Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 111: Nên làm sao dằn vặt em (length: 8316)

Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn hắn.
Giờ phút này trong lòng hắn chắc đang nghĩ ra cả trăm lẻ tám cách hành hạ cô.
Cung Âu đột nhiên dừng lại, hai chân mềm nhũn giẫm lên ghế sofa, trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, "Lại đây cho tôi."
Thời Tiểu Niệm đứng im không nhúc nhích.
"Lại đây!"
Cung Âu càng thêm bực dọc.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt bước đến trước mặt hắn, cúi đầu.
Hắn vốn đã cao, lại đứng trên ghế sô pha, trong nháy mắt cô cảm thấy mình như một đứa trẻ, còn hắn là Đại Ma Vương tối cao từ địa ngục.
"Tự em nói đi, hôm nay tôi nên hành hạ em thế nào?" Cung Âu đứng ở trên cao, gần như nghiến răng hỏi.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, suýt chút nữa ngất đi, "Tùy anh thôi, đừng đánh tôi là được."
"Nhưng bây giờ tôi muốn bóp chết em."
Cung Âu rống lên với cô.
"..."
Da đầu Thời Tiểu Niệm tê rần.
Cung Âu chăm chú nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó như một học sinh phạm lỗi, cúi đầu xuống, tóc dài xõa sau lưng, đôi mắt cẩn thận ngước lên nhìn hắn một cái, con ngươi trắng đen rõ ràng, có một sự rung động khó tả.
Chỉ một cái nhìn đó, Cung Âu đã một tuần không gặp cô, trong nháy mắt thất lạc cả hồn vía.
Hắn ngồi đó, cổ họng khô khốc, cả người lập tức căng cứng.
"Đến phòng ngủ, cởi ra chờ tôi."
Hắn nghĩ ra cách trừng phạt.
"Hả?" Thời Tiểu Niệm ngẩn người, kinh ngạc nhìn hắn.
"Nghe không hiểu?" Cung Âu từ trên ghế sofa nhảy xuống, "Vậy được, tôi tự mình cởi cho em."
Nói xong, Cung Âu liền nắm tay cô kéo về phía phòng ngủ.
Bên tai Thời Tiểu Niệm vang lên giọng nói cô đơn, ưu thương của Mộ Thiên Sơ, "Không nên để hắn chạm vào em, không được cùng hắn lên giường."
Cô đột nhiên cảm thấy mâu thuẫn trong lòng, muốn giãy giụa nhưng bị Cung Âu sức lực kéo về phía trước.
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của hắn, lại nhớ đến vẻ mặt của Tạ Lâm Lâm, nhớ tới giọng nữ trong điện thoại, đủ loại lý do khiến cô càng thêm phản kháng.
Đi ngang qua một cây cột, Thời Tiểu Niệm một tay ôm lấy cây cột không chịu đi.
Cung Âu quay đầu lại, bất mãn nhìn cô, "Em làm gì vậy?"
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng cười, "Tôi buổi sáng làm bữa sáng cho anh, anh có muốn ăn một chút trước không?"
"Không muốn, tôi muốn ăn em trước."
Bây giờ, không có gì ngon miệng hơn so với cô.
"Đồ ăn để lâu không tốt."
Thời Tiểu Niệm nỗ lực tìm lý do.
"Vậy em sẽ làm lại một lần." Cung Âu nói.
"Nhưng tôi làm nhiều món lắm, mệt quá, tay cũng đau, không muốn làm thêm lần nữa." Thời Tiểu Niệm ôm chặt cây cột không buông.
Tay đau.
Ánh mắt Cung Âu sâu thẳm, lập tức đổi thành nắm lấy, cúi đầu kiểm tra tay cô.
Tay cô trong lòng bàn tay hắn trông đặc biệt nhỏ, xòe lòng bàn tay cô ra, mấy vết thương trước đó đã kín miệng, không hề có vết sẹo nào.
"Đây không phải là không có vết thương sao, còn đau?" Cung Âu nhìn chằm chằm tay cô hỏi, mày nhíu chặt.
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới hắn sẽ kiểm tra tay cô kỹ như vậy, cổ họng nghẹn lại, mới nói tiếp, "Đảo thìa cũng làm tay tôi đau, anh thật sự không muốn ăn cơm sao?"
"..."
Cung Âu ngước mắt liếc nhìn cô một cái lại nhìn về phía phòng ngủ rồi nhìn về phía phòng ăn, đang do dự.
Thời Tiểu Niệm dường như hiểu được nội tâm hắn, một kẻ tham ăn và một gã lưu manh đang giằng co.
Cung Âu cúi mắt nhìn tay cô.
Hắn không nỡ để cô làm thêm một bữa ăn nữa.
"Ăn cơm."
Cuối cùng, Cung Âu quyết định.
Thời Tiểu Niệm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bị Cung Âu kéo vào phòng ăn.
Hai người hầu lập tức lấy từng món ăn từ trong hộp giữ nhiệt, xé màng bọc thực phẩm rồi đặt lên bàn.
Một bàn đầy ắp thức ăn.
Cung Âu ngồi xuống trước bàn ăn, ngửi thấy mùi đồ ăn quen thuộc, bụng lập tức réo ầm ĩ, cầm đũa lên liền gắp ăn.
Thời Tiểu Niệm vừa muốn ngồi xuống đối diện hắn, Cung Âu liền nhìn cô một cái, ra lệnh, "Ngồi cạnh tôi."
"Tại sao?" Cô luôn luôn ngồi đối diện hắn.
“Em đang có tội còn có tư cách hỏi tôi tại sao? Bảo em ngồi thì ngồi” Cung Âu khó chịu nhìn cô.
"..."
Sao cô lại thành người có tội, chẳng phải cô đã mua 68 quả dưa hấu sao.
Cô còn phải dùng thẻ tín dụng trả nợ đây.
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, nhưng vẫn đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Một giây sau, cô đã bị Cung Âu ôm lấy, trực tiếp bị hắn đè ngồi lên đùi, nghiêng người mà ngồi, cả người bị hắn ôm trọn trong lòng.
"Như vậy anh sẽ ăn không ngon." Thời Tiểu Niệm nói.
"Em quản tôi, tôi thích." Hắn đã một tuần không được ôm cô.
"Tôi cũng muốn ăn chút cơm."
"Chờ tôi ăn xong rồi nói."
Cung Âu cứ vậy ôm cô, không thấy vướng bận mà ăn, cắn từng miếng lớn, gắp từng khối thức ăn bỏ vào trong miệng, nhai nhã nhặn.
Thỉnh thoảng, hắn gắp một miếng thức ăn đút vào trong miệng cô, cho cô thưởng thức.
Cô còn chưa nếm được mùi vị, Cung Âu đã cúi đầu hôn lên môi cô, ngậm lấy môi cô hôn say đắm cuồng nhiệt, nếm hết hương vị trên môi cô.
Cuối cùng, hắn lại cướp thức ăn từ trong miệng cô, chỉ để lại hơi thở của mình cho cô.
"..."
Thời Tiểu Niệm không nói được gì.
Một người hầu từ ngoài bước vào phòng ăn, "Thiếu gia, có người tự xưng là bạn của Thời tiểu thư đến đây, là hai mẹ con."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm đang ngồi trên người Cung Âu lập tức cứng đờ.
Mẹ con.
Là Đường Nghệ và Bob, hiệu suất của Mộ Thiên Sơ quả thật rất nhanh, đã sắp xếp mẹ con họ tới đây.
"Bạn của em?" Cung Âu nhìn cô, ánh mắt chất vấn.
Cô bình thường điện thoại còn chẳng thèm nghe, vậy mà lại có bạn.
"Chính là người bạn anh gặp trên tàu." Thời Tiểu Niệm nói.
Cung Âu trầm tư một lát, nhớ lại, lông mày nhíu chặt, "Người đó không phải tôi đã bảo Phong Đức ném ra nước ngoài rồi sao, cô ta còn dám quay về?"
Thời Tiểu Niệm hé môi, à đúng, cô suýt chút nữa quên mất còn có chuyện này.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói, "Cô ấy mang con trai ở nước ngoài không tiện, quay về thì sao, anh không cần đuổi người ta đi nữa."
Cung Âu cúi mắt nhìn nàng, tức giận nói, "Em chỉ cần đừng ngày nào cũng nghĩ cách rũ bỏ quan hệ với tôi, tôi mới mặc kệ sống chết của cô ta."
Thời Tiểu Niệm cười khổ.
Cô không thể không nghĩ, mối quan hệ nam nữ của bọn họ không bình thường như vậy, nên nhanh chóng kết thúc thôi.
"Mời họ vào đi."
Thời Tiểu Niệm nói với người hầu, nói xong cô đứng dậy khỏi lòng Cung Âu.
"Ngồi xuống."
Cô vừa rời đi, Cung Âu liền khó chịu nhíu mày.
"Có khách đến, chúng ta không nên như vậy."
"Vậy hãy để khách đi đi." Cung Âu lạnh lùng nói, để đũa xuống, kéo cô ôm trở lại.
Người phụ nữ này có lương tâm không vậy, một tuần không gặp, cô cứ như vậy lạnh nhạt, không muốn gần hắn.
"..."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục ngồi trong lòng hắn.
"Thiếu gia, Thời tiểu thư, khách đã đến." Giọng nói của người hầu vọng vào.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đường Nghệ nắm bàn tay nhỏ của Bob đi vào phòng ăn.
Như Mộ Thiên Sơ đã nói, Đường Nghệ rất biết cách che giấu bản thân, tóc dài đến eo tùy ý xõa ra, trên người mặc một chiếc áo hở vai màu trắng phối cùng váy dài đến mắt cá chân, dáng người cao cao, gầy gò, khí chất thanh tao nhưng không hề mất đi vẻ quyến rũ.
Bob đứng bên cạnh chân cô, cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi trông như một hoàng tử nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bối rối nhìn xung quanh.
Thời Tiểu Niệm không thấy Bob và Cung Âu giống nhau bao nhiêu, chỉ cảm thấy ngũ quan của họ đều rất đẹp.
Không biết Cung Âu nhìn thấy Bob cảm nhận được điều gì, trong lòng hắn hẳn là có một chút tình cảm cha con.
Cô không khỏi nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu liền không nhìn bọn cô một cái, tiếp tục ôm cô ăn, duy trì tư thế ăn tao nhã, đồ ăn bị tiêu thụ rất nhanh.
Thời Tiểu Niệm xám mặt.
"Cung tiên sinh, xin chào." Đường Nghệ nhẹ nhàng mở miệng, kéo tay Bob nói, "Bob, chào chú đi."
Bob lập tức trốn sau lưng Đường Nghệ, chỉ lộ ra đôi mắt to nhìn bọn họ, rất sợ người lạ.
Đường Nghệ có chút lúng túng.
Thời Tiểu Niệm hòa giải không khí, "Đường Nghệ, Bob, hai người ăn cơm chưa?"
"Tôi ăn rồi, Bob không chịu, từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa chịu ăn gì." Đường Nghệ nói, mắt nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu chỉ chuyên tâm ăn, không hề quan tâm tới bọn cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận