Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 102: Giám định quan hệ huyết thống (length: 9536)

"…"
"Cô không biết nhưng tôi biết, ta có thể nói cho cô biết, thủ đoạn của Cung Âu nhất định so với lực lượng cảnh sát đáng sợ hơn, hắn có bao nhiêu hận với người năm đó bỏ thuốc hắn, cô sẽ rõ ràng." Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của cô ta nói, giọng lộ ra một chút lạnh lẽo.
"Không muốn, không muốn"
Đường Nghệ hoảng sợ nhìn cô.
"Tôi không cảm thấy tôi có lý do buông tha cho cô."
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, liếc nhìn đứa bé bên cạnh cô ta, không nói thêm gì, liền đi.
Cô phát hiện, mình không phải rất muốn đi tìm hiểu rõ thân phận đứa trẻ.
Cô chỉ muốn rời đi nơi này.
Cô cũng không biết là mình đã biết những gì.
Thời Tiểu Niệm bỏ đi trong nháy mắt, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng "Ầm" một tiếng.
Mộ Thiên Sơ ngồi ở đó, lông mày cau lại, trên gương mặt âm nhu không có biểu cảm gì.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, chỉ thấy hai đầu gối Đường Nghệ nặng nề quỳ trên mặt đất, thân thể thấp bé, mắt đầy vẻ cầu xin nhìn về phía cô.
Không nghĩ tới cô ta lại đột nhiên quỳ xuống, Thời Tiểu Niệm nhất thời ngẩn người tại đó.
Đây là định diễn vở kịch nào đây.
"Tiểu Niệm xin lỗi, tôi biết tôi sai rồi, van cầu cô, cô muốn tôi làm gì để bồi thường cô cũng được, nhưng đừng ép tôi đến đường cùng." Đường Nghệ quỳ trên mặt đất cầu khẩn cô.
"…"
Đường cùng Cô ta không ngại ngùng nói đây coi là đường cùng, vậy thời điểm lúc trước cô ta làm ra những việc này có nghĩ tới hậu quả.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, không nhúc nhích.
Đường Nghệ thấy cô như vậy, liên tục quỳ đi phía trước vài bước, quỳ đến trước mặt cô, đưa tay nắm lấy bàn tay cô, "xin lỗi, Tiểu Niệm, tôi thật sự biết sai rồi, cô buông tha cho tôi đi. Tôi sai rồi, nhưng ít nhất năm đó tôi không làm mất đi sự trong sạch của cô."
"…"
Thời Tiểu Niệm không nhúc nhích, tùy ý cô ta nói.
"Cô biết không, Thời Địch ban đầu là muốn tìm người cưỡng gian cô, tôi làm sao hạ thủ được, sẽ không cho lão già kia món hời."
"…"
Đường Nghệ rơi nước mắt nói, một mặt đáng thương, "Chuyện sau đó là tôi không khống chế được, tôi sợ Cung Âu, thời điểm hắn uống thuốc mê thần trí không rõ nói muốn giết tôi, tôi mới sợ phải đem tội danh đổ hết cho cô, xin lỗi, Tiểu Niệm tôi thật sự biết sai rồi."
"…"
Thời Tiểu Niệm cúi mắt nhìn về phía cô ta đang tràn đầy nước mắt, ánh mắt ngưng trệ, "Tôi không biết có thể tin những câu nói này của cô hay không."
Có muốn hại cô hay không, vẫn là vội vàng bò lên giường của Cung Âu, đáp án này e sợ chỉ có Đường Nghệ biết.
"Có thể tin có thể tin." Đường Nghệ vội vàng nói, "Tôi chỉ là cần tiền, ta không phải muốn đem bạn mình hại chết, ta chỉ là cần tiền thôi. Tôi van cầu cô, cô bỏ qua cho tôi đi, tôi không thể xảy ra chuyện gì, tôi còn có…"
Nói tới câu này, Đường Nghệ lập tức muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn về một cái hướng khác, trong mắt đều là thương cảm.
Thời Tiểu Niệm theo tầm mắt của cô ta nhìn sang, chỉ thấy cậu bé khỏe mạnh kháu khỉnh đang trên đất chơi một mình rất vui vẻ.
Cậu bé ngừng gào khóc, Thời Tiểu Niệm lúc này mới thấy rõ ngũ quan của bé.
Cậu bé có khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, ngũ quan rõ ràng, da dẻ trắng nõn, đôi mắt to mà có thần, chiếc mũi nhỏ nhắn rất thẳng, đôi môi mập mạp trắng trẻo.
Thời Tiểu Niệm lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp như vậy, tinh xảo đến thế, lại như thiên sứ.
"Đây là con nuôi của cô"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cô rốt cục cũng hỏi ra lời rồi.
Đường Nghệ ánh mắt khựng lại, lập tức liều mạng mà gật đầu, "Là, là tôi nhận nuôi, nó chỉ có tôi là người thân duy nhất, tôi không thể xảy ra chuyện gì."
"Đứa nhỏ này thật là cô nhận nuôi, tôi muốn nghe lời nói thật, đừng tiếp tục gạt tôi."
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói.
"…" Đường Nghệ cụp mắt xuống, trở nên trầm mặc, một câu cũng không nói ra được.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt, giọng có chút khó khăn từ trong cổ họng phát ra, "Là Cung Âu sao?"
"…"
Nghe vậy, Đường Nghệ lập tức co rúm người ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, nước mắt ngưng đọng ở trong hốc mắt.
Đáp án, lại rõ ràng như thế.
Thực sự là con của Cung Âu.
Trâm trạng Thời Tiểu Niệm hoàn toàn rối loạn.
Mộ Thiên Sơ vẫn trầm mặc bàng quan lúc này liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ, vệ sĩ đi lên phía trước, cầm một cái công cụ nhỏ tiến về phía đứa trẻ, cắt mấy sợi tóc mềm mại của bé bỏ vào cái túi trong suốt.
Vệ sĩ đem cái túi trong suốt đưa cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, không có nhận lấy.
Mộ Thiên Sơ đứng lên, nói, "Vẫn là làm một cái giám định huyết thống đi, độ chính xác sẽ cao hơn, em nên có tóc của Cung Âu."
Xác thực có.
Trong phòng tắm ở thiên chi cảng có lẽ có thể tìm thấy.
Thời Tiểu Niệm hạ thấp mí mắt nhìn về phía Đường Nghệ, Đường Nghệ còn quỳ ở đó, hai con mắt ướt át mà nhìn bé trai, trong mắt có tình yêu thương của người mẹ.
Đường Nghệ trong mắt không có vẻ chột dạ.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, lần này, cô ta hẳn là không nói dối, giám định huyết thống làm hay không làm, đáp án đều rất rõ ràng.
Bệnh viện tổng hợp.
Ánh mặt trời chiếu vào trong vườn của bệnh viện tổng hợp, bệnh nhân đang đi lại.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế dài, hai mắt không có tiêu cự mà nhìn phía trước, trong mắt đều trống rỗng, trên tay cô là kết quả giám định.
Là quan hệ cha con trực hệ, xác suất là 97. 999999.
Này đúng là con của Cung Âu.
Dưới ánh mặt trời, một bóng người che khuất lại đây, ngăn cản ánh sáng trước mặt cô.
"Uống chén nước." Mộ Thiên Sơ cầm một bình nước đưa cho cô, sau đó ở bên cạnh cô ngồi xuống.
"Cảm tạ."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, cầm bình nước ở trong tay không uống.
"Tiếp đó, em chuẩn bị làm thế nào" Mộ Thiên Sơ nhìn cô một chút, ôn hòa hỏi.
"Cung Âu biết đây là con của hắn, nhất định sẽ đem con trở lại." Thời Tiểu Niệm nhìn bụi cây phía trước nói.
Điểm ấy cô có thể xác định.
Cung Âu lúc trước sở dĩ bắt cô, chính là vì đứa con, vì là đứa bé, hắn đối với cô dùng qua bao nhiêu thủ đoạn không phải là người, hiện tại nhớ lại, cô đều không rét mà run.
Không biết khi Cung Âu biết có đứa bé này tồn tại, là mừng hay giận "Tôi hỏi chính là em, không phải tương lai đứa bé này."
Mộ Thiên Sơ thật sâu nhìn cô.
"Tôi" Thời Tiểu Niệm run lên.
"Lẽ nào em không phải đang suy nghĩ trả lại đứa bé, em có thể từ bên người Cung Âu rời đi sao" Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm cô, trên tay cũng nắm một bình nước, đầu ngón tay dùng sức đến trở nên trắng bệch.
Thời Tiểu Niệm cúi mắt.
Đúng vậy, cô không nghĩ tới từ bên người Cung Âu rời đi, chỉ quan tâm đứa bé kia có phải là con của Cung Âu hay không, cô đây là thế nào.
"Em đem kết quả giám định giao cho Cung Âu, thì có thể rời đi" Mộ Thiên Sơ lại một lần nữa khẳng định chuyện này.
"Không dễ đi như vậy."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói.
Cung Âu đối với cô từ lâu đã không còn tâm trạng truy cứu, mà là hứng thú của đàn ông đối với phụ nữ, cho dù có đứa bé này, hắn có thể buông tha cô sao.
"Là không dễ như vậy hay là em không muốn thử" Mộ Thiên Sơ nói, một câu đâm thẳng chỗ yếu.
Thời Tiểu Niệm bị nói đến sắc mặt trắng bệch, theo bản năng mà phản bác, "Ai nói tôi không muốn thử."
Cô là muốn rời khỏi Cung Âu.
Cô cùng Cung Âu là quan hệ hiệp ước, từ lúc mới bắt đầu chính là quan hệ không bình đẳng, cô dĩ nhiên muốn rời đi, đúng, cô là muốn rời đi.
"Vậy tôi có một biện pháp, em có muốn nghe hay không" Mộ Thiên Sơ nói.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.
"Chiếu theo lời em nói, Cung Âu hẳn là chỉ cần đứa bé không cần mẹ, không bằng em đem Đường Nghệ trước tiên đưa đến bên người Cung Âu, sau khi tạo lên hứng thú cho Cung Âu, hơn nữa với phân lượng của đứa bé này, Cung Âu mất hứng thú đối với em, thì em rời đi cũng sẽ không là việc khó." Mộ Thiên Sơ nói.
"Anh muốn tôi đem Đường Nghệ đưa đến bên người Cung Âu" Thời Tiểu Niệm giật mình, lập tức một tiếng cự tuyệt, "Không thể, cô ta đem tôi hại thành như vậy, tôi còn giúp cô ta tiến vào Hào Môn"
Thời Tiểu Niệm cô không đến nỗi ngu như vậy.
"Em không phải giúp cô ta, là giúp chính em."
Sắc mặt Mộ Thiên Sơ chăm chú, không có ý tứ đùa giỡn, "Tôi phân tích em cùng Đường Nghệ, hai người có ngoại hình tương tự, nhưng Đường Nghệ so với em càng có vẻ thanh thuần hơn, tôi nghĩ, Cung Âu nên thích loại hình như cô ta."
Thời Tiểu Niệm rõ ràng ý của hắn, chờ Đường Nghệ được Cung Âu yêu thích sau, cô thuận lợi rời đi, cả nhà bọn họ ba người đoàn tụ, kết cục Đại Đoàn Viên.
Cô cắn cắn môi, "Tôi không cam lòng."
Dựa vào cái gì cô còn phải giúp Đường Nghệ một tay.
"Em là thật sự bị cừu hận làm choáng váng đầu óc, không nhìn thấy đường sống đặt ở trước mặt mình, hay là căn bản em cũng không muốn rời khỏi Cung Âu" Mộ Thiên Sơ hỏi, bình nước trong tay hắn đã bị bóp méo.
"Tôi" Thời Tiểu Niệm im lặng, qua vài giây mới nói, "Cái kế hoạch này vốn là có vấn đề, ai có thể bảo đảm Cung Âu nhất định có thể coi trọng Đường Nghệ"
Chuyện tình cảm hiếm khi có thể nói trước.
"Chí ít đây là một cơ hội."
"Nhưng mà"
"Đây là tư liệu của Bob con trai Đường Nghệ." Mộ Thiên Sơ từ phía sau lấy ra một phần văn kiện đưa cho cô.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà liếc hắn một cái, đem văn kiện nhận lấy cúi đầu nhìn lại, một đôi mắt đen trắng rõ ràng càng xem càng khiếp sợ.
"Có thể là bởi vì đêm ba năm trước đó bị bỏ thuốc nên có đứa trẻ, Bob cũng không khỏe mạnh, thằng bé bị bệnh tim bẩm sinh, vừa sinh ra đã phải phẫu thuật hai lần, trên phương diện tinh thần Bob cũng có vấn đề, có khuynh hướng bị bệnh tự kỷ, chỉ là hiện nay quá nhỏ, còn chưa thể hiện rõ ràng." Mộ Thiên Sơ nói.
"…"
Thời Tiểu Niệm kinh hãi che miệng lại.
Một đứa trẻ hai ba tuổi lại có nhiều bệnh như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận