Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 203: Trả lại họ thay em gấp trăm ngàn lần (length: 9674)

Trước cửa trung tâm mua sắm là một mớ hỗn độn, vô số người giơ biểu ngữ cũng bị xô ngã xuống đất mặc cho người khác giẫm đạp.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, cô dời mắt nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu ngồi trên xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng này qua cửa sổ, trên gương mặt tuấn tú không hề có vẻ gì bất ngờ, thậm chí đôi môi còn cong lên một đường cong kỳ lạ.
Thời Tiểu Niệm hiểu rõ, tất cả đều là chủ ý của Cung Âu.
Cô nhìn ra bên ngoài, thấy Thời Địch che mặt muốn rời đi, nhưng phóng viên không buông tha cho cô ta, không ngừng truy hỏi, Thời Địch dùng tay che ống kính, lớn tiếng quát, “Các người đừng có chụp bậy bạ, tôi thật sự không quen người đàn bà điên này.” Nhìn thấy Thời Địch như thế, Thời Tiểu Niệm đột nhiên nhớ đến lúc mình bị mọi người bao vây ở trước cửa trung tâm mua sắm.
Bây giờ người rất nhiều, nhưng vẫn không nhiều bằng lúc cô bị người ta bao vây.
Ít nhất người ta không ném sữa bò vào Thời Địch, cũng không hắt chất lỏng, nhổ nước bọt.
Thời Tiểu Niệm nhìn cảnh tượng này, ánh mắt dần dần lạnh nhạt, không hề có chút đồng cảm, chỉ lặng lẽ thờ ơ.
Bên ngoài đang hỗn loạn, vị phu nhân ăn mặc lộng lẫy kia vẫn đang chửi như tát nước vào mặt Thời Địch, “Thời Địch, trước mặt giới truyền thông tôi phải vạch trần bộ mặt giả tạo của cô.” Người quản lý của Thời Địch chen ra từ đám đông, liều mình che chở cho Thời Địch, lớn tiếng nhìn vào ống kính nói, “Xin mọi người đừng chụp, người đàn bà này nhất định là muốn gây sự với Thời Địch, muốn nổi tiếng đến điên rồi sao!” Bỗng có một phóng viên nhanh mắt nhìn về phía vị phu nhân kia, “Này, bà không phải là phu nhân của tổng giám đốc Lăng Đức sao? Trong hội nghị Kim Dung Phong lần trước, ông ấy đã đưa bà đến, tôi có phỏng vấn, Lăng Đức cũng không thua gì nhà họ Mộ!” “Phải! Tôi muốn dựa vào một diễn viên như cô ta để nổi tiếng? Tôi mà muốn nổi tiếng thì chắc điên rồi!” Vị phu nhân kia quát đến khàn cả giọng, “Nếu không phải ngày ngày cô đều ở bên cạnh chồng tôi xúi giục ông ấy ly hôn, tôi cũng đã làm lơ cho qua chuyện, cô như vậy mà muốn bước chân vào nhà giàu? Tôi nói cho cô biết! Không có cửa đâu!” Hiện trường hỗn loạn.
Tất cả các phóng viên đều thấy phu nhân của tổng giám đốc Lăng Đức ra tay xác nhận tiểu tam, nhất định là có chuyện mờ ám bên trong, mọi người đều hỏi dồn dập, khiến xe bảo mẫu của Thời Địch cũng không thể di chuyển.
Ở trong xe, Thời Tiểu Niệm thu lại ánh mắt, nghi hoặc nhìn Cung Âu “Sao phu nhân của tổng giám đốc Lăng Đức lại cam tâm tình nguyện làm chuyện này cho anh ta, chuyện này đối với bà ta mà nói cũng là một việc tai tiếng mà?” Thời Địch đã nhiều lần dùng chiêu tàn độc, nhưng cũng xem như hết lòng với Mộ Thiên Sơ.
Cô tin rằng quan hệ nam nữ của cô ta không bừa bãi như vậy.
Cung Âu thu hồi ánh mắt, một tay ôm cô, ánh mắt nhìn vào vẻ mặt khó hiểu của cô, môi khẽ cười: “Thời Tiểu Niệm, rốt cuộc em có biết người đàn ông trước mặt em là ai không?” “…” “Chỉ cần có chút quan hệ với Cung Âu này, để bọn họ có chút tai tiếng thì sao? Bọn họ cầu còn không được.” Lời Cung Âu nói, gương mặt tuấn tú tự cho mình là giỏi nhất trên đời.
“Ờ.” Anh quả thực có năng lực này.
Thời Tiểu Niệm nhìn vẻ mặt của anh, biết rõ sự tự ti của Cung Âu đối với cô đã không còn, Cung Âu từ tự tin đến tự cao của ngày xưa đã chính thức quay về.
Thật sự không biết là chuyện tốt hay xui xẻo.
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, nhìn ra bên ngoài: “Chúng ta đi thôi!” “Không muốn xem một chút để hả giận?” Cung Âu hạ giọng hỏi cô.
“Không cần, đã xem đủ rồi.” Thật ra nhìn thấy Thời Địch trải qua những chuyện mà cô đã từng trải, cô cũng không nói là vui hay không vui, chỉ có thể nói là trong lòng thoải mái một chút.
Cuối cùng cũng để Thời Địch nếm trải cảm giác có trăm miệng cũng không thể giải thích được.
Chẳng qua cuối cùng, cô ta vẫn chỉ là tiểu tam trong mắt người đời, dù Thời Địch ghê gớm đến mấy cũng không thể khá hơn được.
“Dư luận là thứ không thể nói rõ đúng sai, bởi vì trí tưởng tượng của mọi người rất phong phú, chỉ cần một chút gợi ý, mọi người sẽ nghĩ ra rất nhiều chuyện.” Cung Âu lạnh lùng nói, “Cho nên, ai dẫn được dư luận thì kẻ đó thắng!” Lấy ác chế ác xưa nay đều là cách hay.
“Anh nói hay lắm!” Thời Tiểu Niệm mỉm cười “Chúng ta đi thôi!” Cung Âu vươn tay nắm tay cô, hướng mặt của cô về phía cửa “Nhớ kỹ chuyện này, kẻ nào từng gây đau khổ cho em trước kia, nhất định phải trả lại cho em gấp trăm ngàn lần!” Thời Tiểu Niệm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy lúc này Thời Địch đã vô cùng thê thảm, người quản lý và vệ sĩ thay nhau chắn trước mặt cô ta, cô ta vẫn muốn chạy đến giải thích với Mr.Cung đang dừng xe ở bãi đổ, cho đến khi trở thành một kẻ điên hoàn toàn.
“Ừ!” Thời Tiểu Niệm gật đầu, “Đi thôi!” “Lái xe!” Cung Âu ra lệnh, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, đưa tay ôm cô vào lòng. Lần này, Thời Tiểu Niệm cũng không chống cự, dựa vào anh, yên lặng dựa vào, sau đó cô phát hiện xe không chạy về lâu đài Đế Quốc.” “Bây giờ chúng ta đi đâu?” Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi.
“Chúng ta về tổng công ty xử lý chút việc.” Cung Âu ôm cô nói.
“Được!” Thời Tiểu Niệm hạ thấp giọng, cũng không hề phản đối, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, đột nhiên lại nói, “Mấy ngày nay, có phải anh đã bỏ rất nhiều việc của công ty không?” Trước đó dù 24 tiếng anh đều ở bên cạnh cô, nhưng anh vẫn xử lý việc của công ty, bình thường cũng sẽ đến công ty.
Nhưng từ khi mang cô từ hầm giữ xe trở về đến giờ, cô đều không thấy anh làm việc, mỗi ngày anh đều quay xung quanh cô.
“Em cũng biết sao?” Cung Âu đưa tay nhéo mũi cô, “Có biết vì em mà anh đã mất không ít tiền không? Em phải bồi thường cho anh như thế nào đây?” “Anh có nhiều tiền như thế rồi, mất đi một chút tiền có sao đâu.” Thời Tiểu Niệm thì thầm một tiếng.
“Ai lại chê tiền nhiều chứ?” Cung Âu nói.
“Cả thế giới đều chê anh nhiều tiền.” Thời Tiểu Niệm nói, anh được gọi là người đàn ông có nhiều tiền nhất thế giới, mà còn không biết xấu hổ nói với cô ai chê tiền nhiều.
“Cả thế giới chê thì kệ, em không được chê!” Cung Âu cúi xuống nhìn người con gái trong lòng, “Anh phải dùng số tiền này để chăm sóc em!” “Tôi không cần dùng nhiều tiền như vậy, với lại công việc bình thường của tôi cũng có thể tự nuôi mình.” Thời Tiểu Niệm, trải qua sóng gió vừa rồi, cô cũng muốn bắt đầu quay về làm việc.
“Công việc của em, cả đời cũng không mua nổi một cái váy anh mua cho em.” Lời chế giễu thật trần trụi.
“…” Thời Tiểu Niệm nói không lại anh, cũng không nói thêm gì.
Xe dừng trước cửa tòa cao ốc N.E hùng vĩ, rất nhanh tài xế đã xuống, cung kính mở cửa xe cho cô “Cô Thời!” Rõ ràng là mở cửa xe cho cô trước.
Xem ra là Cung Âu đã dặn dò gì đó với cấp dưới rồi.
Thời Tiểu Niệm nhìn sang Cung Âu, mỉm cười nói, “Có thể cho em ở đây đợi anh một lát được không?” “Tại sao?” Ánh mắt của Cung Âu tối sầm lại nhìn cô.
“Em…” Thời Tiểu Niệm muốn tìm ra một lý do, nghĩ đến việc anh suốt 24 giờ đều muốn dính lấy cô, thôi vậy, “Em lên với anh luôn!” “Ừ!” Cung Âu gật đầu, hài lòng mà xoa xoa đầu cô.
Thời Tiểu Niệm xuống xe đầu tiên, lại bị Cung Âu nắm tay dẫn vào, vừa bước vào cửa cao ốc, tim của Thời Tiểu Niệm liền co thắt lại.
Mặc dù đã vượt qua được trở ngại về mặt tâm lý, nhưng ngoại trừ ở trong lâu đài Đế Quốc, như thế nào thì cô cũng không muốn tiếp xúc với người bên ngoài.
Cô ghét loại ánh mắt đó, hơn nữa, cũng sợ hãi loại ánh mắt đó.
Cố lên, Thời Tiểu Niệm.
Coi như có gặp lại ánh mắt đó, cô cũng không sợ hãi nữa, cô không làm gì sai cả, cô cũng không cần phải cúi mình, cô cũng không muốn để cho Cung Âu thấy bộ dạng vô dụng của cô.
Nghĩ vậy, Thời Tiểu Niệm thở một hơi dài, nắm chặt ngón tay thon dài của Cung Âu.
Cảm nhận được lực từ tay cô, Cung Âu quay đầu nhìn cô, Thời Tiểu Niệm đang nhìn anh cười.
“…” Cô lại cười với anh.
Cung Âu nhìn chằm chằm nụ cười của cô, trong phút chốc liền ngây người, ánh mắt nheo lại, bỗng cảm thấy hô hấp không thông, anh lập tức quay mặt đi, nắm tay cô đi về phía trước.
“Cung tổng!” Trên đường đi nhân viên không ngừng cúi đầu chào Cung Âu, mỗi người đều liếc nhìn Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm vẫn đi phía sau bọn họ, trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng rất nhanh, cô phát hiện những nhân viên đó không có ánh mắt gì khác thường khi nhìn cô.
Giống như mọi người đều chưa nhìn thấy tin tức bát quái vậy.
Sao kỳ lạ vậy?
Lúc đầu Thời Tiểu Niệm còn cho là không tự nhiên, nhưng đi hết con đường dài, cô mới nhận ra thái độ của mọi người đều như nhau, đều cung kính lễ độ.
Thời Tiểu Niệm không nhịn được mà khẽ hỏi Cung Âu, “Có phải anh đã làm gì đó rồi không?” “Sao?” Cung Âu cúi xuống nhìn cô, ánh mắt sâu xa.
“Không có gì?” Thời Tiểu Niệm nghĩ, mỉm cười lắc đầu, vấn đề này thật không cần thiết để hỏi, trừ Cung Âu ra, còn ai có thể khiến cho mọi người nhìn cô ôn hòa như thế.
“Người phụ nữ của Cung Âu anh, ai dám xem thường!” Như đoán được suy nghĩ của cô, Cung Âu nói, giọng điệu bá đạo mà tùy ý.
“…” Thời Tiểu Niệm không nói gì, chỉ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù là Cung Âu ra lệnh cho mọi người đối xử bình thường với cô, không còn thấy ánh mắt kỳ lạ trong tưởng tượng nữa, cô nhẹ nhõm đi không ít. Cô và Cung Âu đến phòng làm việc của tổng giám đốc, đây là lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm nhìn thấy phòng làm việc có diện tích rộng như một thao trường.
“Tổng giám đốc, mọi người đã đến phòng họp rồi, đang chờ tổng giám đốc.” Thư ký đi đến, từ phía sau báo cáo.
“Tôi biết rồi!” Cung Âu hờ hững nói, khi ánh mắt lướt nhanh qua Thời Tiểu Niệm, ánh mắt mạnh mẽ mang theo một chút nuông chiều, anh xoa xoa đầu cô, “Em ở đây đợi anh một lát, anh họp xong sẽ trở lại.” “Dạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận