Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 626: Tôi chỉ làm một hai việc cỏn con (length: 11478)

Nghe vậy, Phong Đức ngồi ở vị trí kế bên tài xế cũng nhìn về phía đám người kia, khẽ thở dài một tiếng, "Tiểu Niệm, con không sinh ra trong gia đình Quý tộc, chắc là không hiểu rõ chuyện này. Hai chữ danh vọng tuy nói có vẻ đơn giản, nhưng để có được hai chữ này thì con cũng không thể biết được mình phải hy sinh bao nhiêu, có rất nhiều người dựa vào hai chữ này để giữ lấy địa vị mặt mũi, trong lòng họ hai từ đó còn quan trọng hơn cả chính sinh m·ạ·n·g của mình, một khi đã bị m·ấ·t đi thì sẽ khiến cho bọn họ s·ố·n·g không bằng c·h·ế·t."
"Có thật vậy không?" Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, "Nếu vậy thì bảo vệ cái này là chuyện tốt, hay vẫn là chuyện x·ấ·u?"
Cô vừa hỏi xong, bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, không có ai t·r·ả lời cô, có lẽ là do không ai có thể cho cô một đáp án chính xác.
Hai chữ danh vọng ban tặng cho mỗi người một cuộc đời khác nhau, một mức độ khác nhau, bọn họ được hưởng thụ những điều tốt đẹp mà danh vọng mang đến, vì thế nên bọn họ đều muốn bảo vệ nó, vì thế nên tình cảm đều trở nên đặc biệt bạc bẽo.
"Đừng suy nghĩ nhiều." Cung Âu bá đạo ôm cô vào trong l·ồ·ng n·g·ự·c, "Nghĩ những chuyện đó làm gì, đừng để đau đầu."
Nếu trong đầu có nhiều không gian chứa những thứ đó như vậy thì thà nghĩ đến hắn đi.
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật gù, chỉ có những người s·ố·n·g ở trong đó cả đời mới có thể thấu hiểu được như vậy, còn người như cô thì có khả năng mãi mãi cũng sẽ không hiểu.
"Đưa em đi mua trang sức."
Cung Âu nói, hắn luôn bận rộn xử lý c·ô·ng việc của Cung gia, nên chưa có thời gian dẫn cô đi dạo thoải mái.
"Mua trang sức?" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
Cung Âu cúi đầu nhìn về phía cô, cho rằng cô không vui, nói, "Vậy thì đưa em đi mua quần áo mua túi."
Đến lúc này Thời Tiểu Niệm mới hiểu được ý của hắn, vui vẻ đồng ý, "Anh là muốn đưa em ra ngoài đúng không, em muốn mua quần áo cho anh."
"Được, em giúp anh chọn."
Cung Âu ôm cô vào trong l·ồ·ng n·g·ự·c, cúi đầu khẽ hôn một cái ở tr·ê·n trán của cô, Thời Tiểu Niệm mỉm cười tựa vào người hắn.
Phong Đức ngồi ở ghế cạnh tài xế, ngước mắt liếc nhìn gương chiếu hậu, nhìn hai người ân ái như vậy, không tự chủ được lộ ra nụ cười.
Bất kể thế nào, hai người bọn họ cuối cùng là sau cơn mưa trời lại sáng rồi.
Thời Tiểu Niệm được Cung Âu đưa đi dạo phố, tất cả những nơi ghé đến đều là những cửa hàng có tiếng, cô đứng trong cửa hàng trang phục nam tỉ mỉ chọn quần áo, chiếc áo bành-tô này cũng được, nhưng đường may này không dễ nhìn, quá lạ mắt; cái cà vạt này thì rất đẹp.
Cung Âu tùy ý dựa vào một bên, đôi con ngươi đen nhìn chằm chằm vào cô đang chọn quần áo, dừng ở dáng vẻ của cô, thấy thế nào cũng đẹp.
Sao người phụ nữ của hắn có thể đẹp mắt như vậy!
Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu bất kỳ mặt nào cũng đều vui mắt vui tai.
Khóe môi Cung Âu hơi cong lên nụ cười đắc ý, tầm mắt th·e·o s·á·t không rời từng hành động của cô.
Một bên, hai nhân viên của cửa hàng nhìn bọn họ một người chọn quần áo, một người ngắm nhìn người, bọn họ không dám p·h·á vỡ bầu không khí đó, đứng ở nơi đó có chút lúng túng.
"Bộ trang phục này cũng được." Thời Tiểu Niệm nhìn thấy cái áo bành-tô ở giữa cửa hàng, màu xám khói đường may cũng bình thường, không quá n·ổi bật cũng không quá giản dị, nhưng cô lại có cảm giác nó rất hợp với khí chất của Cung Âu, khiến cô rất muốn để Cung Âu mặc thử, "Phiền các cô, tôi muốn thử cái này."
"Thật x·i·n l·ỗ·i, tiểu thư, cửa hàng không cho mặc thử."
Nhân viên bán hàng của cửa hàng x·i·n l·ỗ·i.
"Vậy sao." Thời Tiểu Niệm đang định thôi, Phong Đức tiến lên nói vài câu với bọn họ, lại gọi điện thoại tới, lúc này hai nhân viên của cửa hàng mới n·h·ậ·n ra Cung Âu, lo sợ t·á·t m·é·t mặt mày mời bọn họ mặc thử quần áo.
"Mời ngài đến bên này thử quần áo đi, bên trong vốn là phòng nghỉ ngơi của k·h·á·c·h hàng."
Nhân viên của cửa hàng đẩy một cánh cửa ra.
"Th·e·o anh đi vào thử." từ đầu đến cuối ánh mắt của Cung Âu đều không nhìn đến y phục, chỉ nhìn chằm chằm vào Thời Tiểu Niệm, giống như muốn đem cô mặc lên người vậy.
Hai nhân viên của cửa hàng trao nhau ánh mắt ám muội.
Mặt của Thời Tiểu Niệm có chút nóng lên, đẩy hắn một cái, "Đừng nghịch, mau vào thử đi, đem áo sơ mi này, cà vạt đều thử để em xem hiệu quả một chút."
Cô lại cầm áo sơ mi và cà vạt.
"Đi theo anh vào." Cung Âu bá đạo lên tiếng.
"Cung Âu!" Thời Tiểu Niệm giận dỗi nguýt hắn một cái, ở trước mặt mọi người mà cứ bắt cô vào cùng hắn thay quần áo như vậy, sao hắn lại hồ đồ như vậy.
"Em lại trừng anh, Thời Tiểu Niệm, em lại muốn hung dữ với anh hả?" Người phụ nữ này lại muốn tạo phản.
"Ai nha, thôi anh mau vào đi."
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ đẩy mạnh hắn vào trong phòng, Phong Đức cười đi theo để hầu hạ, cô quay người tiếp tục xem quần áo, chuẩn bị chọn tiếp cho Cung Âu.
Bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một bóng người, cô quay mặt nhìn sang, đây là cửa hàng quần áo của một thương hiệu lớn, bán cả quần áo dành chon nam và cho nữ, giống như một tr·u·ng tâm mua sắm cao cấp.
Lúc này, bóng người đứng ngoài cửa làm cho cô cảm thấy quen thuộc, là phụ nữ.
Julie.
Julie đứng ở vị trí dễ nhìn, qua khung cửa kính là bóng dáng cô ấy đang mỉm cười vẫy tay về phía này.
Vẫy tay? Thời Tiểu Niệm t·r·ả cà vạt đang cầm trên tay về, bước chân đi ra bên ngoài, có chút bất ngờ, "Julie tiểu thư, cô cũng đến đây mua quần áo à, hay là đi theo Y tiên sinh tới?"
Julie cười gật đầu, "Đúng, tiên sinh vừa vào cửa hàng bên cạnh mua quần áo, có cần đến chào hỏi hay không?"
Chào hỏi?
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, lập tức nghĩ lại cũng có thể, liền đi theo Julie đi về phía bên kia, đi vào một cửa hàng quần áo dành cho nữ, Julie đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra.
Bên trong được bố trí cực kỳ cao quý, ánh mặt trời chiếu vào từng nội thất mang phong cách Châu Âu hiện đại, trong không khí tản mát mùi hương thanh mát.
Y tiên sinh ngồi trên sô pha, thân hình thon dài, hai chân vắt chéo, tư thái tao nhã quý phái, tr·ê·n tay cầm một tách cà p·h·ê, đầu ngón tay vô thức vuốt ve mép tách, mái tóc ngắn hơi xoăn có cảm giác được xõa tung, hắn vẫn đeo khẩu trang và kính để che đi khuôn mặt.
Hắn nhìn về phía trước không nhúc nhích, Thời Tiểu Niệm nhìn theo tầm mắt của hắn, đối diện có mấy cái cửa sổ s·á·t đất lớn, có thể nhìn thấy sân bãi tr·ố·ng t·r·ải phía ngoài, tương tự như một quảng trường.
Tr·ê·n quảng trường có người cho chim bồ câu ăn, có người trẻ tuổi đang biểu diễn nhạc cụ, có người lớn tuổi đang tản bộ, như một b·ứ·c tranh.
Hình ảnh như vậy khiến cho lòng người cảm thấy thoải mái.
"Tiên sinh, Tịch tiểu thư đến."
Julie thấp giọng nói, sau đó nhấn vào bảng điều khiển của cửa, rồi lặng lẽ lui ra, đóng cửa lại, không nghi ngờ gì chính là để khóa cửa lại.
Thời Tiểu Niệm không để ý, cười nhìn về phía Y tiên sinh, "Tiên sinh tốt, tiên sinh đang mua quần áo cho bạn gái hay là người thân vậy?"
Y tiên sinh ngồi ở đó hiển nhiên có chút thất thần, nghe vậy ngẩng mặt lên nhìn về phía cô, "Cái gì?"
"Nơi này là cửa hàng trang phục nữ, không phải sao?"
Thời Tiểu Niệm có chút kỳ quái nhìn hắn, hắn giống như đang lơ đãng đến đâu đó.
Y tiên sinh đeo khẩu trang, đeo mắt kính, Thời Tiểu Niệm cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn dừng mấy giây sau nói, "Đúng, tôi đến mua quần áo cho người thân. Tịch tiểu thư, mời ngồi."
"Không cần, tôi đến đây để chào hỏi ngài thôi." Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó mỉm cười nói, "Chồng tôi còn đang ở cửa hàng cách vách, tôi giới t·h·iệu hai người với nhau được không, món quà cưới của tiên sinh đã giúp cho chúng tôi rất nhiều, chồng tôi vẫn nói muốn tự mình nói cám ơn với ngài."
Nghe vậy, Y tiên sinh như nghe được chuyện cười gì hay, cười khẽ một tiếng, giống như có chút không nhịn được.
Vài giây sau, hắn nói rõ ràng, "Không cần, Cung tổng giám đốc cao cao tại thượng, tôi chỉ làm một vài việc nhỏ nhặt, sao có đủ tư cách gặp hắn."
"Tiên sinh nói quá lời rồi."
Hắn bí ẩn như vậy lại là người có bản lĩnh, nói vậy sao cô có thể tin chứ.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ.
"Đúng rồi, nghe cô nói Cung phu nhân ngã b·ệ·n·h, hiện tại bà ấy thế nào rồi?" Y tiên sinh đặt tách cà p·h·ê xuống, tùy ý hỏi.
"Hiện tại mẹ chồng tôi còn đang điều dưỡng, không có việc lớn gì, do chuyện ở lễ cưới ầm ĩ quá, làm cho bà ấy tức giận c·ô·ng tâm, cám ơn tiên sinh quan tâm." Thời Tiểu Niệm nói.
Y tiên sinh gật gù, "Không có chuyện gì là tốt rồi. Mấy năm qua tôi đi khắp nơi trên thế giới, biết một số phương t·h·u·ố·c điều trị thân thể, sau khi trở về tôi sẽ bảo Julie gửi cho cô, sau khi cô đưa cho bác sỹ xem xong thì cho Cung phu nhân dùng đi."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu không nói gì.
"Cô sao thế, không muốn?"
Y tiên sinh ngồi ở chỗ đó hỏi.
"Nha, không phải." Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, "Tôi rất cảm kích ý tốt của tiên sinh, tiên sinh đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi, nhiều như vậy không biết tôi nên làm sao để báo đáp."
Thực ra cô càng muốn hỏi, là vì thưởng thức tranh của cô, hy vọng cô hạnh phúc, nên hắn mới giúp cô nhiều như vậy, ngay cả việc điều trị thân thể cho Cung phu nhân cũng phải giúp đỡ?
Tr·ê·n thế giới này có người nào có thể tốt được như vậy hay không, tốt đến mức không cần hồi đáp?
Y tiên sinh cười nhẹ một tiếng, "Chỉ là thuận tay mà thôi, không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu. Cô trở về đi, chắc giờ chồng cô đang tìm đấy."
"Cũng được. Tôi đi đây."
Thời Tiểu Niệm nghĩ nếu như Cung Âu thay quần áo đi ra không thấy cô nhất định sẽ tìm khắp nơi, rất nhanh điện thoại di động của cô vang lên.
Cô quay người rời đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng động có chút hoảng hốt, cô quay đầu lại, chỉ thấy Y tiên sinh từ trên ghế sofa đứng lên, nhìn đối diện.
Rõ ràng không nhìn rõ hình dáng của hắn, nhưng Thời Tiểu Niệm cảm giác được căng thẳng trên người của hắn.
Sự căng thẳng này cô chưa từng thấy ở Y tiên sinh, cô không hiểu nên nhìn theo, chỉ thấy ngoài cửa sổ trên quảng trường, Cung Âu mặc bộ quần áo mà cô chọn đang đi về phía bên này.
Từng bước từng bước.
Sắc mặt của hắn khó coi tới cực điểm, tóc ngắn được c·ắ·t tỉa gọn gàng đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, khắp toàn thân lộ ra một luồng âm lãnh.
Vạt áo bành-tô của hắn tung bay trong gió.
Đi theo sau là một chiếc xe ô tô màu đen.
Vẻ mặt đó khiến người ta không rét mà run, trong nháy mắt Thời Tiểu Niệm cũng bị dọa sợ, sao hắn lại có cái vẻ mặt đó, đừng nói là ghen chứ, sao không đi vào cửa, sao lại đi từ phía quảng trường tới?
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn, đang định chạy về phía cửa sổ sát đất, Cung Âu đi lên phía trước, đột nhiên ánh mắt lẫm liệt, chuyển ánh nhìn t·à·n nhẫn mà trừng mắt về phía cô, "Tránh ra!"
Hắn hét lên khàn cả giọng, cách cửa sổ sát đất cũng có thể nghe được âm thanh gần như p·h·át đ·i·ê·n của hắn.
"…"
Thời Tiểu Niệm mờ mịt nhìn hắn, sau đó yên lặng lùi về phía sau vài bước.
Cung Âu đi lên phía trước, ánh mắt tàn nhẫn trừng cửa sổ sát đất, xe ô tô phía sau bỗng nhiên tăng tốc độ hướng về phía cửa sổ sát đất đâm tới, lướt qua thân thể của Cung Âu.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn.
Vô số mảnh kính vỡ nhất thời như tuyết rơi xuống một chỗ, Thời Tiểu Niệm đứng tận cùng trong góc ngơ ngác nhìn cảnh này, Cung Âu lại cho người đâm vỡ cửa sổ.
Hắn lại làm sao vậy?
Hắn chưa bao giờ tức giận như vậy, cho dù có ghen thì cũng không thể tức giận đến như vậy được.
Thời Tiểu Niệm cau mày, biết vậy cô nên nói với hắn một tiếng rồi mới đi gặp Y tiên sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận