Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 86: Buổi sáng giả làm hầu gái (length: 10289)

Editor: Rose Black Thời Tiểu Niệm sờ sờ mặt mình đang nóng bừng, đặt cái đĩa, cái mâm sang một bên, từ chỗ treo áo lấy xuống một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, trước giường bày ra vẻ cung kính, tươi cười rạng rỡ, "Cung tiên sinh, quần áo đã chuẩn bị xong cho ngài, bây giờ ngài mặc chứ?"
"Hôm qua là đồng phục học sinh, hôm nay lại giả trang thành hầu gái, Tiểu Niệm, em đúng là vượt quá những gì ta đã tưởng tượng."
Cung Âu vừa cười vừa dừng lại trước mặt nàng.
Muốn mê hoặc hắn sao? Không cần phải như vậy, hắn đối với nàng rất hứng thú, chỉ cần nàng ngoắc ngón tay, hắn sẽ lập tức nhào tới.
"Cung tiên sinh, hiện tại ngài mặc quần áo chứ ạ?"
Thời Tiểu Niệm vẫn mỉm cười đứng đó, trong lòng đã sớm sục sôi.
Nếu muốn ra ngoài, muốn có được sự đồng ý của hắn, nàng cần phải chiều chuộng cái tên đàn ông thối tha này nhiều như vậy.
Nụ cười của nàng đến là gượng gạo.
Cung Âu nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt nàng quá mức rạng rỡ, hai mắt đầy tà khí, nhếch khóe môi, gương mặt gợi cảm đến chết người, "Làm hầu gái của ta, chẳng lẽ ngươi không biết là mỗi buổi sáng ta đều phải tắm rửa rồi mới mặc quần áo sao?"
Thời Tiểu Niệm khẽ giật mình.
Đúng vậy, Cung Âu có một thói quen là mỗi sáng sớm đều phải tắm.
Nàng thu lại chiếc áo sơ mi trong tay, vẫn duy trì nụ cười như một nữ tiếp viên hàng không, nghiêng người đứng sang một bên, cúi đầu, "Vậy, Cung tiên sinh mời ngài, ta sẽ ở đây chờ ngài."
Thái độ của nàng tốt đến mức khiến người ta hoàn toàn thay đổi cách nhìn về nàng.
"Chờ ta?" Cung Âu vén chăn lên, từ trên giường bước xuống, đi đến trước mặt nàng, một đôi mắt sâu thẳm mang theo ý xấu dừng trên người nàng, giọng nói tà khí, "Làm hầu gái của ta, không phải nên hầu hạ chủ nhân rửa ráy sao?"
Thân hình cao lớn của hắn ép về phía nàng, lồng ngực rắn chắc hiển thị rõ vóc người hoàn hảo.
Hầu hạ rửa ráy? Thời Tiểu Niệm khóe miệng co giật, "Sao ta dám mơ ước chủ nhân, ta ra ngoài đây."
"Ta cho phép ngươi mơ ước."
Cung Âu nhíu mày, hai mắt nhìn thẳng vào nàng, làm ra vẻ ân ái.
Hắn lại muốn xem xem nàng sáng sớm còn có những chiêu trò gì.
"A, ha ha, ha ha ha..." Thời Tiểu Niệm cười gượng, "Ta đi làm bữa sáng cho ngài."
Nói xong, nàng liền muốn bỏ chạy, Cung Âu chộp lấy cổ tay nàng, kéo nàng về bên người, Thời Tiểu Niệm không đứng vững, mặt va vào ngực hắn, cả người vùi vào trong ngực hắn, môi dán lên lồng ngực của hắn.
Cung Âu bật cười, cúi xuống nhìn nàng, "Thời Tiểu Niệm, hôm nay cô thật biết tạo niềm vui."
"..."
Thời Tiểu Niệm xấu hổ đến không chịu nổi, vội vàng ra khỏi lồng ngực của hắn, lùi về sau một bước, nhưng tay vẫn bị hắn nắm chặt trong tay.
Cung Âu từ trên xuống dưới nhìn nàng, ánh mắt dừng trên bàn tay bị thương của nàng, màu sắc vẫn chưa có vẻ lành lặn.
"Được rồi, tay cô không thể đụng vào nước, không cần cô vào nhà tắm, cũng không được phép vào nhà bếp, cứ để Phong Đức làm." Hắn nói, ngữ khí vẫn mang theo sự mệnh lệnh.
Hắn vẫn nhớ đến tay của nàng.
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó gật gù, "Ừm, vậy ta sẽ chờ ở đây."
"Ta cho phép cô vào xem."
Cung Âu cố tình nhấn mạnh hai chữ "vào xem" một cách mờ ám.
Thời Tiểu Niệm tâm can đều rạo rực, lắc đầu như lắc trống bỏi, "Không cần không cần, ta cứ ở đây chờ anh là được rồi."
Nói xong, nàng ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, bắt đầu yên lặng chờ đợi.
Cung Âu liếc nhìn nàng một cái, đi về phía phòng tắm, đột nhiên, hắn dừng bước lại, liếc nhìn nàng, nhíu mày, "Thật sự không vào sao?"
"Thừa lời."
Nàng cũng không phải là kẻ thích nhìn trộm.
"Đây là lần đầu tiên ta cho phép một người phụ nữ mơ ước thân thể của mình," Cung Âu vừa đi đến cửa phòng tắm vừa nói, giọng nói tràn đầy tự phụ, ngữ khí như thể nếu nàng không vào thì sẽ thiệt lớn.
"Không cần, không cần, thật không cần. Anh cứ từ từ tắm."
Thời Tiểu Niệm cười miễn cưỡng, quay đầu đi, không dám nhìn Cung Âu khỏa thân.
"Ầm."
Cánh cửa phòng tắm khép lại.
Thời Tiểu Niệm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
May là Cung Âu không ép buộc lôi nàng vào phòng tắm, nàng phải giả làm hầu gái, chỉ vì có một cơ hội ra ngoài mà khiến cho nàng đầu tóc muốn bạc đi rồi, bao nhiêu chiêu số cũng đã phải nghĩ ra.
Hy vọng sự chủ động lấy lòng này đủ dùng với Cung Âu.
Nếu không, nàng không thể rời đi để điều tra chân tướng.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở mép giường suy tư.
Một lúc lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, nàng còn chưa kịp quay đầu đã bị một cái ôm ấm áp ướt át lôi vào lòng, Cung Âu một chân chống lên giường, từ phía sau ôm lấy nàng, cúi đầu hôn mạnh vào cổ nàng, thỏa mãn thở dài, "Thật thơm."
Mùi thơm trên người người phụ nữ này thật sự hợp khẩu vị của hắn.
Mới sáng sớm đã có hầu gái ngồi chờ trên giường cho hắn mặc sức làm gì thì làm, thật thoải mái.
"Được rồi, chúng ta đi ăn sáng đi." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.
Nàng ngồi yên không phản kháng, người bị hắn ôm chặt lấy, hương sữa tắm kiểu nam trên người hắn vấn vương xung quanh nàng, hơi thở của hắn bao trùm lấy nàng, khiến cho chóp mũi của nàng toàn là mùi vị của hắn, hoàn toàn mất đi sự tự chủ.
"Không, ta muốn ngửi thêm."
Cung Âu vùi cả mặt vào cổ nàng, môi mỏng hết lần này đến lần khác cọ xát lên làn da của nàng, lúc thì hôn, lúc thì mút, hít thật sâu mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, như đang nếm trải một thứ ma túy tinh thần gây nghiện.
"..."
Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi dưới, không giãy dụa, tùy ý để hắn làm bậy.
Nhẫn.
Để có thể ra ngoài, phải nhẫn.
"Thơm quá." Cung Âu cắn nhẹ vào da cổ nàng, thấp giọng nói, một đôi mắt khép hờ, bỗng nhiên, trong mắt hắn lóe lên một tia u quang, lên tiếng nói, "Nhưng mà từ hôm nay trở đi không cho phép em dùng mỹ phẩm nữa, đặc biệt là của Mộ Thị."
Hắn nhớ ra, nàng nói rằng nàng dùng nước hoa của Mộ Thị.
Hắn nhớ đến, Mộ Thiên Sơ ở trước mặt hắn nói rằng phụ nữ đều không thể sống thiếu mỹ phẩm, như đang nói phụ nữ tốt nết đều không thể rời khỏi hắn, Mộ Thiên Sơ.
Thật nực cười.
"Không cần mỹ phẩm sao?" Thời Tiểu Niệm hơi sửng sốt, hình ảnh Mộ Thiên Sơ ôn nhu chợt lướt qua trước mắt, lông mi run rẩy, liền gật đầu, nghe theo, "Được rồi."
Để có thể ra ngoài, hôm nay dù Cung Âu có đưa ra những yêu cầu quá đáng thế nào nàng cũng sẽ đáp ứng.
Hơn nữa, nàng cũng không thường ra ngoài, không dùng mỹ phẩm cũng chẳng sao, chỉ cần hắn chịu được bộ dạng không trang điểm mỗi ngày của nàng là được.
Không đúng, nếu hắn không chịu được càng tốt, nàng sẽ có thể bị ghét bỏ và bị đuổi ra ngoài.
"Ngoan, hôm nay thật nghe lời."
Cung Âu vô cùng hài lòng với biểu hiện hôm nay của nàng, từ phía sau ôm lấy nàng, một tay từ dưới luồn qua cánh tay nàng, dừng lại trên mặt của nàng, dùng mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt nàng một cách mờ ám, mu bàn tay hắn nóng ran, như mang theo một ngọn lửa đang lướt trên má nàng.
Thời Tiểu Niệm có chút khó chịu, cả người căng cứng lại, "Nên đi ăn sáng rồi."
"Ta muốn em ăn trước."
Cung Âu cúi xuống cắn vào vành tai nàng.
Thời Tiểu Niệm bị cắn đến cả tai tê dại, trên mặt lại càng thêm đỏ ửng, gắng gượng duy trì nụ cười, "Ăn sáng xong rồi tính."
Nếu hắn còn trêu đùa nàng nữa, e là nụ cười của nàng sắp sụp đổ mất rồi.
Thấy khuôn mặt nàng đã đỏ ửng cả lên, Cung Âu bật cười, trong mắt dâng lên một tia thích thú, không trêu đùa nàng nữa, vẫn mặc áo tắm bế ngang nàng lên từ trên giường, "Được, ăn cơm thôi."
Nếu còn đùa nữa, hắn không thể kìm được, dám chắc nàng hôm nay sẽ ở lì trong phòng ngủ, cả ngày không được ăn cơm mất.
Người đột ngột bị nhấc bổng lên, Thời Tiểu Niệm ôm chặt lấy cổ hắn, nghiêm mặt nói, "Thả tôi xuống."
"Tay cô bị thương."
"Tay bị thương thì liên quan gì đến chân, chân tôi có bị thương đâu."
"Thật không à."
"..."
"Ta cứ muốn bế em."
Cung Âu lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục ôm nàng đi ra ngoài, không hề có ý định buông nàng xuống.
Phong Đức đang bày biện bữa sáng trong phòng ăn, vừa ngẩng đầu đã thấy Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đi tới, trên mặt Cung Âu vốn luôn lạnh lùng nghiêm nghị lại còn có cả nụ cười.
Phong Đức hiểu ý mà mỉm cười.
Thiếu gia từ khi có Thời tiểu thư trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, tính khí cũng tốt hơn trước rất nhiều, không giống như khi còn ở lâu đài, thiếu gia đi đến đâu, mỗi ngày đều phải thay hai nhóm đồ dùng.
Thời Tiểu Niệm được Cung Âu ôm đến ngồi xuống trước bàn ăn, những món ăn sáng phong phú trên bàn khiến nàng không khỏi trầm trồ, "Quản gia Phong, thì ra anh thật sự nấu ăn giỏi như vậy."
So với những gì nàng làm bình thường tốt hơn nhiều, bữa sáng của nàng chỉ có thể làm mấy món đơn giản, thường thường cũng chỉ là bánh mì trứng chiên mà thôi.
Còn bây giờ, trên bàn ăn lại có mười mấy món tinh xảo, lấy rau củ làm chủ đạo, món nào nhìn cũng như được tạo ra để mang đi thi vậy.
"Cũng tạm thôi." Cung Âu không hề nể tình, nhìn đồ ăn trên bàn khinh thường nói, "So với đồ cô ấy làm thì còn kém xa."
Hắn nhìn những món này mà chẳng muốn ăn chút nào.
Phong Đức đứng bên cạnh mỉm cười, trong lòng đang rỉ máu.
"..."
Thời Tiểu Niệm cạn lời nhìn Cung Âu, nàng nghi ngờ vị giác của hắn có vấn đề rồi, đầu bếp làm món ngon không ăn, nhất định phải ăn đồ do nàng làm, ăn một lần vừa không ngon lại còn đau dạ dày, cũng không hề quan tâm.
Đúng là có vấn đề về não bộ.
"Thiếu gia, mời dùng; Thời tiểu thư, mời dùng."
Phong Đức rót hai ly sữa bò nóng hổi, đặt xuống trước mặt Cung Âu và Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu cầm đũa gẩy một món ăn trong đĩa, mày nhíu lại như dây thừng.
Thời Tiểu Niệm thấy thế, nhớ lại đại nghiệp lấy lòng của mình, liền cầm đũa gắp một miếng thức ăn ân cần bỏ vào bát của hắn, "Món này rất có dinh dưỡng, anh ăn thử xem."
"..." Cung Âu liếc nhìn nàng một cái, không lên tiếng.
"Cả món tôm này làm cũng rất ngon, anh ăn đi."
"..."
"Ôi, tay nghề của quản gia Phong tốt thật đấy, anh cũng nếm thử đi, miếng này cho anh."
"..."
"Miếng này cũng cho anh."
"..."
Chỉ một lát sau, trong bát của Cung Âu đã đầy thức ăn như một ngọn núi nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận