Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 147: Vẽ tranh chân dung ở làng du lịch (length: 8245)

Yuhina đang suy nghĩ thì Cung Âu bỗng nắm lấy tay cô, lông mày nhíu chặt, "Tay em sao lại bị thương?"
Thời Tiểu Niệm nhìn xuống ngón tay trỏ, trên đầu ngón tay có miếng băng cá nhân, vô tình nói: "Không sao, bị tôm kẹp phải."
"Đừng nhúc nhích." Cung Âu dừng bước.
Hai người đứng dưới mái hiên, Cung Âu cúi đầu, đưa tay xé miếng băng trên ngón tay cô, kiểm tra vết thương.
"Anh xem, vết thương nhỏ thôi mà." Thời Tiểu Niệm nói.
Cung Âu quay đầu, lớn tiếng gọi: "Phong Đức, mang nước khử trùng và băng gạc lại đây!"
"Không cần, dán băng là được rồi."
"Không được, vết thương to như vậy, mắt em mù à?"
"..."
Nơi nào có vết thương lớn chứ. Là mắt hắn mù rồi. Cung Âu bá đạo, một tay nắm chặt tay cô, một tay đặt lên vai, ôm lấy cô hướng về phòng ăn.
Trên bàn dài phòng ăn, từng đĩa thức ăn, từng món ăn mỹ vị được bày lên. Ánh mắt đen của Cung Âu nhìn đến, vẻ mặt hơi ngưng lại, hắn cúi đầu nhìn Thời Tiểu Niệm, giọng nói trầm xuống: "Em bị thương rồi mà vẫn còn nấu ăn cho tôi."
"Thật sự chỉ là vết thương nhỏ thôi." Thời Tiểu Niệm lần thứ hai giải thích, lời chưa dứt thì Cung Âu đã cúi xuống nâng mặt cô lên, hôn lên môi, bá đạo giữ lấy đôi môi mềm mại của cô, hôn ngấu nghiến.
Mấy nhân viên còn đứng trong phòng ăn, thấy vậy đều trợn tròn mắt. Người có tiền đều ân ái như vậy trước mặt mọi người sao.
"A." Thời Tiểu Niệm không ngờ hắn lại đột nhiên hôn, kinh ngạc mở to mắt.
Cung Âu cắn môi dưới của cô, cô đau khẽ hé miệng, lưỡi Cung Âu liền tiến vào như vũ bão, càn quét bên trong, cuỗm sạch hương vị của cô.
Hai tay Thời Tiểu Niệm chống lên ngực hắn, không chống cự nổi sự nhiệt tình của hắn.
Rất lâu sau, Cung Âu mới chậm rãi buông cô ra, ánh mắt đen thẳm nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, lời vừa ra đã bá đạo vô cùng: "Thời Tiểu Niệm, em xem em yêu tôi đến mức nào, bị thương mà còn nấu ăn cho tôi."
"Tôi..."
"Tôi rất cảm động." Cung Âu nói bốn chữ này, ánh mắt đen yên lặng nhìn cô, rồi rơi xuống đôi môi đã sưng đỏ của cô, hận không thể hôn thêm lần nữa.
Ở bên hắn lâu, Thời Tiểu Niệm cũng đoán được ý nghĩ của hắn, thấy mắt hắn đã bị bao phủ bởi một tầng khác lạ, cô lập tức giơ ngón tay trỏ lên, nói: "Lại chảy máu rồi."
Miếng dán đã bị xé ra rồi. Trên đầu ngón trỏ lại rỉ ra một giọt máu. Cung Âu dời mắt, nhìn chằm chằm tay cô, rồi không do dự nắm lấy tay cô đưa lên môi, ngậm lấy giọt máu kia mà liếm láp.
Đầu ngón tay Thời Tiểu Niệm luôn rất mẫn cảm, vừa bị hắn hôn, cả người cô như bị điện giật, tê tê run rẩy. Cô muốn rụt tay về, Cung Âu cưỡng chế giữ tay cô lại không cho rút.
"Không nên như vậy." Thời Tiểu Niệm nhìn sang nhân viên khu nghỉ dưỡng đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt bát quái, thấy vô cùng lúng túng.
Lưỡi Cung Âu liếm một cái, cuốn hết trên đầu ngón tay cô, sau đó buông ra, đầu ngón tay cô sạch trơn không còn dấu vết máu.
"Thấy chưa, hết máu rồi." Hắn đắc ý nhướng mày.
Thời Tiểu Niệm đầy vạch đen trên trán: "Anh vừa nãy còn nói dùng nước khử trùng, như vậy vệ sinh sao?"
"Không sao, tôi không chê máu của em bẩn." Tất cả của cô đều hợp ý hắn.
"..."
Cô mới là chê nước bọt của hắn bẩn được không. Thời Tiểu Niệm lặng lẽ rút tay về.
Phong Đức mang tủ thuốc và hộp thuốc đến, Cung Âu lại tự mình khử trùng vết thương cho cô một lần nữa, dùng băng gạc băng lại.
Cô chỉ bị tôm kẹp phải, gây ra vết thương nhỏ, Cung Âu lại băng gạc quấn hết cả bàn tay của cô.
Trong giây lát, bàn tay của cô bị quấn lại trông thật tức cười.
"Không cần làm quá như vậy chứ." Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói.
Ngồi vào bàn ăn, Thời Tiểu Niệm cố gắng cầm đũa, nhưng ngón tay trỏ không sao uốn cong được, khiến cô không thể nào điều khiển được đôi đũa, chứ đừng nói là gắp thức ăn.
Hắn băng bó như vậy là để máu ở tay cô không lưu thông được sao, muốn cô cắt bỏ luôn bàn tay này à?
"Tôi băng đẹp mà." Cung Âu rất đắc ý với kiệt tác của mình.
"..." Đẹp ở đâu chứ, gu thưởng thức của hắn đúng là rất lạ thường.
"Ngồi lại đây, tôi đút cho em ăn." Cung Âu ra lệnh cho cô ngồi cạnh mình.
"Không cần, tôi dùng tay trái ăn." Cô nào dám để cái dạ dày không đáy bị đói của hắn đút cho cô ăn.
"Lại đây nghe lời!" Cung Âu trừng mắt, đưa tay về phía cô qua bàn ăn, "Mau lên."
"..."
Thời Tiểu Niệm đành phải qua ngồi, Cung Âu gắp vài món thanh đạm đút vào miệng cô. Một thìa cơm, một thìa thức ăn, phối hợp rất cân đối dinh dưỡng, mỗi thìa cơm không nhiều không ít, đều được gắp một lượng bằng nhau.
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ, trọng lượng mỗi thìa cơm đều giống nhau như đúc. Hoang tưởng đến đáng sợ.
Trên tay cô chỉ có một vết thương nhỏ, Cung Âu cũng không cho cô ăn hải sản tươi.
"Tôi ăn no rồi." Thời Tiểu Niệm nói, nuốt nốt miếng cơm cuối cùng trong miệng.
"Thật sự ăn no?" Cung Âu nhìn chằm chằm cô hỏi, vẻ mặt không tin.
"Thật, anh ăn đi." Thời Tiểu Niệm nói, cầm giấy ăn lau miệng, đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài.
Bỗng nhiên, phía sau cô vang lên một loạt âm thanh hít vào. Cô quay lại, thấy Cung Âu đang ưu nhã giải quyết đồ ăn, rõ ràng bày ra tướng ăn lịch sự của quý tộc, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người, một đĩa tôm xào bơ được hắn giải quyết nhanh gọn trong vòng 30 giây.
Phong Đức đứng bên cạnh nét mặt bình tĩnh. Còn mấy nhân viên khu nghỉ dưỡng đều trợn mắt há mồm, một người trong đó còn dụi mắt vì không tin. Tốc độ này đã được coi là bình thường rồi.
Phải biết, cô thường ở trước mặt Cung Âu chỉ có thể ăn no sáu phần, bốn phần còn lại đều bị hắn giành ăn hết.
"Tôi đi ra ngoài một chút." Thời Tiểu Niệm mở miệng nói.
"Không được đụng nước." Cung Âu nói.
"Biết rồi."
Thời Tiểu Niệm từ nhà gỗ bước ra, hướng ra phía biển đi đến, bên tai nghe thấy tiếng chuông gió leng keng cùng tiếng sóng biển, mang đến cho người ta cảm giác nghỉ dưỡng lười biếng.
Một loạt đèn đường chiếu rọi. Trên mặt biển, gió thổi đến, làm váy dài của cô tung bay.
Thời Tiểu Niệm đi về phía biển, càng lúc càng gần, buổi tối mặt biển rất yên tĩnh, khi đến gần, Thời Tiểu Niệm lặng lẽ ngắm mặt biển mênh mông vô bờ. Biển rộng bao la, nhìn như không có điểm dừng.
Cô cởi giày, giẫm chân vào cát, cát ban đêm vẫn mang theo hơi ấm.
Trong ký ức, đây coi như lần đầu tiên cô đi nghỉ dưỡng. Cô luôn ở nhà, không có cơ hội ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm một tay xách giày, đi dạo trên bờ cát dọc theo bờ biển, từng dấu chân hiện lên trên cát. Trong đêm tối, tiếng sóng biển từng đợt vọng lại, khiến tâm tình người nghe thư thái.
Cô phát hiện mình thật sự rất thích biển rộng. Cô bắt đầu mong chờ lặn biển, mong chờ nhìn thấy sinh vật biển phát sáng.
Thời Tiểu Niệm nhón chân lên, đầu ngón chân quệt qua vài hạt cát, vẽ lên bờ cát đủ hình dạng, vẽ đến quên trời quên đất.
Đột nhiên, eo cô căng lên. Cô bị người từ phía sau ôm lấy.
Trên mặt biển lại có một đợt sóng ập vào, sóng trắng xóa tràn lên bờ cát.
"Đang làm gì đấy?" Cung Âu từ phía sau ôm lấy cô, cúi xuống hôn một cái bá đạo lên mặt cô.
"Sao anh đã ăn xong nhanh vậy rồi?" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
Cô làm nhiều đồ ăn vậy, không có lý nào hắn ăn nhanh thế.
"Không ăn hết, em bị thương thế kia thì ít nhất một hai ngày mới khỏi được, sáng mai tôi còn phải dựa vào nó."
Cung Âu ôm cô từ phía sau, ánh đèn chiếu lên người hai người, trên bờ cát phản chiếu bóng hai người thân mật.
"Anh muốn ăn cơm thừa sao?" Cô không nghe lầm chứ.
"Cơm thừa của em tôi cũng ăn, đáng tin hơn mấy đầu bếp làm nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận