Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 83: Hai người trên đỉnh ngọn núi lúc sáng sớm (length: 10216)

Editor: Yu Hina Đương nhiên, nếu tính cách của hắn như vậy, thì anh trai hắn nhất định còn kiêu ngạo hơn nữa.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ thầm trong lòng câu này.
Nghe vậy, Cung Âu quay đầu nhìn cô, Thời Tiểu Niệm đang nhìn hắn mỉm cười, từng đợt mưa sao băng xuất hiện trên bầu trời, những ngôi sao băng lấp lánh vẽ thành một đường vòng cung, ánh sáng chiếu vào trong mắt cô, đẹp đến mức rung động lòng người.
"Thời Tiểu Niệm." Hắn trầm giọng gọi tên nàng.
"Ừ."
"Sau này không được phép hủy hẹn với ta." Cung Âu dừng ánh mắt trên người cô, trịnh trọng nói, trên gương mặt tuấn tú không hề có một chút đùa giỡn.
Thời Tiểu Niệm ngẩn người.
Cung Âu nắm lấy tay cô, cúi đầu nhìn bàn tay cô, từng chữ từng chữ lộ rõ sự bá đạo, "Sau này, ta hẹn em, em đều phải đúng giờ đến, không được phép trốn, không được phép không xuất hiện."
"..."
Thời Tiểu Niệm hơi hé môi.
Hắn đây là muốn cô cam kết sao? Một cam kết vĩnh viễn không được lỡ hẹn.
"Có nghe không?" Cung Âu im lặng nhìn sâu vào trong mắt cô, trên tay thêm lực, ra sức nắm chặt tay cô, tiếp tục nói, "Có nghe không?"
Thời Tiểu Niệm bị nắm đau, đau đến tận xương cốt, cô nhíu mày, dưới ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Cung Âu, cô gật đầu, "Ta biết rồi."
Nếu cô không đáp ứng, Cung Âu chắc chắn sẽ không buông tha cho cô.
"Như vậy mới ngoan."
Vẻ căng thẳng trên khóe môi Cung Âu chậm rãi giãn ra, hắn buông tay cô ra, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay bị nắm đau của cô, đặc biệt dịu dàng.
"..."
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn tay mình, tay đã được buông lỏng, vết hằn do bị nắm vẫn hiện rõ ràng, điều này khiến cô không biết phải định nghĩa cảm giác của mình với Cung Âu như thế nào.
Hắn đối với cô có khi vô cùng tồi tệ, nhưng có khi lại đặc biệt quan tâm đến cô.
Chỉ cần làm tay cô bị thương một chút, hắn liền căng thẳng, còn ép cô phải cam kết, loại cảm giác này cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng được trải nghiệm.
Bỗng nhiên có một cảm giác mát lạnh trên tay cô, Cung Âu lại đang thổi vào vết thương cho cô.
Dường như, vết thương trên tay cô sẽ thần kỳ biến mất. "Tiểu Niệm." Cung Âu nhìn về phía cô, một đôi con ngươi đen sâu thẳm như đêm, "Hôm nay em đã đáp ứng ta rồi, nếu như sau này em dám lỡ hẹn với ta, ta nhất định sẽ khiến em sống không bằng c·h·ế·t."
Trong mắt hắn lóe lên một tia ác liệt.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, không khỏi hít sâu một hơi.
Mỗi lần đều là như vậy, dù cho hắn có nổi giận đập bàn ghế thì cũng không thể khiến cô sợ đến chết được, nhưng khi hắn nói chuyện và dùng ánh mắt hiểm ác nhìn chằm chằm vào cô, cô lại có một cảm giác hoảng sợ khó tả.
Một giây sau, Cung Âu ôm cô vào lòng, hai tay mạnh mẽ giữ chặt lấy cơ thể cô.
Sao băng trên bầu trời đã dần thưa thớt, chỉ thỉnh thoảng có một ngôi sao băng lướt qua, kéo theo một dải đuôi màu vàng lấp lánh.
Thời Tiểu Niệm tựa vào trong ngực hắn, ngắm mưa sao băng rơi trên bầu trời, tâm tư có chút phức tạp, cô lại cùng Cung Âu ngắm mưa sao băng.
Chỉ là ngây thơ ngắm mưa sao băng.
Khi sao băng đã không còn dấu vết, Cung Âu cũng không có ý định trở về, hắn vẫn cứ ôm chặt cô trong lòng, ôm rất chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Có lẽ vẫn đang nghĩ đến anh trai của hắn.
Thời Tiểu Niệm ở trong lồng ngực hắn dần dần buồn ngủ.
Sau nửa đêm, thời tiết trở nên mát mẻ hơn.
Thời Tiểu Niệm mặc bộ đồng phục nữ sinh ngắn cũn không chịu được lạnh, mơ màng tựa sát vào lồng ngực hắn, tìm kiếm hơi ấm, Cung Âu cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, đôi mắt đen tối sầm lại.
Một lúc sau, Cung Âu cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.
"Đáp ứng ta, không được nuốt lời, vĩnh viễn không được rời xa ta." Cung Âu khàn giọng nói ra.
Đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói của hắn chỉ có chính hắn nghe thấy.
Thời Tiểu Niệm dựa vào hắn, hàng mi dài đang rung rinh, mí mắt dần dần dính lại với nhau, cô tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, chìm vào giấc ngủ.
Đêm tối trôi qua.
Phía chân trời, ánh bình minh dần hiện, chiếu lên đỉnh núi yên tĩnh.
Dưới gốc cây lớn, Thời Tiểu Niệm đang tìm kiếm một tư thế ngủ thoải mái, tựa như có ai đó đang sờ vào lông mày cô, cô đưa tay gạt đi, chỉ một lát sau, đầu ngón tay lại truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, giống như một chú mèo con đang liếm tay cô.
Mèo con?
Cô không nuôi mèo.
"..."
Thời Tiểu Niệm mơ mơ màng màng mở mắt, trước mắt là một gương mặt tuấn tú, dưới ánh mặt trời, các đường nét trên gương mặt hắn tinh xảo như được điêu khắc, sâu dưới đôi lông mày là hàng mi dài được ánh mặt trời dát lên một lớp nhung quang mờ ảo, thật dịu dàng; đôi mắt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng gợi cảm đang ngậm lấy ngón tay của cô.
Ừm... Ngậm lấy!
Thời Tiểu Niệm lập tức tỉnh táo, bật dậy ngồi thẳng.
"Sớm." Cung Âu nhìn cô bằng đôi mắt đen, khóe môi hơi cong lên, tựa như cười mà không phải cười, lộ ra vẻ lười biếng.
Lúc này Thời Tiểu Niệm mới phát hiện Cung Âu đang dựa lưng vào gốc cây, một chân dài duỗi thẳng trên mặt đất, một chân co lên, quần dài và áo sơ mi trước ngực đều hơi nhăn nhúm, rõ ràng là do có người tựa vào làm nhàu.
Tối qua hình như cô đã tựa vào lồng ngực hắn ngủ.
Thời Tiểu Niệm chớp mắt mấy cái, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Cung Âu hơi nghiêng người về phía cô, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, "Còn chưa tỉnh à?"
Vào buổi sáng mát mẻ, đôi môi của hắn có vẻ đặc biệt nóng bỏng.
"Tỉnh, tỉnh rồi."
Thời Tiểu Niệm thực sự không quen với loại cảm giác thân mật này vào buổi sáng sớm, cô sờ sờ môi mình, nơi này đều toàn là hương vị của Cung Âu.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Thời Tiểu Niệm nhất thời run lên vì lạnh.
Cô vẫn còn mặc bộ đồng phục nữ sinh ngắn cũn trên người.
Thời Tiểu Niệm vội vàng nhìn xung quanh, tìm áo khoác, cô vừa định đứng dậy đã bị Cung Âu kéo trở lại, Cung Âu giữ chặt cô trong lòng, "Làm gì vậy?"
"Tìm áo khoác, lạnh quá."
Cô ăn ngay nói thật.
"Như vậy sẽ không lạnh."
Cung Âu ôm cô chặt hơn, một chân dài co lên đỡ phía sau lưng cô, để cô tựa vào, khiến cô giống như một thú cưng nhỏ đang rúc trong ngực hắn, điều này khiến hắn rất thỏa mãn.
Thời Tiểu Niệm cố vùng vẫy trong ngực hắn, không được tự nhiên, "Trời đã sáng rồi, chúng ta về thôi."
Mưa sao băng cũng đã ngắm xong rồi.
Hắn muốn viếng anh trai hắn cũng đã xong, có thể đi rồi.
"Vội làm gì?" Cung Âu kéo cô vào trong ngực mình, cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn mái tóc của cô, giật giật chiếc kẹp tóc thủy tinh màu hồng nhạt trên đầu cô, hắn không khỏi bật cười, "Tối qua ta không nhìn kỹ em, hóa ra em cố ý trang điểm đến đây, làm sao, xem ta thành bạn học à?"
Cố ý mặc bộ trang phục này, giả bộ tiểu nữ sinh.
"Không phải ta chọn."
Thời Tiểu Niệm vội vàng muốn giải thích.
Đều là hai nhân viên chọn bộ đồng phục này cho cô, còn kết hợp với kiểu tóc buộc hai bên.
"Tháo xuống làm gì, nhìn rất hợp." Cung Âu từ tay cô cầm lại chiếc kẹp, cài lại lên tóc cô, khóe môi càng thêm cong lên.
"Có gì mà hay chứ."
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng không tả nổi, vùng vẫy trong ngực hắn không được, mặt đỏ bừng lên.
Một giây sau, cằm Thời Tiểu Niệm bị hắn nghịch ngợm nâng lên, cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm tựa biển khơi của hắn, Cung Âu nhìn cô rất chăm chú, môi mỏng hơi cong lên, "Nhìn bộ dạng này của em ta cũng không ngại làm bạn cùng học."
Hắn không thích tiểu nữ sinh, nhưng nếu cô hóa trang thành tiểu nữ sinh, vậy thì hắn sẽ thích.
Thời Tiểu Niệm câm lặng, càng thêm cố vùng vẫy, Cung Âu cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, dùng sức hôn xuống.
"A!"
Thời Tiểu Niệm khẽ kêu lên một tiếng chống cự, cơ thể theo bản năng đổ về phía sau, nhưng lại ngã thẳng lên đùi hắn, lưng được đầu gối rắn chắc của hắn đỡ lấy, không tìm được chỗ nào để trốn.
Cung Âu cúi đầu hôn cô sâu hơn, không muốn ngừng lại, trằn trọc lật mình, ngón tay thon dài vuốt ve vòng eo thon thả của cô, tìm được chiếc ca-ra-vat học sinh, siết chặt trong tay.
Một lúc sau, Cung Âu buông cô ra.
Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, "Chúng ta thật sự nên về rồi."
"Bây giờ mà về, không phải là phụ lòng em mặc bộ đồ này đến sao?" Cung Âu đầy ẩn ý kéo ca-ra-vat của cô.
"Bộ trang phục này không phải là ta chọn."
Thời Tiểu Niệm có nỗi khổ khó nói.
"Thật không?" Cung Âu nhướng mày, vô lại nói thẳng, "Vậy ta cũng mặc kệ. Em đã mặc thế này đến rồi, nếu ta không làm gì thì ta không còn là ta nữa."
"Anh..."
"Ta làm sao?"
"Anh không thể như vậy, chúng ta không thể như vậy." Tối qua hắn chẳng phải còn rất đau buồn sao, sao vừa mới đau buồn xong đã muốn làm chuyện đó rồi?
Nghe vậy, Cung Âu cười giễu một tiếng, há miệng gặm một cái lên nơi má non mềm của cô, giọng nói gợi cảm, "Vì sao ta lại không thể như vậy?"
Cung Âu hắn trước giờ muốn làm gì thì làm nấy.
Từ khi nào lại thành không thể như vậy, không thể như vậy, thật buồn cười.
"Chúng ta chẳng phải đến đây để tưởng nhớ anh trai anh sao, như vậy không hay lắm."
Thời Tiểu Niệm liều mạng tìm lý do.
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu chợt tối sầm lại, chốc lát sau, hắn cười lạnh, "Có cái gì không tốt, mưa sao băng cũng hết rồi, đó là chuyện của tối hôm qua."
Tất cả đều đã trôi qua rồi.
"Hơn nữa, khi em ở bên cạnh ta, vừa vặn giúp ta quên đi ký ức đó." Nói xong, Cung Âu lại cúi đầu hôn lên môi cô.
"Ư a..."
Thời Tiểu Niệm còn muốn chống cự, người đã bị Cung Âu hung hăng đè xuống nằm ngang trên đất.
Dưới thân cô là chiếc áo Âu phục của hắn trải sẵn, nhưng hai tay cô duỗi sang hai bên vẫn bị cỏ dại cọ vào.
Cung Âu cúi đầu nhìn cô thật sâu, gương mặt từ từ áp sát cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, hắn tiến sát lại gần cô, dùng giọng nói đầu độc lòng người bên tai cô nói, "Bây giờ, em hãy giúp ta rửa trôi đoạn ký ức đó đi."
Lần sau, dù cho hắn có đứng trên đỉnh núi, hồi ức cũng không chỉ là cảnh người bị xe đâm c·h·ế·t.
Thời Tiểu Niệm còn muốn nói gì đó, môi đã bị Cung Âu chặn lại.
Tất cả âm thanh đều tan biến trong buổi sáng tĩnh mịch này.
Trên đỉnh núi, dưới gốc cây lớn, chỉ còn lại bóng dáng của hai người đang quấn lấy nhau đầy bản năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận