Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 564: Thời Tiểu Niệm cầu hôn trên cầu (length: 9931)

"Ai vì em?" Cung Âu liếc mắt, lạnh lùng nói, "Bốn năm trước hắn hại anh thảm như vậy, đến bây giờ N.E vẫn chưa khôi phục được như xưa, anh không dạy dỗ hắn một chút, anh còn đáng mặt đàn ông sao?"
"Em biết anh là vì em."
"Em bớt..."
"Coi như em tự mình đa tình đi." Thời Tiểu Niệm cắt ngang lời hắn, ngón tay lướt qua ống tay áo của hắn nắm lấy tay hắn, nắm thật chặt, giọng nói ôn nhu, "Dù sao em vẫn xem anh là vì em, dù sao, em không muốn rời xa anh nữa, tất cả mọi chuyện em cũng không muốn nhúng tay vào, em chỉ cần cùng anh, cùng cặp song sinh ở chung một chỗ là đủ rồi."
"..."
Thân thể Cung Âu cứng đờ mấy giây, hắn lạnh lùng nhìn cô, "Em muốn cứu Mộ Thiên Sơ khỏi tay anh nên mới nói những lời này?"
Nói gì mà yêu hắn, nói gì mà muốn hắn.
Rõ ràng cô không yêu tính cách của hắn như vậy.
Trong giọng nói của hắn lộ ra vị chua mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Thời Tiểu Niệm nắm tay hắn, đôi mắt sâu thẳm nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Không tin cô sao?
Không tin cô vậy thì khó rồi, cô cũng không muốn bỏ qua bất kỳ một giây nào nữa, cũng không muốn lãng phí một giây nào vào những nghi vấn này nữa.
Nghĩ ngợi, Thời Tiểu Niệm đảo mắt nhìn xung quanh, đây là một trấn nhỏ thanh bình, đẹp đẽ, ít người qua lại, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống mặt sông, sóng gợn lăn tăn, không khí vô cùng mát mẻ.
Khung cảnh rất đặc biệt.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên người Cung Âu, nhuộm một tầng vàng nhạt lên mái tóc đen ngắn của hắn, nhìn hắn, trong lòng Thời Tiểu Niệm bỗng nổi lên một ý tưởng táo bạo.
Mặc dù cô biết địa điểm này, thời gian này không thích hợp.
Cô nắm tay Cung Âu, chợt quỳ một chân xuống, Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên nhìn Cung Âu, cặp mắt trong suốt, sạch sẽ, lắng đọng, trầm tĩnh.
"Cung Âu, xin anh cưới em đi."
Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, "Em muốn lập tức kết hôn với anh, vĩnh viễn không xa cách nữa."
Giữa bọn họ sẽ còn một vài vấp ngã nhỏ, sẽ còn một vài tranh chấp, nhưng bọn họ sẽ không chia lìa nữa.
Trong trấn nhỏ thanh u, trên cầu dài.
Một người phụ nữ cầu hôn một người đàn ông.
Bầu trời trong nháy mắt hạ thấp xuống.
Người đàn ông đứng ở đó, cúi mắt nhìn cô chằm chằm, một giây sau, hắn dùng sức hất tay cô ra, người lùi về phía sau mấy bước, trên mặt anh tuấn không có tỉnh táo, không có trấn định, chỉ có sự không thể tưởng tượng nổi.
Thời Tiểu Niệm quỳ một chân, quần áo trên người còn dính máu, đây là lần đầu tiên cô thấy trên mặt Cung Âu xuất hiện biểu tình như vậy, giống như gặp phải ma sống vậy.
Không đúng.
Hắn có thấy ma cũng không thất thố như vậy.
"Em, em..." Cung Âu đứng ở đó trợn mắt nhìn cô, nửa ngày cũng không thốt được một câu hoàn chỉnh.
"..."
Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn hắn, trên mặt trắng nõn có vài phần vô tội.
"Em, em, em." Cung Âu đưa tay sờ tay áo mình, trợn mắt nhìn cô nói, "Em đứng lên trước đã!"
"Anh không đồng ý, em không đứng lên."
Thời Tiểu Niệm quỳ ở đó nói.
"Vậy em cứ quỳ đi!" Cung Âu hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, sờ tay áo xoay người bỏ đi, bước từng bước xuống cầu.
"..."
Thời Tiểu Niệm bị bỏ lại giữa cầu, hết ý kiến.
Sao hắn lại như vậy, cô là phụ nữ, cô chủ động quỳ xuống cầu hôn, hắn còn chạy trốn? Chẳng phải đã nói trưởng thành sao? Không phải nói chín chắn sao? Sao còn bỏ chạy?
Là dáng vẻ gấp gáp này của cô dọa hắn sao?
Nhưng cô thật không muốn giống Thời Địch và Mộ Thiên Sơ, đợi đến lúc tất cả không thể cứu vãn mới hối hận.
Thôi vậy, từ từ thôi.
Thời Tiểu Niệm thở nhẹ một tiếng, đang muốn đứng lên, bỗng thấy Cung Âu lại vòng vèo chạy trở lại, đúng là chạy.
Sau khi hắn khỏi bệnh, ngay cả đi bộ cũng lộ ra vẻ chững chạc, ung dung, càng chưa từng chạy.
Thời Tiểu Niệm vội vàng quỳ xuống, Cung Âu đi tới trước mặt cô, ngồi xuống, khuôn mặt tuấn tú ép sát lại gần cô, khuôn mặt có vẻ sâu hơn lúc nãy.
"Em yêu anh thật lòng?" Cung Âu trợn mắt nhìn cô hỏi, giọng lạnh lùng.
"Đúng."
Thời Tiểu Niệm dùng sức gật đầu.
"Em thề." Cung Âu nói.
Chuyện này còn phải thề sao? Cô không đáng tin như vậy à?
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ giơ tay lên, nhìn hắn nói từng chữ từng chữ, "Em thề, em yêu Cung Âu, đời này cũng chỉ yêu một mình anh."
"Không đủ!" Cung Âu lạnh giọng nói, nhíu mày lại.
Có bà lão đi mua đồ ăn về, đi ngang qua cầu, không khỏi nhìn bọn họ, đầu nghiêng 90 độ, chậm rãi đi qua bọn họ.
Nghe Cung Âu nói, Thời Tiểu Niệm nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của hắn, tiếp tục nói, "Em nói em yêu anh, chỉ vì em muốn nói, cũng không phải vì ai khác. Em nói mỗi một câu đều là lời thật, nếu em nói dối, tùy ý ông trời trừng phạt em."
"..."
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, giống như đang dò xét điều gì đó trên người cô, môi mỏng nhếch lên, con ngươi đen chuyển động.
"Em thể hiện đã đủ chưa?" Thời Tiểu Niệm hỏi, mỉm cười, "Vậy anh có thể cưới em không?"
"Em vội như vậy sao?"
Cung Âu hừ lạnh một tiếng.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, "Cung Âu, em là một người phụ nữ bình thường, không có gì đặc biệt, em cũng sẽ tự chuốc lấy phiền não, em cũng sẽ do dự, nhưng em có một ưu điểm, chính là một khi nghĩ thông suốt, em sẽ rất cố chấp đi làm chuyện em muốn làm, sẽ không ngại ngùng."
Cô tự khen mình.
Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, khinh thường hừ một tiếng, "Nói vậy, bây giờ em đã thay lòng."
"Em..." Thời Tiểu Niệm nghẹn lời, đang định giải thích, đột nhiên cảm thấy Cung Âu có vẻ đặc biệt vui, cô đổi từ quỳ thành ngồi, đưa tay vuốt mặt hắn, "Vừa rồi là tự mình ghen tuông, bây giờ lại phiền não không biết em có thay lòng hay không? Cung Âu, anh đây là nhàm chán hay là ngây thơ?"
"Anh nhàm chán? Anh ngây thơ?"
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, không vui hạ giọng nói.
"Anh không nhàm chán thì cũng không nói mấy lời này, em dốt hơn anh nhiều như vậy mà còn suy nghĩ được, sao anh lại không biết?" Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, giọng nói ôn nhu, giống như tiếng nước chảy êm tai dưới cầu.
Cung Âu ngồi trước mặt cô, con ngươi đen trợn trừng nhìn cô, nói từng chữ, "Anh cảnh cáo em, anh đây là một loại bệnh tinh thần, dù là bệnh thông thường cũng không thể thay đổi tới lui, đã tốt hơn thì sẽ tốt hơn, còn không thì sẽ không tốt, hiểu không?"
"Có ý gì?"
Thời Tiểu Niệm khó hiểu hỏi.
Cái gì tốt hơn thì sẽ tốt, không tốt thì sẽ không tốt?
"Chính là...thôi bỏ đi." Cung Âu có thể nhận thấy niềm vui trong mắt Thời Tiểu Niệm, hắn đứng lên, lạnh lùng nói, "Không phải muốn đi mua đồ ăn sao?"
Hắn chịu đi mua đồ ăn cùng cô?
Mắt Thời Tiểu Niệm sáng lên, lập tức đứng dậy, người suýt nữa thì ngã, Cung Âu rùng mình, lập tức đưa tay đỡ cô.
"Bị tê chân." Thời Tiểu Niệm cười nói.
"Chân tê rồi còn cười?" Cung Âu nhìn cô, mày nhíu lại, tay vẫn không buông cô ra.
"Bởi vì em nghĩ thông một chuyện, cả người cũng thả lỏng." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, cả người dồn hết sức nặng lên người hắn, chờ cơn tê qua đi.
Con người, hận là hận, yêu là yêu, cần gì phải giằng co giữa hận với không hận, yêu với không yêu, giống như Thời Địch nói, bỏ lỡ thời gian, hối hận cũng không kịp.
"Một người phụ nữ như em nghĩ thông suốt xong là liền cầu hôn anh?"
Cung Âu lạnh lùng liếc cô một cái.
"Chỉ cần anh đồng ý kết hôn, em không thèm để ý mấy thứ khác, đi, đi mua đồ ăn." Thời Tiểu Niệm kéo hắn đi, một chân vẫn còn tê, cô dứt khoát nhảy lò cò đi một chân.
Ánh mắt Cung Âu thâm thúy dò xét mặt cô, đảo qua đảo lại trên khuôn mặt cô.
Hắn vốn tưởng cô vì Mộ Thiên Sơ nên mới nói những lời này với hắn, là cô cố ý đầu độc hắn, nhưng bây giờ nhìn lại, trong mắt cô toàn ý cười, giống như không phải giả vờ.
"Em thật sự yêu anh?"
Cung Âu nghi ngờ hỏi.
"Sao anh không tin em, em yêu anh." Thời Tiểu Niệm vừa đi vừa nhảy lò cò.
Cung Âu đỡ lấy tay cô, giọng trầm thấp, "Vậy với Cung Âu trước kia thì sao?"
"Em yêu hắn, em luôn yêu hắn."
Thời Tiểu Niệm không hề do dự nói, vừa nói vừa nhảy về phía trước.
"À." Nghe vậy, lòng Cung Âu lập tức trùng xuống, châm chọc nói, "Cũng không nhìn lại bản thân, còn mê gái."
"Mê gái?" Thời Tiểu Niệm khó tin nhìn hắn, "Em như thế này gọi là mê gái?"
"Chính là mê gái."
Cung Âu lạnh lùng cho cô đáp án.
Không biết tại sao, Thời Tiểu Niệm cảm thấy cái dáng vẻ tranh cãi vô lý của hắn rất giống trước kia, cô ngẩn ra, sau đó thờ ơ cười, "Vậy coi như em mê trai đi, anh có biến thành một con heo em cũng yêu."
"Tịch Tiểu Niệm!"
"Chỉ cần đầu heo kia tên là Cung Âu, em liền yêu." Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nói, trong mắt là nụ cười trong sáng.
Cả ngày hôm nay cô đã nói rất nhiều câu yêu rồi, chính cô cũng sắp chán rồi.
"..."
Cung Âu biết lời này không đúng, hắn biết ý của cô là chọc ghẹo, nhưng kỳ lạ chính là, lòng hắn vừa mới trùng xuống lại bay lên.
Cô nhảy nhảy đi về phía trước, ánh mặt trời chiếu vào mặt cô, không có vẻ mặt ốm yếu như trước, mà trông rất có sức sống.
Tầm mắt của hắn dừng lại trên môi cô, cổ họng hắn trong nháy mắt hơi căng lên.
Hôm nay Thời Tiểu Niệm đặc biệt giỏi đầu độc người khác.
...
Từ trong siêu thị đi ra, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu xách đầy đồ về, khuỷu tay Cung Âu bị cô móc lấy, hai người giống như một cặp tình nhân bình thường đi trên đường.
"Cung Âu, em xin anh, đừng công kích Mộ Thiên Sơ nữa, bất kể là lời nói hay bạo lực, bây giờ hắn đủ khổ rồi." Thời Tiểu Niệm vẫn nhắc đến Mộ Thiên Sơ.
"Hắn khổ là đáng đời." Cung Âu lạnh lùng nhìn cô một cái, giọng chua chát.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm khẽ cười một tiếng, "Anh bận rộn thật."
"Cái gì?"
"Anh vừa ghen với chính mình, vừa phải ghen với Mộ Thiên Sơ, còn phải quản xem hành động của em bây giờ có phải là mê trai không, anh không bận sao?" Thời Tiểu Niệm chế nhạo hắn.
"..."
Cung Âu lạnh lùng liếc cô một cái.
Rõ ràng lãnh khốc như vậy, Thời Tiểu Niệm lại thấy được mấy phần quyến rũ mê người.
Thời Tiểu Niệm nghĩ mình đúng là hết thuốc chữa, cô nhìn hắn nói, "Em và Mộ Thiên Sơ không có gì, em tin anh cũng hiểu em, trải qua nhiều chuyện như vậy, em không thể nào có gì với hắn nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận