Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 107: Cung tổng giám đốc sợ sệt (length: 8003)

"Rầm"
Cung Âu cầm lấy ly nước liền ném xuống đất, nước văng tung tóe, chiếc cốc vỡ thành từng mảnh.
"Cô ta đang làm cái gì, muốn tạo phản sao?"
Cung Âu hét lên.
"Chắc là kẹt xe thôi." Phong Đức cười khẩy.
"Hỏng ở trên đường rồi."
Cung Âu quát, nhìn điện thoại di động một chút, trầm giọng nói, "Ngươi không gọi, tôi gọi."
Thời Tiểu Niệm, hôm nay ngươi chết chắc rồi. Cung Âu gọi điện thoại, tiếng chuông reo mãi không ai nghe.
Một cuộc điện thoại.
Hai cuộc điện thoại.
Ba cuộc điện thoại.
Cung Âu nghe tiếng chuông kéo dài, hoàn toàn nổi giận, đứng lên liền một cước đá văng bàn trà, mặt mày u ám đến cực điểm, trực tiếp gửi tin nhắn thoại, gầm lên trong điện thoại, "Thời Tiểu Niệm, con mẹ nó ngươi muốn tạo phản phải không, ta đã nói với ngươi thế nào, ta xuống máy bay nếu như không thấy được ngươi, ngươi cứ chờ chết đi, ta đã cảnh cáo ngươi không được lỡ hẹn với ta, con mẹ nó ngươi còn dám!"
Giọng nói của hắn đột nhiên dừng lại, đôi đồng tử đen kịt, con ngươi đột ngột căng ra.
Lỡ hẹn.
Hắn cả đời này chỉ bị một người lỡ hẹn, chính là anh trai của hắn.
Cách mà anh trai hắn lỡ hẹn với hắn chính là xe rơi người chết.
"Thiếu gia." Phong Đức từ một bên đi tới, báo cáo, "Tôi gọi điện thoại về Thiên Chi Cảng hỏi Thời tiểu thư, người hầu nói Thời tiểu thư hơn một giờ trước đã ra sân bay đón ngài."
Hơn một giờ trước.
Dù có bò, cô cũng phải bò đến sân bay rồi.
Thân hình cao lớn của Cung Âu hoảng loạn, người gần như ngã xuống, ngón tay thon dài siết chặt điện thoại di động, nghiến răng, "Tra!"
"Cái gì?"
Phong Đức sững người một chút.
"Tra tất cả các bệnh viện tổng hợp, bệnh viện đa khoa xem có Thời Tiểu Niệm hay không, gọi đến cục cảnh sát tra cho tôi tất cả các vụ tai nạn giao thông gần đây." Cung Âu gầm lên với hắn.
Tai nạn.
Lẽ nào Thời tiểu thư là...
"Vâng, tôi lập tức đi điều tra ngay." Phong Đức gật đầu.
Cung Âu cầm điện thoại di động chạy ra ngoài, trên khuôn mặt anh tuấn không còn chút máu, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, ngực nhảy lên kịch liệt.
Không biết.
Cô sẽ không dùng cách này để lỡ hẹn với hắn chứ?
Cung Âu đưa điện thoại di động lên môi mỏng, rống lớn, "Thời Tiểu Niệm chỉ cần em không có chuyện gì, tôi không trách em lỡ hẹn, có nghe hay không, tôi không cho phép em xảy ra chuyện!"
Không thể xảy ra chuyện gì.
Không thể lại có thêm một người dùng cách như vậy để lỡ hẹn với hắn, tuyệt đối không thể. Tập đoàn Mộ thị, Thời Tiểu Niệm lao ra khỏi thang máy, bỏ chạy không phương hướng, chỉ là liều mạng xông về phía trước.
Cô cũng không biết mình sẽ chạy đi đâu.
"Tiểu Niệm." Mộ Thiên Sơ đuổi theo, nắm lấy cánh tay của cô, "Đừng chạy nữa."
"..."
Thời Tiểu Niệm bị hắn kéo dừng lại, quay đầu nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe.
"Tiểu Niệm, em không sao chứ?"
Mộ Thiên Sơ không ngờ rằng khi cô nghe được hắn khôi phục trí nhớ, phản ứng đầu tiên lại là chạy trốn.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nhìn kỹ lấy hắn, chớp mắt một cái, một hồi lâu, cô chậm rãi đưa tay ra, "kéo búa bao."
Giọng cô rất nhỏ, run rẩy dữ dội.
Mộ Thiên Sơ cụp mắt nhìn xuống tay cô, lập tức nghĩ đến bọn họ thời còn trẻ.
"Được."
Mộ Thiên Sơ khẽ mỉm cười, buông tay đang nắm tay cô ra, nói, "kéo búa bao."
Hắn ra kéo.
Nàng ra bao.
Đáp án rõ ràng.
Mộ Thiên Sơ như không thấy, chỉ dừng ánh mắt trên mặt cô dịu dàng hỏi, "Tiểu Niệm, em xảy ra chuyện gì?"
Giống như hồi còn trẻ, hắn bị mù, chơi trò này đều phải hỏi một câu.
Nghe vậy, giọng của Thời Tiểu Niệm càng run lên, "Tôi ra đá."
"Có đúng không?" Mộ Thiên Sơ cười càng tươi, đôi mắt cưng chiều nhìn cô, "Em lại thắng rồi, Tiểu Niệm, em thật là giỏi."
Em lại thắng rồi.
Một câu nói nhẹ nhàng, cứ thế nhường cho cô thắng.
"..."
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, nước mắt lập tức tuôn rơi, khó tin mà nhìn hắn, môi run rẩy kịch liệt.
Hắn thật sự nhớ lại rồi.
Mấy năm, hắn rốt cuộc đã nhớ lại.
Cô cho rằng, hắn cả đời cũng không thể nhớ lại cô, nàng cho rằng, trên đời này sẽ không có kỳ tích.
"Đồ ngốc, khóc cái gì."
Thấy cô như vậy, Mộ Thiên Sơ cực kỳ đau lòng, đưa tay cẩn thận nâng mặt cô lên, đầu ngón tay lau đi nước mắt cho cô.
Không giống lần trước ở trong con hẻm, khi hắn đến gần, cô ra sức chống cự.
Lần này, cô không đẩy hắn ra, tùy ý hắn lau nước mắt.
Tầm mắt của cô bị nước mắt che phủ, ngũ quan của hắn trong mắt cô không rõ lắm.
Cô phảng phất nhìn thấy hình dáng của hắn thời thiếu niên lúc ẩn lúc hiện, hắn thích cùng cô ở trên ban công tổ chức sinh nhật, chán ghét đau khổ, ôn nhu ít nói.
Hắn đã trở về.
Hắn thật sự đã trở về.
Thời Tiểu Niệm há miệng, có rất nhiều điều muốn hỏi, muốn hỏi hắn nhớ lại từ khi nào, hỏi hắn tại sao không nói cho cô biết.
Lời sắp thốt ra, nhưng cô chẳng hỏi gì cả, chỉ là rơi nước mắt nói, "Em cho rằng anh vĩnh viễn sẽ không nhớ lại em, em cho rằng anh cả đời cũng sẽ không nhớ tới em."
Giọng cô vừa oan ức vừa run rẩy.
Mộ Thiên Sơ nhíu chặt mày, trong lòng như bị ai đó tàn nhẫn cứa một vết thương đau đến rỉ máu.
Hắn đưa tay ra, chậm rãi ôm cô vào lòng, sau đó ôm chặt lấy, cằm đặt lên tóc của cô, giọng nói lộ ra một tia bi thương, "Cô bé ngốc, anh sao cam lòng cả đời quên em."
"..."
Thời Tiểu Niệm không hề lên tiếng, nhẹ nhàng rơi lệ.
"Xin lỗi, những năm này anh đã không nhớ ra em." Mộ Thiên Sơ nhắm chặt mắt lại, nhẹ giọng nói với cô.
Xin lỗi đã khiến cô phải một mình ôm giữ ký ức nhiều năm như vậy; xin lỗi đã khiến cô phải chịu oan ức nhiều năm như vậy.
"..."
Thời Tiểu Niệm dựa vào hắn, khóc đến không kìm được, hai tay run rẩy muốn đặt lên lưng hắn, còn chưa chạm tới, cô đã bị kéo lại.
Cả người cô bị quăng sang một bên, còn chưa đứng vững, một luồng gió lạnh kéo đến bên cạnh cô.
Thời Tiểu Niệm theo bản năng mà lùi về phía sau một bước, chỉ thấy Thời Địch đứng trước mặt cô, Mộ Thiên Sơ nhanh chóng bắt được cổ tay Thời Địch.
"Thời Địch cô muốn làm gì?"
Mộ Thiên Sơ dùng sức nắm lấy Thời Địch, mặt mày âm u, lạnh lẽo như băng tuyết.
"Anh cản em?" Thời Địch không thể tin được mà nhìn Mộ Thiên Sơ.
"Tôi tại sao không thể cản cô?" Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nhìn Thời Địch, "Cô cho rằng, tôi khôi phục trí nhớ còn có thể để cô tùy ý đùa bỡn, vỗ tay trong lúc đó?"
Đùa bỡn, vỗ tay trong lúc đó? Đây là ý gì.
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, còn có chuyện gì cô không biết sao?
"Em không biết anh đang nói cái gì."
Thời Địch dời ánh mắt từ Mộ Thiên Sơ sang người cô, dùng sức rút tay mình về.
Ngay sau đó, Thời Địch cũng không để ý tới Mộ Thiên Sơ nữa, mà là dùng đôi mắt tràn đầy sự thù hận nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Thời Tiểu Niệm cô còn biết xấu hổ hay không, cô lại dám chạy đến công ty tôi, quyến rũ chồng tôi?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Thời Địch vì tức giận mà trở nên méo mó.
"..."
Lại đến trách cô sao.
Đến bây giờ, Thời Địch vẫn có thể hùng hồn quở trách cô.
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn về phía Thời Địch, trong lòng không còn chút tình thân nào.
Bọn họ đứng ở ngoài hành lang phòng uống nước, có mấy người nhân viên đi ngang qua khiếp sợ nhìn cảnh tượng này.
Nhìn thấy có người, Thời Địch lập tức không vui quát lớn lên, "Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy chị gái cướp chồng của em mình sao, đúng là gia môn bất hạnh."
"..."
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, nghiến chặt răng, cố gắng nhịn xuống.
Nơi này không phải chỗ thích hợp để cãi nhau.
"Thời Địch cô nói linh tinh gì đó?" Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói, quay đầu nhìn về phía những nhân viên kia, "Đi về làm việc cho tôi."
Mấy người nhân viên nào chịu rời đi, lùi về phía sau vài bước, lén lút đứng ở một góc khuất, chăm chú nhìn về phía này.
"Em tại sao không thể nói, cô ta quấn lấy anh mấy năm, hiện tại còn chạy tới công ty."
Thời Địch căm ghét trừng mắt Thời Tiểu Niệm, kích động nói, "Thời Tiểu Niệm, cô đã bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, còn chạy tới đây, cô đúng là một chút mặt mũi không cần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận