Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 375: Tôi không yêu anh, Cung Âu (length: 9719)

Editor: shinoki "..." Cung Âu đứng trước mặt cô, không nói một lời nào. Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói, "Thứ hai, thân phận của chúng ta không xứng, Cung gia sẽ không chấp nhận em." "Chuyện này để anh giải quyết!" Cung Âu lạnh lùng nói, nếu hắn đã quyết định chọn cô, cái gì hắn cũng không quan tâm, hai người phải ở chung một chỗ. Cô là của hắn. Hắn muốn cô, ai cũng không ngăn cản được. "Thứ ba, chính là chuyện của Tịch Ngọc." đôi mắt trong veo của Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, giọng nói có vẻ khổ sở, "Bây giờ em mới hiểu được lúc ấy trong lòng anh đang giấu chuyện gì, thật ra thì đổi lại là em, em cũng không biết phải làm sao để chấp nhận đoạn quá khứ này. Nhất là, có lẽ anh trai anh gặp chuyện trên đường đến gặp Tịch Ngọc." Cung Âu rất kính nể anh trai của hắn. Hắn rất khó chịu đi. "Anh đã chấp nhận rồi!" Cung Âu lập tức nói, không hề có một chút do dự. "Thật sao? Nếu như chúng ta cả ngày chung đụng, anh thật có thể nhìn gương mặt này của em mà không nghĩ tới em trai em sao? Sẽ không nghĩ tới anh trai anh có thể là bởi vì đi gặp..." "Đủ rồi!" Cung Âu nhíu mày, cắt ngang lời cô, không cho phép cô nói tiếp, sắc mặt khó coi đến lợi hại. Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, "Nhìn xem, thật ra thì đến bây giờ anh cũng không thể hoàn toàn tiếp nhận, có lẽ, từ tận đáy lòng anh rất hận em trai em đúng không?" Nếu như không phải bởi vì Tịch Ngọc, có lẽ, Cung Úc sẽ không chết. Hắn cũng sẽ không mất đi người thân mà mình kính trọng nhất. "Ở trong mắt anh, em và Tịch gia không có nửa điểm quan hệ!" Cung Âu ngồi xuống ở một bên, sắc mặt lạnh lùng. "Không, em đã trở về Tịch gia, em yêu cha mẹ em, em cũng yêu người em trai chưa từng thấy mặt." Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói, "Bọn họ và em có quan hệ." Tịch gia đối với cô rất tốt. Cô rất quý trọng tình thân không dễ gì có được này. Cung Âu ngước mắt lên, đôi mắt sắc bén trừng hướng cô, tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng, một lúc lâu sau thanh âm có chút cứng đờ nói, "Em cho anh thời gian, Tịch gia anh cũng có thể chấp nhận!" Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, ngực lướt qua một tia đau đớn. Hắn muốn chọn chấp nhận hết thảy? Cần gì chứ, vết thương còn chưa đủ chồng chất sao ? Bởi vì cô, tự tạo cho mình thêm nhiều ưu tư không cần thiết. "Không cần phải như vậy, anh lựa chọn để ý em có thể hiểu được, không nên làm khó mình." Lông mi của Thời Tiểu Niệm khẽ run, lựa chọn mở miệng trước khi bị hắn cướp lời, "Còn có thứ tư, chính là hậu quả của chuyện của Tịch Ngọc mang tới, anh đã nói cho em nghe rồi." "Anh sẽ không để em chết!" Cung Âu đứng lên, đi tới trước mặt cô, trợn mắt nhìn cô, dùng sức nghiến răng nghiến lợi từng chữ. "Vậy anh bảo đảm được cho mình sao?" Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên nhìn về phía hắn, cố ra vẻ lạnh lùng mà châm chọc hỏi ngược lại, "Anh bị thương còn chưa đủ sao? Nếu như anh bị thương, anh có thể bảo vệ tốt cho em sao? Nếu như em xảy ra chuyện, anh có thể làm gì với cha mẹ mình? Đây chính là điều thứ năm." Trên thế giới này người cường đại thế nào đi nữa cũng không được làm tổn thương cha mẹ mình, trừ phi hắn hoàn toàn chà đạp chữ hiếu dưới chân. "" Cung Âu trầm mặc, đứng ở trước mặt cô, hô hấp nặng nề. "Điều thứ sáu, anh đã đính hôn." Thời Tiểu Niệm nói, thật ra thì cô cũng không muốn nói rõ ràng, mạch lạc nguyên nhân bọn họ không thích hợp, chuyện này giống như lúc bọn họ chia tay, chỉ còn lại một bản hiệp ước chia tay lạnh như băng. Nhưng cô phải làm như vậy. Cô muốn kéo hắn cách xa vực sâu. "Đây chẳng qua chỉ là tuyên thệ, chưa tiến hành đính hôn!" "Đối với giới quý tộc mà nói, tuyên thệ chẳng phải đại biểu không thể thay đổi sao?" Thời Tiểu Niệm cười khổ nói, lời như vậy cô đã nghe không chỉ một lần. "Những chuyện này anh cũng có thể giải quyết, không cần em quản! Em chỉ cần đi cùng anh, cái gì anh cũng có thể thay đổi!" Cung Âu khăng khăng nói. Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nụ cười càng thêm khổ sở, "Đổi thế nào đây ? Lại dùng cái tai còn lại sao? Lại bị thương đến mức kia sao?" "Anh nguyện ý!" "Nhưng em không muốn." Thời Tiểu Niệm chăm chú nhìn vào mắt hắn nói, thanh âm thanh nhu mà khổ sở, "Điều thứ bảy, bởi vì giữa chúng ta có một cặp sinh đôi." Nghe vậy, trong mắt Cung Âu lướt qua một vệt sáng sâu thẳm, vội vàng giống như một đứa bé, " Đúng, cũng bởi vì giữa chúng ta có một cặp sinh đôi, chúng ta càng phải ở chung một chỗ! Em không phải luôn muốn có nhà sao?" "Vì bọn chúng, chúng ta càng phải bảo trọng bản thân mình, không phải sao?" Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại. "" Cung Âu gắt gao trừng mắt nhìn cô. "Chúng ta hợp lại, Cung gia sẽ tổn thương em, thậm chí sẽ giết em, gia tộc Lancaster và Mona sẽ căm ghét anh." trong mắt Thời Tiểu Niệm là một mảnh lãnh đạm, giọng bình tĩnh, "Thật ra thì chúng ta như bây giờ là tốt nhất, chúng ta tách ra, những vết thương kia cũng sẽ không theo nhau kéo tới. Chúng ta không thể có một mái nhà, nhưng chúng ta phải lựa chọn làm những người cha người mẹ kiên cường để cho con trai và con gái bớt lo. Anh nói có đúng không? Cung Âu." Cung Âu đứng trước mặt cô, đôi mắt đen kiên định nhìn cô, một hồi lâu, hắn nói, "Tại sao bây giờ em trở nên biết ăn nói như vậy?" Cô trước kia không phải như vậy. Nói muốn tách ra, có thể nói ra nhiều lý do như vậy. "Em chẳng qua chỉ biết một câu, tình thế mạnh hơn người." Thời Tiểu Niệm rũ thấp mắt nói. Bị Cung gia nhốt trong tháp cao nửa năm, cô đã bị mài đi tất cả những góc cạnh cố chấp. Cô bây giờ, phải vì cặp sinh đôi, ít nhất, cô không thể để hai đứa bé mất đi mẹ hoặc cha. "Vậy còn anh thì sao? Anh ở nơi đâu?" Cung Âu hỏi, những lời này hắn cơ hồ là hỏi từng chữ từng chữ một. Cô cái gì cũng cân nhắc đến. Vậy còn hắn thì sao ? Cô để hắn ở nơi đâu ? "Cung Âu..." Hắn còn sống, giống như mẹ đối với cô trông đợi vậy, không cần có thành tựu lớn, không cần kiếm tiền, chỉ cần sống. Cô chỉ cần hắn sống khỏe mạnh, trên người không có bất kì vết thương nào vì cô nữa. "Còn ba điều nữa, em còn chưa nói." Cung Âu lần nữa cắt ngang lời cô, "Anh đã nói rồi, nếu em không nói ra mười điều, chúng ta chính là thích hợp!" Đúng là bá đạo như vậy. Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, ánh mắt ảm đạm, đưa tay phủi lá cây trên vai, có chút chần chừ mím môi. Cô nhìn vết thương trên trán của hắn, "Những lý do này còn chưa đủ sao, em có thể không nói nữa được không?" Cô không muốn tổn thương hắn thêm nữa. Nói tới chỗ này vẫn còn chưa đủ sao ? "Không thể! Hôm nay em phải nói hết ra!" Cung Âu cường thế nói, đưa tay về phía mặt cô. Thời Tiểu Niệm theo bản năng nghiêng mặt. Cô sợ hắn đụng vào. Trong mắt Cung Âu thoáng qua vẻ thất vọng, hắn cũng không đụng vào cô, đưa tay trực tiếp hất lá cây và sợi len sau lưng cô xuống đất, môi mỏng thốt ra một chữ, "Nói!" Thời Tiểu Niệm nhìn lá cây trên đất ngớ ngẩn, tay buông xuống bên người nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm thấy đau đớn. Nói thẳng ra. Đau đớn cũng thẳng ra. Thời Tiểu Niệm hít sâu một hơi, lúc này mới mặt đầy bình tĩnh nói, "Thứ tám, em mệt mỏi; thứ chín, em sợ yêu; thứ mười, em không đủ sức lực để yêu." Ba điều, cô nói một hơi. Nói xong. Toàn bộ đình viện đều im lặng, ngay cả tiếng gió cũng không có, tất cả đều yên tĩnh. Cung Âu đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn, khí tức cường đại bao quanh cô. Hồi lâu, thanh âm trầm thấp của hắn phát ra từ trong cổ họng, "À, ba điều này mới là trọng điểm đúng không." Hắn đùa cợt cười nhạt. Cái gì sợ chết, cái gì vì con gái vì cha mẹ, đều là giả dối. Ba điều này mới là lý do thật sự. "Coi như là vậy đi." Thời Tiểu Niệm cúi đầu nói, thành thực nói, "Có lẽ, ban đầu anh sớm nói chuyện của Tịch Ngọc cho em, em có thể còn có dũng khí ở chung một chỗ với anh, nhưng bây giờ, em thật sự không dám yêu nữa." "..." Thân thể Cung Âu cứng đờ. "Đã lâu như vậy rồi, em đã quen với cuộc sống bây giờ, gió êm sóng lặng, vô vị, tốt vô cùng." Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, "Anh không muốn em, cũng có thể không bị em làm liên lụy, sẽ không vì em mà đối đầu với cha mẹ mình." "Anh cảm ơn hảo ý của em! Anh không cần em cân nhắc cho anh!" Cung Âu thấp giọng quát, trong giọng nói xen lẫn sự tức giận nồng nặc. Hắn đang tức giận. Thời Tiểu Niệm ngước mắt lên nhìn về phía hắn. Cung Âu đang hung tợn trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cần gì phải nói nhiều như vậy, nói thẳng cho anh một câu! Tại sao em không nói thẳng, em chính là không yêu anh?" "..." Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn. "Nói đi!" Cung Âu cuồng loạn quát lên, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hắn, không hề có một chút gì nhu hòa. Thời Tiểu Niệm bị hắn uy hiếp, cô càng dùng sức bóp chặt móng tay vào lòng bàn tay. Nếu như vậy mà nói, tất cả cũng có thể duy trì được sự bình tĩnh như hiện tại. "Đúng, nói nhiều như vậy thật ra thì đều chỉ là cái cớ." hai tròng mắt của Thời Tiểu Niệm bình tĩnh nhìn thẳng vào khuôn mặt giận dữ của hắn, "Bị nhốt ở Anh quốc nửa năm, tôi càng ngày càng hận anh, tôi thậm chí tự nhủ với mình, tôi hận anh cả đời, tôi nguyền rủa anh cả đời không được hạnh phúc. Nhưng bây giờ, anh đột nhiên nói với tôi hết thảy đều chỉ là hiểu lầm, thật ra thì anh vẫn luôn yêu tôi, vẫn một mực không buông tha cho tôi, căn bản trước giờ không thay đổi." "..." "Nói thẳng ra thì, nửa năm kia đã làm phai mờ tình yêu của tôi dành cho anh, không còn lại một chút nào." Thời Tiểu Niệm nói, "Cho nên cho dù bây giờ hiểu lầm đã được giải thích, tôi đối với anh... Cũng mất đi tình cảm như trước đây rồi." "..." Cung Âu đứng ở đó, đôi mắt đen gắt gao trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói, "Em lặp lại lần nữa!" "Tôi không yêu anh, Cung Âu." Thời Tiểu Niệm chăm chú nhìn vào mắt đen của hắn nói, "Trong nửa năm kia, tình yêu của tôi đã biến mất gần hết rồi, thật xin lỗi." Thật xin lỗi. Cô lại nói với hắn thật xin lỗi. À, cô bị mẹ hắn bắt nhốt nửa năm, đi ra thì nói không yêu hắn, rất bình thường, quá bình thường, cô lại còn lễ phép nói với hắn một câu thật xin lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận