Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 239: Học đến đau cả đầu (length: 10026)

"..."
La Kỳ đứng đó nhìn Thời Tiểu Niệm, cô bé này nói chuyện rất trực tiếp, đúng mực, không hề mang bất kỳ ý ngầm h·ạ·i người nào cả.
Nếu đổi cách nói chuyện, những lời này nghe cứ như bà đang cố tình gây khó dễ cho hậu bối, sẽ chọc Cung Âu khó chịu.
Nhưng từ miệng Thời Tiểu Niệm nói ra, lại là ý cô ta muốn nghiêm túc quyết định việc học hành.
Cung Âu đứng đó, nghe vậy liền bất mãn, "Em muốn học vậy anh phải làm sao bây giờ?"
La Kỳ đứng đó coi như mình nghe lầm.
Con trai của bà lại nói: vậy anh phải làm sao bây giờ? Hắn lại có thể nói với một cô gái trẻ những lời như thế này, cứ như một đứa trẻ không được quan tâm, hùng hổ hỏi ngươi không quan tâm ta, thì ta phải làm sao bây giờ. "Em muốn học, ban ngày anh đến công ty làm việc, buổi tối vẫn trở về mà."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Không được, em phải đi cùng anh." Hắn không nhìn thấy cô sao được.
Vẻ mặt Cung Âu không vui.
La Kỳ không chịu nổi, lập tức rời đi, trong lòng bà dâng lên một cảm giác khác thường, trước đây thời điểm con trai bà có nhiều phụ nữ bà cũng không như vậy.
Thì ra Cung Âu lại là một người quấn người đến thế.
Vậy tại sao khi còn bé lại không quấn lấy bà? Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ đi ra ngoài, sau đó nhón chân hôn lên má Cung Âu một cái, "Không phải anh cũng hy vọng gia tộc của anh có thể chấp nhận em sao, em biết rõ bây giờ mình chưa đủ tư cách làm Cung thái thái, vì để có được danh chính ngôn thuận, em càng phải cố gắng, chúng ta cũng không cần thiết ngày nào cũng phải dính lấy nhau."
"Không muốn."
Cung Âu vẫn không hài lòng, trong đôi mắt đen lộ vẻ suy tư.
Nếu như chiêu trò của La Kỳ chỉ là muốn Thời Tiểu Niệm học tập, vậy cũng coi như còn tốt, ít nhất so với t·h·ủ đ·o·ạ·n của cha hắn đã ôn hòa hơn nhiều.
"Anh đừng như vậy, để em vì anh mà nỗ lực một lần có được không?" Thời Tiểu Niệm nghiêm túc hỏi.
Vì hắn nỗ lực một lần.
Nghe xong những lời này, lồng ngực hắn như có gì đó rung lên, Cung Âu trừng mắt nhìn cô, "Em thật sự muốn học sao? Không học cũng không sao, anh sẽ che chở cho em."
Ngay cả gia tộc hắn cũng đã phản kháng, còn sợ gì nữa. "Em thật sự muốn học." Thời Tiểu Niệm nói, "Em muốn chúng ta cùng tiến lên, người khác sẽ không nghi ngờ anh, mà là nói Cung Âu cưới cô gái này rất có đạo lý."
"Bây giờ đã muốn cưới, Thời Tiểu Niệm em có biết xấu hổ không vậy?"
"..."
Cung Âu nói vậy, nhưng trong mắt lại tràn đầy đắc ý, đưa tay véo mũi cô, "Em đã muốn danh chính ngôn thuận gả cho anh như vậy, vậy được, liền để em thử xem, nếu không được em phải nói luôn cho anh biết, nghe chưa? Không được c·ứ·n·g đ·ầ·u chống cự."
"Vâng, em biết rồi."
"Điện thoại di động phải luôn cầm theo bên mình, khi nào anh muốn nghe tiếng em thì phải bắt máy ngay, nghe chưa?"
"Vâng, vâng, em biết rồi."
"Nếu nhớ anh, mỗi ngày phải chủ động gọi ít nhất một cuộc điện thoại cho anh, không, hai cuộc."
"Vâng, vâng, vâng."
Thật là phiền phức cái người đàn ông này.
Thời Tiểu Niệm không thèm nói gì với hắn, đẩy hắn ra ngoài, "Anh mau đến công ty đi, xử lý xong công việc rồi lại trở về."
Cung Âu vừa ra khỏi cửa, Thời Tiểu Niệm chính thức bắt đầu học phong thái quý tộc của các phu nhân.
La Kỳ đã mời một giáo viên chuyên môn đến từ Anh quốc, nhưng giáo viên chưa tới kịp, nên đành để người hầu bên cạnh bà dạy cô học ngoại ngữ.
Trong thư phòng rộng lớn, Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn đọc sách, lúc người hầu mang sách ngoại ngữ cần học ra trước mặt cô, cô như người đang nằm mơ.
"Tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Đức..."
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn mấy quyển sách trước mặt, tiện tay cầm lên, lại có đến bảy loại ngoại ngữ.
Trong vòng ba tháng La Kỳ muốn cô phải thành thạo chín loại ngôn ngữ, có chắc là bà không cố ý h·ã·m h·ạ·i cô không? Trong lúc cô còn đang nghĩ ngợi, người hầu dùng tiếng Anh nói với cô, "Cung gia không chỉ hoạt động ở Anh quốc, có một số buổi tiệc phải giao lưu với nhân sĩ các quốc gia khác, nên lão gia đã căn dặn, người Cung gia nhất định phải thành thạo mấy ngôn ngữ này, nếu không ngay cả nói chuyện cũng khó khăn."
"..."
Xem ra không phải là đang cố tình làm khó cô.
Da đầu Thời Tiểu Niệm tê dại, cắn cắn môi, miễn cưỡng cười, dùng tiếng Anh nói, "Vậy chúng ta bắt đầu đi."
"Trước hết bắt đầu từ tiếng Anh, tôi đã xem qua tư liệu phỏng vấn Thời tiểu thư tham gia cùng Nhị thiếu gia, khẩu ngữ của Thời tiểu thư thật sự quá tệ, thậm chí nếu nói ra còn bị người khác cười nhạo." Người hầu đến từ Anh quốc đều gọi Cung Âu là Nhị thiếu gia.
"..."
"Hơn nữa tôi phát hiện dường như Thời tiểu thư rất thiếu tự tin, khi ở bên cạnh Nhị thiếu gia, cử chỉ không đủ khí thế, nếu như điểm này Thời tiểu thư không thay đổi được, cho dù có thật sự trở thành nhị t·h·iếu nãi nãi Cung gia, cũng sẽ chỉ là vết nhơ của Cung gia." Người hầu đứng đó nói, lời lẽ sắc bén.
"..."
Thời Tiểu Niệm mím môi, lúc cô tham gia hoạt động ở hội quán khoa học kỹ thuật, Cung Âu còn khen cô thể hiện rất tốt.
Cô còn đắc ý.
Hiện tại cái này chẳng khác gì cái tát vô hình giáng vào cô đau điếng.
Xem ra những lời mẹ Cung Âu nói với cô vẫn còn là nương tay, còn không bằng những lời cay nghiệt của người hầu.
"Được rồi, Thời tiểu thư, vậy chúng ta bắt đầu đối thoại, mấy người hầu chúng tôi sẽ thay nhau trò chuyện với cô, sửa lại khẩu ngữ và cách phát âm của cô."
"Được."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, nghênh chiến.
Trải qua một ngày hôm nay, Thời Tiểu Niệm phát điên rồi.
Năm người hầu vây quanh cô không ngừng dùng tiếng Anh đối thoại, cô nói tiếng Anh trước tiên đều nghĩ câu tiếng Trung trong đầu rồi mới dịch ra tiếng Anh để nói, nhưng lại bị mấy người hầu chê bai không tiếc lời.
Mà t·ệ hơn là, cứ hai tiếng lại đổi sang học một ngôn ngữ khác.
Để rèn luyện khả năng phản ứng, cô đang nghiên cứu cách phát âm tiếng Pháp thì một người hầu đột nhiên dùng tiếng Anh để nói chuyện với cô, bắt cô có thể ngay lập tức t·rả lời.
Cô đáp không được tự nhiên mấy người hầu cũng không dám đ·á·n·h cô, nhưng lại dùng lời lẽ cay nghiệt n·h·ụ·c mạ cô, chê bai cô chẳng đáng giá một đồng.
"..."
Đến tối, các loại ngôn ngữ trong đầu Thời Tiểu Niệm cứ bay loạn xạ.
Chỉ muốn đi vệ sinh mà cô thấy bồn cầu sẽ nghĩ bồn cầu tiếng Anh là gì, tiếng Đức nói thế nào, ngôn ngữ khác gọi ra sao? Mới chỉ một ngày học ngôn ngữ mà Thời Tiểu Niệm đã cảm giác như mất nửa cái mạng.
Đến chạng vạng tối, người hầu cung kính cúi đầu chào cô, "Thời tiểu thư, hôm nay học đến đây thôi, chúng tôi phải về hầu hạ phu nhân, nếu có vấn đề cô có thể hỏi chúng tôi."
"Được."
Bây giờ Thời Tiểu Niệm nhìn đám người hầu này đều có cảm giác kính nể tự đáy lòng.
Những người này sao lại lựa chọn làm người hầu, ra ngoài hoàn toàn có thể làm giảng viên ở các trường đại học được ấy chứ.
Nếu nói Cung gia đang cho cô bậc thang để trèo lên, thì cô bò cả ngày, chắc là đến nấc thang đầu tiên cũng chưa tìm thấy thiên phú không đủ thì phải nỗ lực hết mình thôi.
Thời Tiểu Niệm cắn răng, bật máy tính để luyện nghe, cầm bút làm bài tập trong sách, tất cả các ngôn ngữ cứ luẩn quẩn trong đầu cô khiến cô thực sự có chút loạn.
"Học hành thế nào rồi?"
Một giọng nói vang lên.
La Kỳ từ ngoài bước vào, mặc một chiếc váy cao quý, dáng đi uyển chuyển, ánh mắt cao ngạo liếc nhìn cô một cái.
"Rất mệt." Thời Tiểu Niệm từ trước bàn học đứng lên, thành thật nói, "Nhưng cháu biết, không phải là bá mẫu cố ý làm khó dễ cháu."
"Sao ta phải làm khó dễ cô, những thứ này đối với cô cũng là đủ rồi." La Kỳ nói, "Nếu cô muốn lùi bước, bây giờ còn chưa quá muộn."
"Nếu chưa đến mức quá khổ, vậy sao hiện tại cháu có thể lùi bước được?" Thời Tiểu Niệm cười nhạt.
Nghe vậy, La Kỳ lạnh lùng nhìn cô, "Ta nghĩ mới có một ngày cô đã sợ rồi sao? Vậy để ta xem cô chịu được đến bao giờ."
Nói xong, La Kỳ liền rời đi.
La Kỳ chợt dừng bước, quay đầu nhìn cô một cái, "Hôm nay, trong một ngày ta tìm hiểu được một chút về cô từ miệng của đám người hầu, thì ra cô làm cho con trai ta không ít khổ sở, nó đau dạ dày cũng là vì cô."
"..."
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm nhất thời trắng bệch.
Ánh mắt La Kỳ nhìn cô lạnh lùng, "Ta không thích đ·ộ·n·g t·a·y, dù ta rất muốn đ·á·n·h cô một trận. Cô nên vui mừng vì hôm nay không phải cha của Cung Âu đến, bằng không bây giờ hài cốt của cô cũng chẳng còn rồi."
Dứt lời, La Kỳ liền bước ra ngoài.
Hài cốt không còn.
Lưng Thời Tiểu Niệm đột nhiên nổi lên một trận ớn lạnh.
Lẽ nào bây giờ cô đang chơi game sao, qua được cửa ải này của Cung phu nhân còn phải đ·á·n·h đến cửa ải của Cung lão gia sao. "Ầm."
Thời Tiểu Niệm tê l·i·ệ·t ngồi xuống ghế, nhìn những cuốn sách trước mặt xếp thành một ngọn núi nhỏ, đầu đau như muốn nứt ra.
Cung Âu à Cung Âu.
Tại sao anh không phải là người bình thường? Cô tình nguyện hắn là người bình thường, cô tình nguyện vẽ vời nhiều hơn để k·i·ế·m tiền đủ cho hắn tiêu xài.
Trong bóng đêm, đế quốc pháo đài nguy nga đứng sừng sững ở nơi sâu xa, đèn đuốc sáng choang, một chiếc xe phiên bản giới hạn chậm rãi lái vào pháo đài, dừng ở bên đài phun nước.
Trên đài phun nước, cột nước như đang nhảy múa, âm nhạc du dương.
Không đợi tài xế kéo cửa xe, Cung Âu đã nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, chân dài bước nhanh về phía cửa, vừa đi vừa hỏi, "Thời Tiểu Niệm đang ở đâu?"
"Ở thư phòng phía đông."
Cung Âu nhanh chân đi tới, trên khuôn mặt tuấn tú hiện rõ vẻ n·ó·n·g lòng.
Phong Đức từ bên trong bước ra, thấy Cung Âu liền cúi đầu chào, "Thiếu gia, phu nhân đang trên lầu chờ ngài."
"Để lát nữa nói sau."
Cung Âu xua tay, nhanh chân hướng về phía thư phòng, đi tới trước cửa, Cung Âu đưa tay kéo cà vạt, chỉnh cho ngay ngắn, rồi đẩy cửa bước vào.
Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn đọc sách, đang đeo tai nghe lẩm bẩm gì đó.
"Thời Tiểu Niệm!"
Cung Âu hét lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận