu nói, "Anh có biết nơi này đáng sợ thế nào không, tôi cho anh biết, tôi không muốn ngủ ở nơi này."
Cô phải đi.
Chẳng phải hắn cũng đi rồi sao.
"Tiểu Niệm, làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?" Thanh âm căng thẳng của nam nhân trong điện thoại di động vang lên.
Là giọng của Mộ Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm ngây người, cô để điện thoại di động xuống, bất chợt nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động hiện ba chữ "Mộ Thiên Sơ". Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, hắn chủ động gọi cho cô.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn điện thoại di động. Mãi không thấy tiếng của Thời Tiểu Niệm, Mộ Thiên Sơ lo lắng hỏi han, "Tiểu Niệm, Tiểu Niệm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm thẫn thờ nhìn vào màn hình.
Qua một lát, cô mới một lần nữa đưa điện thoại di động đặt bên tai, ngữ khí trở nên lạnh nhạt, "Không có chuyện gì."
"Không đúng, giọng cô có vẻ rất sợ hãi, nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?"
Mộ Thiên Sơ trong điện thoại ngữ khí quan tâm, không biết hiện giờ Thời Tiểu Niệm thế nào, cô có vẻ rất sợ hãi.
Nhưng sao có thể sợ hãi như thế được.
"Thật sự không có gì, tôi tưởng người khác gọi đến, anh có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, không muốn nói thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô nghe được Mộ Thiên Sơ nói, "Tôi đến tìm cô."
Tìm cô sao? Hắn chắc là không biết cô đang ở đâu chứ.
Bị cú điện thoại của Mộ Thiên làm gián đoạn, tim Thời Tiểu Niệm đột nhiên lạnh đi, cô yên lặng nhìn điện thoại di động, Mộ Thiên Sơ lại gọi đến.
Cô trực tiếp ấn tắt rồi tắt nguồn luôn.
Mộ Thiên Sơ làm giải phẫu. Trong sáu năm này, cô đều đang chờ hắn có thể chủ động đến tìm cô, chờ hắn ôn nhu như trước kia, chờ đợi trong tê dại.
Hiện tại, cuối cùng cũng đã tới.
Cô đã trở thành nữ nhân của Cung Âu, mà hắn cũng đã trở thành em rể cô.
Quan hệ như vậy đã không còn một tia liên hệ nào với nhau.
Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm vào màn hình rồi đóng điện thoại lại, mũi có chút chua xót, cô đem điện thoại di động bỏ vào trong túi, một mình ngồi trên ghế, như năm 7 tuổi ấy, một mình chịu đựng đêm tối đến hừng đông.
Trước khu dân cư Thiên Chi Cảng, một chiếc xe Porsche màu trắng nhanh chóng lái vào, hướng tòa nhà cao tầng đi đến.
Mộ Thiên Sơ ngồi ở vị trí lái xe, hai tay nắm chặt vô lăng, mắt hướng đến tòa nhà bên dưới, một chiếc xe màu xám bỗng nhiên chạy nhanh về phía trước, vượt qua hắn.
Chiếc xe màu xám đột ngột chạy một vòng đảo quanh, nằm chắn ngang phía trước xe hắn, thắng gấp.
Là xe hơi thể thao Koenigsegg.
Mộ Thiên Sơ chấn động một phen, phản ứng cực nhanh liền giẫm phanh dừng xe, đi lên phía trước nhìn, chỉ thấy một bóng người từ trên xe bước xuống, bước chân vội vã hướng về phía tòa nhà chạy vào.
Cung Âu? Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Trong thư phòng một màu đen kịt, Thời Tiểu Niệm ngồi đã lâu, chân có chút đau.
Bỗng nhiên, cô nghĩ đến một điều, đứng lên tìm đến vị trí bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra.
Chỉ thấy bên ngoài có ánh đèn.
Quả nhiên, chỉ có nơi này bị cúp điện.
Việc này không cần phải nói gì, nhất định là Cung Âu cho người cắt điện.
Hắn ngày hôm qua tức giận bỏ đi như vậy, làm sao dễ dàng buông tha cho cô được?
Bên ngoài có ánh sáng.
Thời Tiểu Niệm nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, quyết định rời đi khỏi căn phòng lớn này, cô đứng lên, nhịn đau khập khiễng đi ra ngoài.
Nhà quá lớn, trang hoàng lộng lẫy cô vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc, lại thêm một trận đập đầu va chạm.
Bên kia là cửa.
Thời Tiểu Niệm nhịn đau đớn, khó khăn đi về phía trước, bỗng nhiên, một trận "Rầm rầm rầm" truyền đến, âm thanh vang dội trống trải truyền vào.
"..."
Xảy ra chuyện gì? Trong bóng tối, sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng bệch.
Ký ức lập tức trở lại năm 7 tuổi ấy, cô một mình rụt rè ở trong phòng, tên trộm đến thăm tới nhà.
Cô trốn ở phía dưới ghế sofa, nhìn đôi chân từ bên trái đi tới bên phải, từ bên phải đi tới bên trái, đèn pin cầm tay thoảng qua đi, thoảng qua đến.
Lại là tên trộm sao?
Không sợ, cô không phải bảy tuổi, cô có thể, cô có thể.
Thời Tiểu Niệm sắc mặt tái nhợt, tìm kiếm lấy vị trí có thể trốn, lảo đảo hướng đến ghế sofa cách đó không xa.
Chỉ nghe một tiếng cửa bị đá văng.
Thời Tiểu Niệm sợ đến tim như ngừng đập, đang muốn hướng về ghế sofa trốn, liền nghe một giọng nam truyền đến, "Thời Tiểu Niệm, cô điên rồi à? Dám không nghe điện thoại tôi, cô còn để máy bận, cô ở đây gọi điện thoại nói chuyện với ai đúng không? Cô lại dám có người đàn ông khác hả? Vậy hôm nay tôi giết chết cô."
Cung Âu khí thế ngút trời đi vào, sải bước chân dài, lồng ngực cơ hồ muốn nổ tung ra.
Nữ nhân này thật sự không biết điều hết mức. Hắn ở nhà đợi đủ hai ngày, trừng mắt nhìn điện thoại di động cả ngày, cô không cầu xin hắn thì thôi, đến một cú điện thoại cũng không có.
Hắn sai người cắt điện, Phong Đức nói con gái đều sợ bóng tối, hắn liền gọi điện thoại cho cô, kết quả cô không nghe thì thôi, còn đang bận máy với người khác, còn tắt máy nữa. Nữ nhân này hoàn toàn làm hắn nổ tung kíp nổ. Cung Âu nhanh chân đi vào, trong bóng tối tầm mắt vẫn cứ rất tốt, lập tức liền nhìn thấy bóng người kia ở trên sofa.
"Thời Tiểu Niệm, cô hôm nay chết chắc rồi."
Cung Âu xông lên, một cái nắm lấy cánh tay của cô, sau đó liền nghe thấy âm thanh nức nở trầm thấp.
Ngực hắn mạnh mẽ chấn động.
Thân thể Thời Tiểu Niệm cứng đờ lạnh lẽo, bị hắn mạnh mẽ gợi nhớ quá khứ. Nếu không phải vừa nghe ra giọng của hắn, cô sẽ không hướng về ghế sofa trốn. Hoảng sợ, sợ hãi, phẫn nộ.
Cô cảm giác như trở lại lúc 7 tuổi, cứ như vậy bất lực trong bóng tối trốn núp, không ai cứu cô, không ai ở cùng cô.
"Cô khóc?"
Cung Âu đứng trước mặt cô, âm thanh lập tức mềm xuống, không có ý xấu.
"Điện có phải là do anh cắt không, muốn tôi chết cũng không cần đùa kiểu này." Thời Tiểu Niệm nghẹn ngào nói, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.
Giọng cô run lên, lộ ra tia sợ hãi.
Nguyên lai đúng như Phong Đức từng nói, con gái đều sợ bóng tối.
Cung Âu đứng trước mặt cô, một thân lửa giận đột nhiên không biết xả ra ở đâu, đưa tay xoa mặt cô, mặt cô vừa ướt vừa lạnh, ngón tay của hắn lướt qua môi cô, đôi môi mềm mại còn đang run rẩy.
Cô đẩy tay hắn ra.
Cung Âu không vui nhíu mày, nói, "Được rồi được rồi, phụ nữ các người chính là lập dị, có cái gì mà phải sợ tối, đừng khóc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận