Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 156: Thời Tiểu Niệm chạy trốn (length: 9872)

Editor: Yuhina Nhưng g·i·ế·t c·h·ế·t cô, hắn đi đâu lại tìm được một nữ nhân hợp mắt như thế. Hắn chỉ có thể đem tất cả tức giận chút hết vào người Mộ Thiện Sơ. Thời Tiểu Niệm lái xe, viền mắt có chút chua xót, nói rằng, "Anh đã đáp ứng tôi, không đụng đến người vô tội, tôi mới cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh." "Tôi không đáp ứng." Âm thanh của Cung Âu như h·ậ·n không thể đ·ậ·p vỡ tan màng nhĩ của cô. Tr·ê·n đường cái t·r·ố·ng t·r·ải không một bóng người, xe lao v·út qua. "…" Thời Tiểu Niệm hồi tưởng lại, không phải chính hắn đã tận miệng đáp ứng, nhưng hắn là ngầm thừa nh·ậ·n, không phải sao? "Coi như tôi đã đáp ứng rồi, Mộ Thiện Sơ hắn là người vô tội, đùa gì thế?" Cung Âu trừng mắt quát cô, "Nếu nói vậy, em ở lại bên cạnh tôi hoàn toàn là vì Mộ Thiện Sơ?" "Bằng không, chẳng lẽ còn có thể có nguyên nhân khác?" Thời Tiểu Niệm nhớ ngữ khí hắn ở ngoài cửa nói cô n·ô·ng cạn, không khỏi cười gằn, "Anh không phải rất rõ ràng sao, không phải vậy, thì cũng sẽ không trăm phương ngàn kế giấu tôi đến bây giờ." "Thời Tiểu Niệm con mẹ nó cô dám nói một lần nữa xem!" Cung Âu khàn cả giọng mà rống lên. Lời này, ban ngày hắn đã nói, lúc đó cô nói rất rõ ràng, có thể hay không cùng cô. "Anh muốn nghe mấy lần cũng có thể." Thời Tiểu Niệm lạnh lùng thốt, "Cung Âu, anh tự cho mình siêu phàm, d·ố·i trá đến cực điểm, trước mặt làm một kiểu, sau lưng một kiểu khác, tôi chính là vì Mộ Thiện Sơ mới ở lại bên cạnh anh, anh đã vẫn không buông tha cho anh ấy, vậy tôi cũng không cần t·h·iết ở lại." "Thời Tiểu Niệm!" Cung Âu rống đến đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g, cả người như đã hoàn toàn p·h·át đ·i·ê·n. "…" Thời Tiểu Niệm tiếp tục lái xe, cô nhìn về gương chiếu hậu, có ánh đèn xe chiếu tới. Lòng của cô chìm xuống. Không nghĩ tới Cung Âu sẽ nhanh như thế đ·u·ổ·i th·e·o. "Thời Tiểu Niệm, em lập tức dừng xe cho tôi, nếu tôi mà bắt được, tôi liền đ·á·n·h gãy hai chân em!" Ở điện thoại Cung Âu hướng cô rống, tất cả ngữ khí đều là cáu kỉnh. Thời Tiểu Niệm cay đắng nở nụ cười, "Vậy thì đến đây đi." Nói xong, Thời Tiểu Niệm đ·ạ·p chân ga, chạy như bay về phía trước, k·é·o dài khoảng cách. "Em giảm tốc độ cho tôi, em đ·i·ê·n rồi!" Cung Âu cáu kỉnh mà rống lên. Cô đáp t·r·ả hắn bằng cách tăng tốc độ, không muốn s·ố·n·g nữa à? "Cung Âu, anh bắt tôi nhớ kỹ cái này nhớ kỹ cái kia, ngày hôm nay tôi cũng phải nhớ kỹ một câu nói." Thời Tiểu Niệm cay đắng nói rằng, "Nếu như tôi đ·i·ê·n rồi, nhất định là bị anh ép cho đ·i·ê·n!" Nguyên lai hắn đã khiến cho cô suy nghĩ lại. Cô bị hắn làm cho cảm động đến, cô muốn nghĩ đến tương lai của hai người, cô thậm chí muốn đi thỉnh cầu hắn đừng kết hôn, bởi vì tâm cô đã d·a·o động. Thế nhưng cô lại không nghĩ tới, hắn sẽ ở sau lưng cô làm chuyện như vậy, hắn muốn dồn Mộ Thiện Sơ vào chỗ c·h·ế·t, hắn dụ dỗ cô, là vì không để cho cô quan tâm đến chuyện của Mộ Thiện Sơ. Tại sao hắn có thể làm như vậy? Hắn đúng là yêu cô sao, làm sao sẽ tự phụ như vậy, nghĩ rằng cô nhất định sẽ đi t·h·e·o ván cờ của hắn? "Thời Tiểu Niệm!" Cung Âu rống cô. "Cung Âu, tất cả mọi người trong mắt anh đều là con rối sao, có thể mặc anh đùa bỡn, tôi không phải là quân cờ của anh, tôi có suy nghĩ của mình." Thời Tiểu Niệm nói xong, cúp điện thoại. Cung Âu gọi điện thoại thêm một lần nữa. Lần này, cô không nh·ậ·n mát, mà đ·ạ·p chân ga xông về phía trước. Cô không thể để cho Mộ Thiện Sơ bởi vì cô mà thất bại t·h·ả·m h·ạ·i, cô nhất định phải cứu Mộ Thiện Sơ! Thời Tiểu Niệm h·ậ·n không thể để cho xe chạy nhanh hơn, cô lái xe đến đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g, có mấy lần đều suýt chút nữa va vào cây, lại may mắn cô cua tay lái kịp thời né tránh. Cung Âu không ngừng gọi điện thoại. Cô không nh·ậ·n điện thoại, cô nhìn về phía gương chiếu hậu, bỗng nhiên chỉ thấy ánh đèn xe truy đ·u·ổ·i đằng sau càng ngày càng xa, càng ngày càng xa... Cung Âu từ bỏ truy đ·u·ổ·i sao? Thời Tiểu Niệm lại chạy nhanh một đoạn đường, đến khi bên trong gương chiếu hậu nhìn không thấy một điểm ánh đèn nào, cô mới chậm rãi giảm tốc độ hạ xuống. Trong điện thoại di động r·u·ng lên một cái tin nhắn, là Cung Âu gởi tới. Thời Tiểu Niệm đọc tin nhắn này, trong lòng như bị đ·â·m phải. Hắn đang lo lắng cho an toàn của cô. Tình nguyện để cho cô rời đi, cũng không đ·u·ổ·i đến cùng. Hắn buông tha không truy đ·u·ổ·i cô. Nếu như hắn thật sự lưu ý đến cô, tại sao còn muốn làm ra chuyện như vậy, rõ ràng cô đã không liên hệ với Mộ Thiện Sơ, không hề liên lạc, hắn còn muốn làm chuyện như vậy? Thời Tiểu Niệm đem điện thoại di động sang một bên, không để cho mình lại suy nghĩ lung tung, tiếp tục chạy về phía trước. Bây giờ, điều cô cần phải làm là không để lễ ký kết không thành c·ô·ng. Qua hồi lâu, Hạ biên tập gọi điện thoại đến, cô nh·ậ·n cuộc gọi, tiếp tục chạy xe. "Tiểu Niệm, không được rồi, tôi cùng chồng chạy đến tập đoàn Mộ thị, lại chạy đến t·h·i·ê·n chi cảng, bảo an ở đó ngăn không cho tôi tiến vào, nói thế nào cũng đều vô dụng." Hạ biên tập than thở nói. Thời Tiểu Niệm vừa nghe vừa lo lắng, "Cô không để bảo an thông báo một tiếng à, chưa nói lý do rõ ràng à?" Ngay sau đó, Thời Tiểu Niệm nghe được âm thanh yếu ớt của chồng Hạ biên tập vang lên, "Hạ Vũ này bạo tính khí, nói được hai câu người hầu không cho nói, cô ấy liền ra tay, kết quả người hầu báo cản·h s·á·t, bây giờ chúng tôi đang ở đồn cảnh s·á·t." "Anh chị không sao chứ?" Thời Tiểu Niệm sốt sắng mà hỏi. "Không có chuyện gì không có chuyện gì, việc rất nhỏ, chính là ngồi ở đây chiều nay mới có thể đi, tôi sợ là không giúp được việc cho cô rồi." Hạ biên tập có chút x·i·n l·ỗ·i nói rằng. "Cái này cũng là chuyện ngoài ý muốn, lại để hai người lo lắng." "Vậy chuyện Mộ thái t·ử..." "Hiện tại tôi sắp về đến S thị, tôi đang cố gắng chạy tới." Thời Tiểu Niệm nói, may là cô không đem tất cả tiền đặt cược đặt ở tr·ê·n người Hạ biên tập, cô lại hỏi, "Đúng rồi, bọn họ ký kết ở nơi nào?" "Ngay ở phòng hội nghị của Mộ thị, vào lúc này, đã k·é·o dài phô trương, bọn họ canh phòng nghiêm ngặt không cho các thành phần ngoại lai tới gần, vì lẽ đó chúng tôi mới bị ngăn ở bên ngoài." Hạ biên tập bất đắc dĩ nói. "Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý." Thời Tiểu Niệm cúp điện thoại, đem xe lái vào S thị. Lúc này, trời đã sáng. Chân trời p·h·í·a đông bắt đầu xuất hiện những vệt trắng. Bầu trời dần dần sáng lên, xe cộ trong thành phố càng ngày càng nhiều, Thời Tiểu Niệm tận lực chọn những đoạn đường không có đèn tín hiệu giao thông. Cô như đang chạy đua với thời gian, cố gắng cướp giật từng giây từng phút. Cô lái xe đến đầu đầy mồ hôi, không quản mệt mỏi, vẫn là nhanh ch·óng. Thời Tiểu Niệm đứng ở một khu vực đèn đỏ. Cô nhìn thời gian, thời gian càng ngày càng không đủ, cứ th·e·o đà này, khẳng định cô sẽ không kịp tới hiện trường lễ ký kết. Thời Tiểu Niệm nhìn đường trước mắt, liếc mắt nhìn hai phía, sau đó một cước đ·ạ·p chân ga, liều m·ạ·n·g vọt qua đèn đỏ, đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g đi về phía trước. Cô liên tục vượt đèn đỏ. Rất kỳ quái, vừa bắt đầu đường cũng không thông thuận, có thể do đường mở rộng, tr·ê·n đường xe cộ càng ít, tr·ê·n mấy con đường thường ngày xe cộ đông đúc cơ hồ một chiếc xe đều không có. Tâm trạng Thời Tiểu Niệm nghi hoặc, tiếp tục lái xe về phía trước, rốt cục 8h20' mới đến bên ngoài tập đoàn Mộ thị. Bên ngoài tập đoàn Mộ thị đã có đông người tập tr·u·ng, rất nhiều máy quay phim, ký giả, cùng với rất nhiều người dân đến xem. Tr·ê·n màn hình lớn ở bên ngoài tập đoàn Mộ thị là hướng đi của cổ phiếu, chính đang đi lên tr·ê·n. Những người chơi cổ phiếu p·h·át tiếng hoan hô, cũng đang thảo luận sau khi ký kết xong, khẳng định cổ phiếu càng đi lên. "…" Giả. Tất cả đều là giả, là cạm bẫy của Cung Âu. Thời Tiểu Niệm liều lĩnh đi đến, ở bên ngoài tập đoàn bảo an so với bình thường có nhiều hơn vài lần, nặng nề ngăn cô lại, "Cô không được phép tiến vào, cô là phóng viên sao, có thẻ phỏng vấn không?" "Tôi có chuyện gấp liên quan đến lễ ký kết hôm nay muốn thông báo cho Mộ Thiện Sơ." Thời Tiểu Niệm lo lắng nói, muốn vào bên trong lại bị hai bảo vệ ngăn cản. "Không được, không phải phóng viên càng không thể tiến vào." Bảo vệ đẩy cô ra. Thời Tiểu Niệm căn bản không vào được, gấp đến độ giậm chân tại chỗ. Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng hoan hô, Thời Tiểu Niệm quay đầu, theo tầm mắt của đại chúng hướng về màn hình led ở tòa nhà tr·u·ng tâm của tập đoàn Mộ thị nhìn tới. Chỉ thấy tr·ê·n đó đang truyền hình trực tiếp lễ ký kết. Mộ Thiện Sơ một thân âu phục màu xám bạc cùng một người ngoại quốc đang hữu hảo bắt tay, đi tới trước bàn ký kết. Mộ Thiện Sơ nhìn gầy đi trông thấy, sắc mặt có chút tái nhợt, miễn cưỡng lên tinh thần cũng không che lấp được thần sắc lúc này của hắn, hắn làm sao lại bị như vậy. Đều là do cô làm h·ạ·i sao? Nếu như lúc đó ở c·ô·ng viên trò chơi, cô có thể dứt khoát kiên quyết rời khỏi hắn trước khi Cung Âu đến, thì hắn sẽ không biến thành như vậy. Tất cả mọi người đang hoan hô. Tại phòng ký kết, có người đang thuyết minh ý nghĩa của buổi lễ ký kết này, nói qua về triển vọng  tương lai... Thời Tiểu Niệm ở bên ngoài gấp đến độ muốn k·h·ó·c. Bỗng nhiên một bảo vệ trong phòng ký kết đang gọi điện thoại ra bên ngoài, tiếng bộ đàm của bảo vệ đứng bên cạnh cô vang lên, "Bên ngoài tất cả bình thường à?" Hiệu quả âm thanh rất tốt. Bảo vệ kia lập tức lấy bộ đàm ra, t·r·ả lời, "Tất cả bình thường." Thời Tiểu Niệm chuyển động mắt, sau đó thừa dịp bảo vệ đang loay hoay, liều lĩnh đoạt lấy bộ đàm, la lớn về phía bên kia, "Đừng ký kết Mộ Thiện Sơ, đừng ký kết!" "Cô đang làm gì vậy?" Bảo vệ thấy thế tới muốn cướp. Thời Tiểu Niệm vội vã chạy đi, vừa chạy vừa nhìn phía mành hình đèn led, chỉ thấy bảo vệ trong phòng ký kết là một mặt nghi hoặc, ấn ấn ống nghe. Ở trong phòng hội nghị bảo vệ chỉ dùng bộ đàm để nghe, tại sao lại như vậy? Thời Tiểu Niệm có chút nhụt chí mà nhìn màn hình lớn, chỉ thấy tại hiện trường lễ ký kết, thư ký đã bắt đầu p·h·át hợp đồng cho Mộ Thiện Sơ cùng người nước ngoài. "Đem bộ đàm t·r·ả lại cho tôi!" Bảo vệ đ·u·ổ·i th·e·o.
Bạn cần đăng nhập để bình luận