Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 648: Đây là hiệu ứng bươm buớm (length: 11182)

Yuhina biên tập: Cung Úc bị ngã xuống đất, quay đầu nhìn về phía đoàn người, nở nụ cười, cất giọng nói, "Thật x·i·n l·ỗ·i, ngồi không vững." Nói xong, Cung Úc nhìn về phía Cung Âu đang trầm mặt, cười đưa tay về phía hắn, "Còn không k·é·o anh lên?" Cung Âu lạnh lùng nhìn theo hắn, im lặng vài giây dưới đôi mắt đang trừng trừng của mọi người, sau đó mới cúi người xuống đưa tay k·é·o Cung Úc lên. Cung Úc vẫn chưa đứng vững hoàn toàn, Cung Âu cúi đầu áp s·á·t bên tai hắn, gần như là nghiến răng nói, "Từ bỏ vị trí này, đừng ép tôi phải cướp của anh, anh không tranh được với tôi đâu." "Em mà cướp thì Cung gia sẽ loạn lên, đến lúc đó chính là b·ứ·c t·ử mẹ." Cung Úc nhìn chằm chằm vào hắn, sắc mặt nghiêm túc, nhẹ giọng lại nói, "Đã đến bước đi này, em không thể không lựa chọn, hoặc là để cho anh tới, hoặc là b·ứ·c t·ử mẹ." "…" Thân hình Cung Âu khẽ c·ứ·n·g lại, cắn c·h·ặ·t răng lại, không thể phản bác lại được, hắn k·é·o Cung Úc lên. Cung Úc vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nhìn về phía mọi người. Tất cả mọi người cho rằng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, đều xoay người tiếp tục khiêu vũ, tán gẫu. Thời Tiểu Niệm đứng rất gần bọn họ, cô đứng ở đó, sắc mặt trắng bệch, quay người bước từng bước về phía lâu đài cổ. Dưới chân vấp phải cái gì đó, suýt chút nữa Thời Tiểu Niệm ngã chổng vó. Cô nhấc làn váy lên đi về phía trước, rốt cuộc cô cũng biết Cung Âu nói cô sai ở chỗ nào, cô ích kỷ tự mình quyết định khiến cho Cung Âu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Dưới cái nhìn của hắn, chuyện đã chắc như đinh đóng cột, nếu không phải là ép Cung Úc phải gánh chịu trách nhiệm, chính là b·ứ·c t·ử La Kỳ đã tẩu hỏa nhập ma, mà tạo thành cục diện này là do cô - người phụ nữ của hắn, hắn không thể nào ngăn cản. Cung Âu là người đàn ông tự phụ, hắn có thói quen làm gì cũng đều dùng phương thức của mình, mặc kệ người khác nói gì, nhưng bây giờ cô lại khiến cho hắn tiến thoái lưỡng nan. Thời Tiểu Niệm trở về, đi vào chỉ thấy Cung Diệu ngồi ở cửa tr·ê·n bậc thang, trên tay nâng một quyển sách ngồi đọc, khuôn mặt nhỏ không cảm xúc gì, băng gạc tr·ê·n mặt đã càng ngày càng nhỏ, thương thế đã tốt hơn rất nhiều. "Sao con lại ngồi ở chỗ này?" Thời Tiểu Niệm đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi. "Lão sư nói trong nhà có vũ hội, để chúng con chơi." Khuôn mặt nhỏ của Cung Diệu lạnh lùng, ngồi ở chỗ đó nói với cô. Quan hệ của Cung Diệu và Thời Tiểu Niệm đã tốt hơn rất nhiều so với thời điểm ban đầu rồi, hiện tại Cung Diệu nhìn thấy cô sẽ không ngay lập tức đứng lên hành lễ lễ nghi cái gì. "Vậy sao con không đi chơi?" Thời Tiểu Niệm hỏi. "Không muốn chơi." Cung Diệu tiểu thiếu gia có tính tình như vậy. "Được rồi." Thời Tiểu Niệm không ép buộc bé đi chơi, cô cũng không đi, liền lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bé, một câu cũng không nói, trầm mặc nhìn phía trước. Cung Diệu đọc sách một lát, chuyển mắt nhìn về phía cô, trong đôi mắt to đen tròn có một chút nghi hoặc, bé mím mím miệng nhỏ, hỏi, "Ngài có chuyện gì sao?" "A?" Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, thấp mắt nhìn về phía bé, "Có phải là ta ngồi ở đây q·u·ấ·y r·ố·i con đọc sách không? Vậy hiện tại ta liền đi." Nói xong, Thời Tiểu Niệm muốn đứng lên, Cung Diệu chớp mắt mấy cái, tay nhỏ nắm lấy váy của cô. "Holy." Thời Tiểu Niệm thấp mắt không hiểu nhìn về phía tay nhỏ của bé. "Ngài không vui sao?" Cung Diệu ngửa đầu lên, nhìn cô hỏi. Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ của bé, bỗng nhiên hiểu ra Cung Diệu đang quan tâm tới mình, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, một lần nữa cô ngồi xuống trên bậc thang, nói, "Gần đây ta gặp phải một chút chuyện." "Chuyện gì?" Cung Diệu hỏi. "Ta đưa ra một lựa chọn, nhưng ta không biết là đúng hay là sai, ta mệt mỏi quá." Thời Tiểu Niệm thẳng thắn nói, thấp mắt nhìn về phía Cung Diệu, "X·i·n l·ỗ·i, không nên cùng con nói điều này." "Ngài cũng không biết là đúng hay là sai?" Cung Diệu hỏi cô. "Đúng vậy a, ta mê man, ta cho rằng thành toàn cho người khác, nhưng lại có vẻ như không thành toàn được." Thời Tiểu Niệm nói hết với con trai nhỏ tuổi của mình, "Ta đang suy nghĩ nếu như được lựa chọn lại một lần nữa, ta nên chọn thế nào, ta thật sự không biết." "Là bởi vì chuyện bên này sao?" Cung Diệu hỏi, âm thanh non nớt, nhưng lộ ra sự chín chắn không phù hợp với tuổi. "Con thông minh vậy." Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng cười cười, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của bé. "Vậy ngài muốn ra ngoài chơi sao?" Cung Diệu hỏi. "Ừ." "Mỗi khi Tiểu Quỳ không vui đều nói ra ngoài chơi một chút là tốt lên được." Cung Diệu đàng hoàng trịnh trọng nói, Thời Tiểu Niệm đưa tay khoát lên trên vai của bé, "Có thật không? Có vẻ như đây là biện pháp tốt." Chỉ là, vào lúc này sao cô lại có tâm tình đi chơi đây? "Vậy ngài cứ ra ngoài chơi, con sẽ chăm sóc cho Tiểu Quỳ." Cung Diệu nghiêm túc nói, suy nghĩ một chút lại nói, "Có muốn con đi cùng ngài hay không?" Thời Tiểu Niệm nhìn bé thật sâu, "Holy, là ta đang cảm giác nhầm hay sao, ta đang cảm thấy con thân cận với ta rất nhiều." Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Cung Diệu căng ra, giống như là bị vạch trần cái gì đó vậy, cầm sách đứng lên, xoay người rời đi. Thời Tiểu Niệm nhìn bé. Đi được hai bước, Cung Diệu lại xoay người nhìn về phía cô, đôi mắt to đen tròn nhìn cô, "Con biết ngài ở đây không dễ chịu, ngài chờ con lớn lên, lớn lên con sẽ chăm sóc cho ngài, cũng không cần phải nhìn sắc mặt của ai cả, bây giờ ngài cứ đi chơi trước đi." Nói xong Cung Diệu xoay người rời đi, chạy t·r·ố·n đặc biệt nhanh, còn t·h·iếu chút nữa là ngã chổng vó. Cung Diệu rất thông minh, bởi vì cô bị Cung Âu, người của Cung gia k·h·i·d·ễ, không thể khuyên cô rời đi, chỉ có thể khuyên cô đi chơi. Thời Tiểu Niệm nhìn bóng người của hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, nhẹ giọng nói, "Cám ơn con, Holy." Thì ra núi băng nhỏ nhà cô lại là dòng suối nhỏ ấm áp, còn muốn cô chờ bé lớn lên. Đi chơi, không thể nói là rời đi được, đây là phương pháp thật tốt, chí ít sẽ không để cho Cung Âu phải đối mặt với cô lúc đang khó chịu. Thời Tiểu Niệm đi vào, liền nhìn thấy Julie k·é·o một cái rương hành lý đi ra, cô ấy là trợ lý của Cung Úc, trên người Julie mặc trang phục office lady vô cùng già dặn, nhưng khuôn mặt của cô ấy lại không có một chút vẻ gì già dặn nào, không trang điểm, vẻ mặt có chút tiều tụy. "Tịch tiểu thư." Nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, Julie cúi thấp đầu với cô, ánh mắt có chút né tránh. "Cô đi đâu vậy?" Thời Tiểu Niệm hỏi. Nghe vậy, bước chân của Julie đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, lúc này Thời Tiểu Niệm mới p·h·át hiện đôi mắt của cô ấy đỏ hồng, như là vừa mới k·h·ó·c vậy. Không đợi Thời Tiểu Niệm hỏi dò, Julie nói, "Tịch tiểu thư, tôi đi đây." "Đi?" "Đơn từ chức tôi đã đặt trên bàn của tiên sinh, xin ngài giúp tôi chuyển cáo một tiếng." Julie nói. "Từ chức, tại sao, có chuyện gì à?" Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi. "Tôi không quan trọng, tiên sinh đều có trợ lý ở rất nhiều quốc gia, có Laura, Lily, Lynda, bây giờ trở lại Cung gia lại đang mời Quản gia, vì thế nên tôi không t·h·í·ch hợp để ở lại." Julie nói. "Sao cô không nói trực tiếp với anh ấy?" Tại sao chỉ đem thư từ chức đặt trên bàn của Cung Úc. Julie lắc lắc đầu, "Không cần, nếu trực tiếp đưa đơn từ chức thì hắn cũng chỉ dịu dàng cười sau đó cho tôi thêm một chút phụ cấp thôi việc, còn nếu rời đi như vậy, tôi còn có thể ảo tưởng rằng hắn sẽ nhìn đơn từ chức của tôi mà xuất thần." Nói xong, âm thanh của Julie đã trở nên nghẹn ngào. Thời Tiểu Niệm nhìn cô, trong mắt một vệt kinh ngạc, đến giây phút này, cô mới hiểu ra điều gì đó, "Cô…" "Tôi yêu tiên sinh." Julie không cho cô có thời gian đặt câu hỏi mà trực tiếp nói, nhìn cô khó khăn nặn ra một nụ cười, "Tôi là tương tư đơn phương." "…" Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn cô ấy. "Những năm qua, tôi chủ động theo tiên sinh chạy khắp nơi trên thế giới, tôi biết trong lòng của hắn đã dành chỗ cho người đó. Tôi không muốn tranh lấy cái gì, chỉ muốn hắn đ·ộ·c thân một ngày, tôi sẽ theo hắn một ngày, nghĩ rằng có thể cùng hắn như vậy cả đời cũng tốt rồi." Julie nói, "Hiện tại hắn muốn liên hôn, tôi cũng nên biến m·ấ·t rồi, nếu còn ở lại, tôi chỉ sợ trái tim của tôi không chịu đựng được." Nói xong, Julie ngước mắt nhìn phía ngoài cửa, rõ ràng tiếng nhạc cách nơi này rất xa, nhưng cô ấy vẫn nghe thấy sự vui vẻ trong đó. Những bản nhạc này được diễn tấu để dành tặng cho Cung Úc và đối tượng liên hôn của hắn, âm thanh đó như từng lưỡi d·a·o sắc đâm vào trong lòng cô ấy. "Cô nói, trong lòng hắn có người nào?" Là ai? "Tịch tiểu thư cũng biết, không phải sao?" Julie nói, "Bằng không tiên sinh cũng sẽ không đưa nhiều lễ vật như vậy cho ngài, mua nhiều tranh như vậy, mỗi lần làm như thế hắn như cảm thấy thoải mái hơn." "…" "Tiên sinh vẫn luôn bí m·ậ·t nhìn người kia, chờ người kia, chờ hắn lớn lên, chờ người kia có chín chắn để n·h·ậ·n định tình cảm của mình, mà không phải là đứa trẻ nhỏ nhất thời m·á·u dồn lên não, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ lỡ duyên p·h·ậ·n này." Cô ấy vốn muốn bồi tiếp tiên sinh cả đời, nhưng hiện tại không cần nữa rồi. "…" Thời Tiểu Niệm cảm giác như cả người mình bị tàn nhẫn đập một cái, đầu óc t·r·ố·ng rỗng, cô nhìn Julie một câu cũng đều không nói ra được. Vì thế nên, khi Cung Úc kể chuyện đó mới bi thương như vậy, hắn hình dung mình thành một người tuyệt đối ích kỷ, để cho trong lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Đúng vậy a, Cung Úc mê muội với tranh vẽ như vậy, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng thấy Cung Âu nói hắn t·h·í·c·h vẽ, mà đó là bởi vì Tịch Ngọc. Trong chuyện xưa của Cung Úc và Tịch Ngọc, một người đang đợi đối phương tới gặp mình, một người đang đợi đối phương trưởng thành. Nhưng bọn họ cũng không thể đợi được. Đây mới là kết cục thật sự. "Tôi đi đây, Tịch tiểu thư, chúc ngài hạnh phúc." Julie hướng cô cúi thấp đầu, đỏ mắt k·é·o th·ù·n·g đựng hành lý đi ra ngoài. Giờ phút này, câu "Chúc ngài hạnh phúc" này Thời Tiểu Niệm nghe mà cảm thấy đặc biệt c·h·ói tai. Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, trong nháy mắt sắc mặt cực kỳ trắng xám, cô quay mặt sang ngơ ngác mà nhìn Julie cô đơn rời đi, bóng lưng dần biến mất ở trong ánh mặt trời, nghe tiếng nhạc từ xa xa truyền tới. Một quyết định của Thời Tiểu Niệm, rốt cục lại ảnh hưởng tới quỹ đạo của bao nhiêu người. Cô vì Cung Âu, thế nhưng kết quả Cung Âu lại không vui vẻ, hiện tại ngay cả c·ô·ng việc của N.E hắn cũng đều bỏ qua. Lại giống như hiệu ứng cánh bướm vậy, vô hình tr·u·ng một quyết định ảnh hưởng đến rất nhiều rất nhiều người, cô đứng ở đó, đột nhiên cảm giác thấy mình đứng cũng không vững. "Tiểu Niệm." Cung Úc từ bên ngoài đi tới, dịu dàng nở nụ cười, nắm tay đối tượng liên hôn của hắn - York tiểu thư, hai người đi tới. "Xin chào." York Lena tóc vàng, nhìn gần mới p·h·át hiện cũng không còn trẻ lắm, trang điểm đặc biệt dày, lúc cười lên thì lông mi giả như có vẻ sắp rơi xuống, cô ta nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, dáng vẻ mang theo một chút khinh bỉ. "Xin chào." Thời Tiểu Niệm sắc mặt trắng bệch lên tiếng. "Tiểu Niệm, chúng ta chuẩn bị sẽ đính hôn vào tháng tới." Cung Úc ôm đối tượng liên hôn của mình hướng về phía Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận