Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 55: Cung Âu chọn lễ phục (length: 10204)

Yumi, chỗ này gần đường sắt quá.
Cả đoạn đường không ai nói gì.
Đến ga tàu điện ngầm, Thời Tiểu Niệm vừa cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe thì Mộ Thiên Sơ đột nhiên lên tiếng, "Mộ thị đang có nội chiến." "Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm giật mình, ngẩng đầu, thấy Mộ Thiên Sơ vẫn ngồi đó, vẻ mặt dịu dàng mọi khi giờ trông mệt mỏi vô cùng, hình như rất mệt.
"Cô cũng biết trên ta còn một người chị, khi ta còn nhỏ thì bị mù, cha ta chê ta làm ông ấy m·ấ·t mặt, nên chỉ chú tâm bồi dưỡng chị gái ta.” Mộ Thiên Sơ nhìn phía trước nói, "Bây giờ, cha ta muốn k·é·o ta lên, có thể chị ta sẽ tranh giành vị trí tổng giám đốc với ta. Ta bàn chuyện mua đất xây nhà xưởng cũng chỉ vì muốn lập thành tích." Thì ra bên trong Mộ thị còn có chuyện như vậy, chị em tranh giành quyền lực. Thảo nào hắn không có vẻ gì là vui vẻ của một người mới kết hôn, cả người ủ rũ, hẳn là làm thái t·ử Mộ Thị cũng là do bất đắc dĩ thôi. Chỉ là tại sao hắn lại kể cho cô nghe chuyện này.
Những mệt mỏi này không phải nên tâm sự với vợ mình sao, để vợ có thể chia sẻ cùng hắn.
Thời Tiểu Niệm có hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng không hỏi tại sao, nhẹ nhàng nói, "Dù vậy thì c·ô·ng việc vẫn là c·ô·ng việc, đừng làm việc quá sức, Thời Địch và đứa bé mới là người cần anh nhất."
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ nhìn về phía cô, ánh mắt bình tĩnh, cũng không nói một lời nào.
"Sao vậy, ta nói gì sai sao?" Cô hỏi.
"Không có gì." Mộ Thiên Sơ lắc đầu, nhìn cô rất sâu.
"Vậy ta xuống xe, cám ơn anh đã giúp tôi.” Thời Tiểu Niệm giơ tài liệu trong tay, cười nói cảm ơn, sau đó đẩy cửa bước xuống xe.
"Ừ, gặp lại."
Mộ Thiên Sơ nhìn cô rời đi, thật tinh tế, xinh đẹp, càng ngày càng xa hắn.
Hắn nhớ lại cảnh cô lúc ở c·ô·ng viên thì hai mắt lại đỏ lên, tay nắm vô lăng thật c·h·ặ·t, bây giờ hắn vẫn còn quá nhiều chuyện chưa giải quyết xong.
Mộ thị.
Thời Địch.
Mọi việc vẫn chưa được giải quyết, đến khi nào hắn giải quyết xong mọi chuyện thì mới có thể tùy ý muốn làm gì thì làm. Đợi hắn thêm một thời gian nữa, đợi hắn một chút thôi, Tiểu Niệm.
Tạm biệt Mộ Thiên Sơ, Thời Tiểu Niệm về đến nhà, ném túi xách rồi ngồi xuống ghế salon, mở tập tài liệu ra, trước mắt lại hiện lên vẻ mặt mệt mỏi của Mộ Thiên Sơ. Không biết tại sao cô lại thấy Mộ Thiên Sơ trở nên hơi lạ.
Từ lần trước ở hôn lễ trên đảo Mây, một mình hắn chạy vào rừng cây, sau đó, hắn bắt đầu gọi cô là Tiểu Niệm thì mọi chuyện đều trở nên rất kỳ quái.
Trước kia hắn căm gh·é·t cô như vậy, mỗi lần thấy cô đều h·ậ·n không thể coi như không nhìn thấy.
Sự thay đổi này cũng lớn quá đi.
Thời Tiểu Niệm dựa lưng vào ghế salon, nghĩ thế nào cũng không hiểu, đơn giản là không nghĩ nữa, mở tài liệu trong tay ra. Lật thêm vài trang, Thời Tiểu Niệm p·h·át hiện lý lịch của Đường Nghệ vô cùng phức tạp.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy đã đi du lịch nhiều nước, đến rất nhiều nơi, có m·ấ·t bạn trai, bây giờ đ·ộ·c thân, lại còn tham gia rất nhiều câu lạc bộ như khiêu vũ, ngoại ngữ và cả mỹ t·h·u·ậ·t nữa. Thì ra những năm gần đây Đường Nghệ lại s·ố·n·g thoải mái như vậy.
Cô liền nhớ đến hồi còn học đại học, Đường Nghệ đã là một cô gái theo đuổi nghệ t·h·u·ậ·t rồi, piano, vũ đạo đều vô cùng xuất sắc. Hiện tại tên của cô ấy trên blog là “người tri kỷ”, “người thấu hiểu tâm can”. Đường Nghệ đăng tải hình ảnh đời sống muôn màu lên m·ạ·n·g, khiến ai nấy cũng yêu t·h·í·c·h. Thì ra Đường Nghệ là người tâm phúc, cô không dùng blog nên không biết chút nào.
Chưa kịp xem xong, Thời Tiểu Niệm đã nôn nóng cầm điện thoại gọi vào số điện thoại trong tài liệu. Cô muốn làm sáng tỏ chuyện ba năm trước.
Tắt máy.
Mộ Thiên Sơ ghi trong tài liệu ba số điện thoại, cô gọi đến từng số, tất cả đều tắt máy. Thời Tiểu Niệm cau mày, sao điện thoại lại không gọi được, vẫn là tắt máy, hay là Đường Nghệ đổi số điện thoại rồi. Suy nghĩ một lát, Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại ra, tải app Microblogging, sau đó nhập tên Đường Nghệ vào. Blog của Đường Nghệ rất hot, có rất nhiều người theo dõi, Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn b·ứ·c ảnh đầu tiên của Đường Nghệ.
Vẫn giống hồi đại học, Đường Nghệ dáng người xinh xắn với mái tóc dài đen mượt ngang eo, mặt không trang điểm, toát lên khí chất nghệ t·h·u·ậ·t thanh tao vô cùng. Xét về ngoại hình, Thời Tiểu Niệm thấy Đường Nghệ không đẹp hơn Thời Địch, nhưng trên người Đường Nghệ lại có một khí chất khiến người ta dễ chịu, mà Thời Địch thì không có, cô lại càng không có.
Thời Tiểu Niệm gửi lời mời kết bạn.
Gửi xong, Thời Tiểu Niệm dọn dẹp tài liệu lại.
Tìm được Đường Nghệ rồi.
Cách chân tướng không còn xa, sự hoang tưởng của Cung Âu chỉ tin bản thân mình, cố chấp đến c·h·ế·t, cô nói gì cũng đều vô ích, cũng may hiện tại cô đã tìm được nhân chứng.
Thời Tiểu Niệm nhìn đống tài liệu này, lập tức cô có thể thoát khỏi nơi này, trở về với tự do của chính mình.
Nghĩ đến đây, Thời Tiểu Niệm rất vui vẻ.
Cuối cùng cũng thấy ánh sáng của hy vọng.
Có điều mãi đến tận khi trời nhá nhem tối, điện thoại Đường Nghệ vẫn tắt, lời mời kết bạn trên blog cũng không có tin tức gì.
"Chắc là cô ấy bận thôi nhỉ?” Thời Tiểu Niệm vuốt điện thoại lẩm bẩm.
"Ai đang bận? Thời Tiểu Niệm, tốt nhất là em phải nhớ tới ta.” Một giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên, đầy vẻ bá đạo.
Chưa đầy một giây, Thời Tiểu Niệm đang đứng trước tủ quần áo liền bị một vòng tay ôm trọn, Cung Âu từ phía sau vòng lấy cô, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái.
Anh lúc nào cũng t·h·í·c·h xuất hiện đột ngột.
Cũng không hiểu cái sở t·h·í·c·h biến thái gì của Cung Âu, mỗi lần trở về đều không có một tiếng động nào, sau đó đột nhiên ôm lấy cô. Trước kia cô còn thấy sợ, nhưng bây giờ khi bị doạ cô đã có thể bình tĩnh rồi.
"Anh đã về rồi."
Thời Tiểu Niệm tựa vào lồng n·g·ự·c anh, ngẩng đầu nhìn anh, Cung Âu liền nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn cô, thưởng thức đôi môi mềm mại trơn nhẵn của cô. Thời Tiểu Niệm chỉ có thể thuận t·h·e·o.
Cung Âu càng hôn càng say mê, răng anh tách môi cô ra, hôn cô cuồng nhiệt, cánh tay dài càng ôm càng c·h·ặ·t, hận không thể hòa thân thể mình vào bên trong.
"T·h·iếu gia, tôi đã mang lễ phục của Thời tiểu thư đến rồi.” Phong Đức mang theo một bộ lễ phục tới, thấy hai người đang hôn nhau đến quên cả đất trời thì có chút lúng túng. Cung Âu giống như không nghe thấy gì, tiếp tục hôn cô, thấy hôn môi vẫn chưa đủ, anh liền đẩy cô dựa vào tủ quần áo, đôi môi mỏng hôn lên mặt cô, cổ cô, càng lúc càng m·ã·n·h l·i·ệ·t. Bắt đầu từ ngày mai, anh muốn mang cô gái nhỏ này đến công ty.
Một ngày không thấy cô anh đã thấy như lên cơn nghiện, lúc nào cũng muốn trở về. Thời Tiểu Niệm bị anh hôn đến không thở n·ổi.
Một lúc sau, Cung Âu hôn đã đủ mới buông cô ra, hai má Thời Tiểu Niệm nóng bừng, đưa tay s·ờ lên môi, thấy nó có hơi s·ư·n·g. Người đàn ông này đúng là bị phát cuồng vì g·ặ·m nhấm.
"S·ư·n·g lên một chút mới gợi cảm." Như thể biết cô đang nghĩ gì, Cung Âu cười gian xảo, ngón tay s·ờ qua môi cô, lập tức quay sang phía cửa, tâm tình rất tốt, "Đưa lễ phục vào.” Thời Tiểu Niệm vừa xoa môi vừa nhìn phía cửa, thấy Phong Đức đang khom lưng đứng ngoài cửa, nghe vậy mới đứng thẳng dậy đi vào, tay cầm một bộ lễ phục màu đen, đi về phía Thời Tiểu Niệm.
"Đây là..."
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc.
"T·h·iếu gia chọn lễ phục cho tiểu thư, mặc trong buổi tiệc tối nay.” Phong Đức nói, “Đây là tác phẩn của Milan Alisa, t·h·iết kế của cô ấy luôn có giá tr·ê·n trời, bộ này có tên là “Bầu trời đêm”." Thời Tiểu Niệm nhìn qua, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Là một bộ váy ngắn màu đen, như màn đêm, chất liệu tơ lụa mềm mại, cổ áo thiết kế như trang phục cổ, trên váy được trang trí lấp lánh như ánh sao, rất đẹp.
"Váy đẹp quá."
Thời Tiểu Niệm thốt lên.
"Cũng không nhìn xem ai đã chọn nó." Cung Âu đắc ý nhếch mày, ngồi vào một bên ghế, nói: "Thay vào đi." "Dạ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, nhận váy đi đến phòng tắm, cởi quần áo trên người, mặc váy vào, hai tay kéo khóa sau lưng.
Vừa mới kéo được một nửa, thì nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Ngay sau đó, một đôi vuốt sói đã xuất hiện, trực tiếp kéo nốt phần khóa kéo còn lại trên lưng cô, thay cô hoàn thành quá trình cuối cùng. Chủ nhân của đôi vuốt sói này không ai khác ngoài anh. Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên xoay người, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, lại nhìn cánh cửa đã mở, “Anh vào bằng cách nào vậy, rõ ràng ta đã khoá cửa rồi mà." “Từ khi có người dám t·r·ố·n trong phòng…” Cung Âu vênh váo đắc ý mà nhìn cô, từ giữa hai ngón tay giữa xuất hiện một chiếc thẻ, giọng nói có chút gợi cảm, "Ta đã bảo bộ phận kỹ thuật làm một chiếc thẻ có thể mở được tất cả các phòng.” "Tất cả các phòng"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người.
Lại còn có loại đồ biến thái này, thảo nào trên m·ạ·n·g nói đừng trêu vào mấy gã đàn ông làm kỹ thuật, nhưng cô đâu có trêu chọc anh đâu.
Cung Âu đứng trước mặt cô, lúc này mới nhìn cô kỹ lưỡng.
Bộ lễ phục "Bầu trời đêm" khi mặc trên người cô quả thực quá đẹp, dáng người nhỏ nhắn thanh mảnh, eo nhỏ, khuôn mặt thanh thuần kết hợp với chiếc váy lấp lánh, khiến cho người ta có một cảm giác quyến rũ khó diễn tả thành lời. Thời Tiểu Niệm bị anh nhìn khiến cảm thấy không thoải mái liền kéo váy xuống.
Đột nhiên, ánh mắt của Cung Âu dừng lại trước n·g·ự·c cô, cổ váy được t·h·iết kế hình chữ A, bên trên ngực có hình giọt lệ rỗng, lộ ra da t·h·ị·t trắng nõn, hai vai trần lộ ra, quyến rũ c·h·ế·t người.
Cổ họng của Cung Âu nhất thời khô khốc, anh đưa tay đẩy cô vào vách tường, bắt đầu không yên phận.
"Đừng nghịch, không phải là muốn đi dự tiệc sao?"
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói.
"Kệ cái tiệc tùng chết tiệt đó."
Giờ phút này Cung Âu nào còn quan tâm đến tiệc rượu gì nữa, anh bế ngang cô lên đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa hôn.
Lại thêm một trận triền miên hoan ái.
Cung Âu khôi phục lại lý trí, vẫn quyết định sẽ đi dự tiệc.
Anh bá đạo quyết định mọi việc.
Thời Tiểu Niệm không còn cách nào khác là mặc lại chiếc váy một lần nữa, vừa soi mình vào gương, cô thấy trên người mình đầy những vết hôn, nhíu mày lại, "Vậy ta có cần phải khoác áo để che vai lại không?" Cung Âu bên cạnh đã mặc bộ vest màu đen, dang hai tay ra như chim ưng, những động tác khi mặc quần áo này đều toát ra một luồng khí nam tính quyến rũ c·h·ế·t người.
Nghe vậy, Cung Âu nhếch môi, cũng không trả lời.
Phong Đức từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm chiếc khăn choàng lông, “Thời tiểu thư, đây là khăn choàng mà t·h·iếu gia đã chọn cho cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận