Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 114: Miệng của nàng bỏng đến (length: 8015)

Editor: Yu Hina Thời Tiểu Niệm đi vào phòng khách, điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, là tin nhắn của Mộ Thiên Sơ, thông báo về công viên trò chơi.
Thời Tiểu Niệm nhớ đến công viên trò chơi cũ kỹ đó, nhớ lại cảnh tượng hồi còn trẻ cùng Mộ Thiên Sơ chơi điên cuồng, không khỏi nở nụ cười.
Cô đưa tay nhập chữ trên điện thoại: Làm sao có thể quên.
Đó là khoảng thời gian hiếm hoi cô cảm thấy hạnh phúc.
Tin nhắn của Mộ Thiên Sơ rất nhanh được gửi đến: Trong lời nói, Mộ Thiên Sơ tung cô lên trời cao.
Ngôn ngữ sủng nịnh này đã bao nhiêu năm không còn được thấy.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống ghế salông, lại hồi tưởng lại quá khứ, khi Mộ thị đang rơi vào khủng hoảng, hắn đang có bao nhiêu việc phải xử lý, nhưng lại không do dự công bố tin tức cùng Thời Địch ly hôn, đây không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.
Tin nhắn của Mộ Thiên Sơ lại đến: . Thời Tiểu Niệm nhập ký tự trả lời: . Ngồi trên ghế salông, Thời Tiểu Niệm rất hiếu kỳ, chỉ là tin nhắn liên lạc, cô không tưởng tượng ra được biểu hiện của Mộ Thiên Sơ khi trả lời tin nhắn.
Hay là nguyên lai giống như vẻ mặt cô lúc này? Rốt cuộc là hài lòng hay vẫn thất vọng.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại di động hồi lâu, Mộ Thiên Sơ không trả lời tin nhắn của cô.
Cô không khỏi có chút lo lắng, đang muốn viết tin nhắn hỏi, thì tin nhắn Mộ Thiên Sơ lại tới: . Ngữ khí câu nói này Thời Tiểu Niệm hiểu rồi.
Mộ Thiên Sơ khẳng định vừa cười, quá xấu.
Có điều, hắn thật sự biến trở về Mộ Thiên Sơ của trước đây, chỉ có hắn trước đây mới biết khẩu vị của cô, biết cách làm sao cho cô hiếu kỳ, làm sao làm cho cô sốt ruột. Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động, gương mặt thanh tú lộ ra vẻ mỉm cười.
Cuối cùng đã khôi phục trí nhớ.
Cũng còn tốt không biến thành kẻ ngốc.
Thật tốt.
Có lẽ ở nước Anh thật sự mệt mỏi, Cung Âu ngủ thẳng đến sáng ngày thứ hai.
Thấy hắn ngủ say, Thời Tiểu Niệm liền trốn trong thư phòng vẽ vời.
Sáng sớm hôm sau, Thời Tiểu Niệm dậy chuẩn bị bữa sáng, vừa vào bếp, chỉ thấy Đường Nghệ đã đang bận rộn, một bên ngáp một bên chọn đồ ăn, bên cạnh kệ bếp đặt mấy đĩa thức ăn.
Đường Nghệ hiển nhiên đã dậy rất sớm.
Cô ta đúng là rất tích cực.
"Tiểu Niệm, sớm." Đường Nghệ nhìn về phía cô, khẽ mỉm cười, "Tôi không biết các người thích ăn gì, liền theo sở trường của tôi làm, có được không?"
Thời Tiểu Niệm đi tới trước kệ bếp, cầm đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng.
Mùi vị không mặn không nhạt vừa vặn, hương vị tự nhiên của nguyên liệu không bị che lấp, hoàn mỹ tan ra trong miệng.
Không thể không thừa nhận, tay nghề Đường Nghệ so với cô tốt hơn.
"Ăn rất ngon."
Thời Tiểu Niệm không hề keo kiệt lời khen.
"Vậy cô cảm thấy Cung tiên sinh có thích ăn không?" Đường Nghệ lo lắng nhìn cô, trong mắt mơ hồ lộ ra chờ mong.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, "Cái này tôi không chắc."
Khẩu vị của Cung Âu không giống người bình thường, sơn hào hải vị khi ở trong miệng hắn đều không đáng nhắc tới, còn cô làm bát mì tôm, hắn đều có thể ăn mấy bát.
Khẩu vị của hắn người bình thường căn bản không đoán ra được.
"Vậy nếu tôi làm hắn không thích ăn thì làm sao bây giờ?" Đường Nghệ hoảng loạn nhìn cô.
"Không sao, từ từ thôi." Thời Tiểu Niệm nói, bỗng nhiên mắt sáng lên, nói, "Như vậy đi, ngày hôm nay cô chỉ làm một món ăn, những thứ khác để tôi làm, nếu như Cung Âu tiếp nhận, ngày mai cô liền làm hai món, từng ngày tăng dần, mãi đến khi hắn toàn bộ tiếp nhận mới thôi."
Chờ Cung Âu thích món ăn của Đường Nghệ, thì ngày Đường Nghệ được coi trọng cũng không còn xa nữa.
"Còn muốn phiền phức như vậy sao?" Đường Nghệ không hiểu.
"Cô không hiểu, dạ dày của Cung Âu rất kỳ quái, nhưng cô chỉ cần nắm bắt được nó, cơ bản là nắm giữ được cả người hắn rồi." Thời Tiểu Niệm nói.
Nhớ lại, lúc bắt đầu Cung Âu chính là bị đồ ăn cô làm chinh phục.
Tuy rằng cô cũng không biết đồ ăn cô làm ngon ở chỗ nào.
Đường Nghệ như hiểu mà không hiểu gật đầu, "Được, vậy tôi làm trợ thủ cho cô, cô nấu ăn đi."
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, cầm lấy tạp dề sạch sẽ mang vào, bắt đầu bận túi bụi.
Đường Nghệ ngồi xổm trên mặt đất chọn đồ ăn.
"Thời Tiểu Niệm!" Một tiếng la bá đạo hung hăng sáp nhập vào bếp.
Thời Tiểu Niệm đang đứng đó hầm canh, cúi đầu muốn nếm xem vị đã vừa chưa, đột nhiên nghe tiếng la giật mình, sợ đến mức môi trực tiếp kề sát vào muôi, nước canh nóng bỏng chạm vào môi, nóng bỏng khiến cô kêu lên: "A, thật là nóng."
Cô quăng cái muôi, vội vã im miệng.
Thật là nóng.
"Sao vậy?" Đường Nghệ đứng lên.
Lời còn chưa dứt, một bóng người cao lớn đã chạy vào bếp, tốc độ nhanh khiến người ta không nhìn rõ.
Thời Tiểu Niệm rơi vào một cái ôm ấm áp, Cung Âu ôm chặt lấy cô, cúi đầu nắm cằm cô, "Sao lại bị bỏng?"
Hắn nhíu mày, đưa tay đang che miệng của cô kéo xuống, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào môi cô, môi của cô ửng đỏ.
"Đều là tại anh làm tôi sợ."
Thời Tiểu Niệm oán trách nhìn hắn, môi bị bỏng tê rần.
"Tôi gọi em một tiếng mà thôi." Cung Âu trừng cô, gọi một tiếng mà cô cũng bị dọa sợ.
"Tôi đang hầm canh mà."
Hắn đột nhiên gọi như vậy một tiếng.
Cô vốn định từ từ nếm vị của nồi canh, giật mình, toàn bộ môi đều dính nước canh nóng, bỏng chết mất.
"Ngốc, chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu xuẩn như em." Cung Âu trừng cô một cái, kéo cô tới bồn rửa tay, mở vòi nước, ngón tay dính nước lạnh rồi áp lên môi cô. Từng chút từng chút vỗ về.
Cẩn thận từng li từng tí một.
"Không cần, tôi tự mình làm." Thời Tiểu Niệm chống cự.
"Đừng nhúc nhích, cẩn thận một chút." Cung Âu nói, tiếp tục dùng nước lạnh lau lên môi cô, cố gắng để môi cô hạ nhiệt, giọng nói trầm thấp từ tính, "Sao rồi, có đỡ hơn chút nào không?"
Thời Tiểu Niệm mím môi, "Không cảm giác, môi đã tê rần."
Bỏng đến mức môi không còn cảm giác.
"..."
Cung Âu nhìn chằm chằm vào môi cô, không thấy sưng, "Chỉ là tê tê thôi à?"
"Ừ." Thời Tiểu Niệm nói.
"Chỉ là không cảm giác?"
"Ừ." Được nước lạnh đụng vào, hiện tại cô ngược lại không thấy nóng.
"Vậy tôi cho em có cảm giác." Cung Âu bá đạo nói, đột nhiên nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn, ngậm lấy môi cô, hôn cô trằn trọc nhiều lần, đầu lưỡi đẩy ra bờ môi đang tê dại của cô, tiến thẳng vào khoang miệng ngọt ngào.
Môi Thời Tiểu Niệm tê tê đến lợi hại, đột nhiên bị hắn hôn như vậy, trên môi hơi đau, nhưng rất nhanh, Cung Âu dùng kỹ thuật hôn khiến cho cảm quan thần kinh của cô có chút lạc lối.
Hắn cố ý bày ra kỹ thuật hôn cao siêu, không nhanh không chậm hôn cô, trêu đùa phản ứng của cô, bàn tay đặt lên sau gáy cô, gắn bó như môi với răng.
Hai tay Thời Tiểu Niệm chống ở trước ngực hắn, muốn đẩy hắn ra lại bị hắn ôm càng chặt hơn.
Đường Nghệ đứng ở một bên, nhìn bọn họ, cảm giác mình chính là người ngoài cuộc, tiến không tiện mà lùi cũng không xong.
"Ưm..."
Một lúc lâu sau, Cung Âu mới buông cô ra, hài lòng nhìn dáng vẻ cô bị hắn hôn đến mê ly, "Sao, có cảm giác không?"
Bàn về kỹ thuật hôn, Thời Tiểu Niệm thế nào lại là đối thủ của Cung Âu.
Đặc biệt là dưới tình huống hắn còn hết sức khoe khoang kỹ thuật hôn, mắt Thời Tiểu Niệm có chút mơ màng nhìn hắn, quật cường nói, "Không có."
"Ừ?" Cung Âu nhíu mày, làm bộ lại muốn cúi đầu hôn cô.
"Có, có, có." Thời Tiểu Niệm thấy tình hình không ổn liền vội vàng nói, lấy tay che môi lại, không muốn bị hắn hôn lần nữa, Đường Nghệ còn đang ở bên cạnh.
"Có cảm giác rồi?"
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu liên tục.
Nghe vậy, tà khí của Cung Âu nổi lên khóe môi, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, con ngươi bao phủ một tầng ánh sáng lộng lẫy, "Em đã có cảm giác, sao tôi có thể để em - con vật nhỏ - này không hài lòng được?"
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm sững sờ một chút, bỗng nhiên hiểu ra hắn xuyên tạc ý của cô, "Tôi nói môi tôi có cảm giác, không đau nữa, tôi không phải..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận