Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 620: Thời Tiểu Niệm bị phạt quỳ (length: 11097)

Editor: Yuhina "A" Phong Đức kinh ngạc. "Không có gì." Thời Tiểu Niệm cười nhạt, không biết Cung Âu có dỗ được Cung Diệu hay không, cô nhìn về phía Phong Đức bên cạnh, "Các tân khách đã an trí xong rồi à, ngài hãy chuẩn bị quà tặng đưa tới cho bọn họ." Đều là tới tham gia lễ cưới, ai cũng không hề nghĩ rằng sẽ gặp phải tình huống như vậy. Nghi thức lễ cưới thì không nhìn được, mà phải chứng kiến một sự kiện b·ạ·o l·ự·c. "Ta sẽ chuẩn bị." Phong Đức gật gù, ánh mắt rơi vào tr·ê·n người Thời Tiểu Niệm, tr·ê·n người cô vẫn còn mặc cái váy cưới màu trắng này, không khỏi nói, "Haizzzzz, ai ngờ lễ cưới vui vẻ lại thành như vậy." "Không liên quan." Thời Tiểu Niệm đối với cái này đúng là nhìn rất thoáng, mỉm cười nói, "Chỉ cần tất cả mọi người không có chuyện gì là tốt rồi, còn lại không trọng yếu." "Nói cũng đúng." Phong Đức nói, không có gì có thể tốt hơn là mọi người bình an, "Lễ cưới lại làm sau cũng được, trước tiên ta phải thu dọn lại chỗ này đã." "Khổ cực cha nuôi rồi." Thời Tiểu Niệm nói, quay người đi vào, vừa đi vừa tháo trang sức tr·ê·n đầu xuống, đang chuẩn bị đi thay quần áo liền nghe thấy nữ hầu gái đi đến bẩm báo Cung q·u·ỳ tỉnh rồi. Thời Tiểu Niệm đưa trang sức giao cho nữ hầu gái liền vội vội vàng vàng hướng về phía phòng của Cung q·u·ỳ, Cung q·u·ỳ nằm ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, đôi mắt mở to nhìn về phía đèn treo tr·ê·n trần nhà, tr·ê·n khuôn mặt vĩnh viễn như ánh mặt trời xán lạn giờ phút này không hề có một chút cảm xúc nào. "Tiểu q·u·ỳ." Thời Tiểu Niệm đi vào. Vừa thấy Thời Tiểu Niệm, Cung q·u·ỳ lập tức từ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g ngồi dậy, mi mắt r·u·n lên nước mắt liền rơi xuống, bé hướng về phía cô duỗi tay nhỏ ra, "mom." Thời Tiểu Niệm ngồi ở mép g·i·ư·ờ·n·g, Cung q·u·ỳ lập tức nhào vào trong n·g·ự·c của cô, ỷ lại dựa vào trong n·g·ự·c của cô, đầu nhỏ cọ cọ tr·ê·n người cô. "Không sao rồi, tiểu q·u·ỳ, đừng k·h·ó·c đừng k·h·ó·c, ngoan." Thời Tiểu Niệm biết rõ lần này con gái cũng phải chịu nỗi sợ hãi ghê gớm, đưa tay vỗ vỗ lưng của bé. "mom, có người x·ấ·u muốn đả thương anh trai, con rất sợ, ô ô." Cung q·u·ỳ k·h·ó·c lóc nói, tay nhỏ nắm thật chặt váy cưới tr·ê·n người Thời Tiểu Niệm, "dad không muốn anh trai, hắn để người x·ấ·u g·i·ế·t c·h·ế·t anh trai." Lần này một câu nói của Cung Âu thực sự là hù dọa hai đứa bé, Thời Tiểu Niệm vỗ nhè nhẹ lưng của con gái, ôn nhu nói, "Người x·ấ·u đã bị đ·á·n·h đi rồi, tiểu q·u·ỳ không cần sợ hãi." Cô không nói với con gái người x·ấ·u đã c·h·ế·t, trẻ con vẫn chưa hiểu được hàm nghĩa của từ sinh và từ c·h·ế·t. "Vậy anh trai con đâu" Cung q·u·ỳ ngẩng mặt lên nhìn về phía cô, k·h·ó·c lóc hỏi, trong đôi ánh mắt long lanh như nước đều là hoảng sợ cùng sợ sệt, "Con không muốn anh trai c·h·ế·t, mom, con không muốn anh trai c·h·ế·t, sau này con sẽ để anh lấy làm anh trai." Bé rất sợ. Bé không dám hỏi, bé vừa tỉnh lại cũng không nhìn thấy Holy. "Holy không có chuyện gì." Thời Tiểu Niệm khuyên nhủ vỗ về bé, "Ali Sha không nói cho con biết à?" Cung q·u·ỳ ngồi ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, tay nhỏ bụ bẫm lau mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn  r·u·n lên, nghẹn ngào nói, "Con sợ Ali Sha gạt con, con không thấy anh trai, có phải là anh ấy đã c·h·ế·t rồi hay không?" Đến lúc này Thời Tiểu Niệm mới p·h·át hiện hai đứa bé rốt cuộc là sinh đôi, Cung q·u·ỳ nhìn dáng vẻ ngây thơ không thèm để ý gì, nhưng kỳ thực cũng rất hiểu chuyện. "Holy thật sự không có chuyện gì, tiểu q·u·ỳ, ta dẫn con đi thăm anh trai có được hay không?" Thời Tiểu Niệm nói. Nghe nói như thế, Cung q·u·ỳ mới k·h·ó·c lóc gật gù, từ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g trượt xuống muốn đi cùng với cô. "Tiểu q·u·ỳ, con không sao chứ?" Một giọng nói lo âu truyền đến, La Kỳ được mấy nữ hầu gái hộ tống đi tới, sắc mặt tiều tụy rất nhiều, Cung q·u·ỳ vừa thấy bà lại vừa chạy tới, "Bà nội." "Tiểu q·u·ỳ." La Kỳ ngồi xổm xuống, ôm Cung q·u·ỳ vào trong l·ồ·ng n·g·ự·c, nhìn bé từ tr·ê·n xuống dưới, trong mắt tất cả đều là lo lắng, "Nghe nói lúc đó con đã ở hiện trường, con có b·ị· t·h·ư·ơ·n·g không?" "Con không có." Cung q·u·ỳ k·h·ó·c lóc lắc đầu, tay nhỏ không ngừng dụi mắt, ngoan ngoãn nói, "mom nói, Holy cũng tốt tốt, không có c·h·ế·t." "Là, bà nội biết rồi, bà nội đang muốn đi xem thằng bé, đi, con theo ta cùng đi." La Kỳ kéo tay nhỏ của Cung q·u·ỳ rời đi. Thời Tiểu Niệm nghe nói như thế đứng lên muốn đi theo, La Kỳ ngoái đầu lại nhìn cô một cái, tầm mắt rơi vào váy cưới rách nát của cô, lạnh lùng thốt, "Con không cần theo tới, lập tức đổi quần áo đi." Nói xong, La Kỳ kéo Cung q·u·ỳ rời đi. "..." Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, cô đây là bị trách mắng sao, tại sao, cô làm gì sai? La Kỳ vừa đi, Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là trở về phòng thay váy cưới tr·ê·n người, không t·h·í·c·h mặc váy bó, cô lấy áo len kiểu freesize mặc lên người, ghim mái tóc dài lên đến, tầm mắt rơi vào tr·ê·n váy cưới treo ở nơi đó. Cô đi về phía váy cưới, váy cưới trắng tinh khôi bị cô xé ra, mặt tr·ê·n còn dính chút lá cây, vô cùng chật vật. Cái này vốn là váy cưới mà cô phải mặc trong quá trình tổ chức nghi thức lễ cưới. Thời Tiểu Niệm nhặt lá cây tr·ê·n váy, ngoài cửa sổ trời từ từ tối lại, cái bụng rỗng tuếch của cô cũng không tiếng động mà kháng nghị. Bởi vì phải giữ dáng, từ tối hôm qua sau bữa cơm tối cô đã không ăn bất luận là đồ ăn gì, ngày hôm nay đói bụng đến nỗi muốn ăn chút bánh ga tô cũng còn bị Charles giáo huấn. Vốn là đã đói bụng, bây giờ lại bắt đầu kháng nghị. "Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên. Thời Tiểu Niệm tiến lên kéo cửa ra, Charles nho nhã lễ độ đứng ở nơi đó, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm nói, "th·iếu phu nhân, phu nhân mời ngài xuống dưới lầu giải trình." "Giải trình?" Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, lập tức gật đầu, "Được, tôi biết rồi." Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, theo cầu thang xuống, đứng giữa cầu thang nhìn xuống cô thấy ghế sa lông ở dưới đại sảnh, Cung Âu, La Kỳ, sinh đôi đều ngồi ở chỗ đó. Ánh đèn có chút lạnh lẽo, phối hợp quy cách cổ bảo lộng lẫy huy hoàng, bầu không khí có vẻ đặc biệt ngột ngạt. Đây cũng không phải là giải trình đơn giản. Thời Tiểu Niệm tiếp tục đi xuống, La Kỳ ngồi ở giữa một chiếc ghế đệm dài, mặc tr·ê·n người trang phục ở nhà, ghế sa lông dùng hoa văn cách điệu lấy viền vàng làm chủ đạo, cao cao tại thượng; Cung Âu ngồi ở bên tay phải bà, tr·ê·n chiếc ghế salông dành cho hai người ngồi, Phong Đức đứng phía sau hắn, đối diện tr·ê·n ghế salông ngồi là sinh đôi. Tr·ê·n mặt và tr·ê·n cổ Cung Diệu cơ hồ đều là băng gạc, đôi mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, Cung q·u·ỳ ngồi ở chỗ đó ôm ch·ặ·t lấy bé, tay nhỏ còn đang vỗ nhè nhẹ tr·ê·n người bé, thỉnh thoảng nói gì đó, như đang an ủi. Xung quanh còn đứng không ít nữ hầu gái. "Phu nhân." Thời Tiểu Niệm đi tới, tay đè tr·ê·n cánh tay của chính mình, hướng La Kỳ cúi thấp đầu. "Con còn gọi ta là phu nhân à?" La Kỳ ngồi ở chỗ đó, tr·ê·n khuôn mặt xinh đẹp không có cảm xúc gì. Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, ngày hôm nay vốn là lễ cưới của cô và Cung Âu, bây giờ lại gọi là phu nhân thì x·á·c thực không t·h·í·c·h hợp, cô liền nhẹ giọng đổi giọng, "Mẹ." Cung Âu ngồi ở chỗ đó, tư thái có chút tà khí, vắt một chân lên, một tay dựa vào tr·ê·n lưng ghế salông, con ngươi đen quét về phía Thời Tiểu Niệm, ngoắc ngoắc môi, tiếng nói trầm thấp từ tính, "Lại đây." Thời Tiểu Niệm đang muốn đi tới, liền nghe âm thanh lạnh lùng của La Kỳ truyền đến, "q·u·ỳ xuống." Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ trong đại sảnh chỉ còn dư lại tiếng hô hấp. "..." Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía La Kỳ, chỉ thấy sắc mặt của La Kỳ cực kỳ khó coi, đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo p·h·ẫn uất. "..." Cung Âu ngồi ở tr·ê·n ghế salông, nghe vậy, nụ cười đọng lại ở khóe môi, đôi con ngươi đen âm lãnh nhìn về phía mẹ của mình. Thời Tiểu Niệm bị Charles bên cạnh đẩy một cái, Charles ra hiệu cho cô q·u·ỳ xuống, cô nhìn về phía Cung Âu, lại nhìn về phía Phong Đức, Phong Đức đứng ở nơi đó cau mày hạ mắt xuống. Thấy thế, Thời Tiểu Niệm cắn môi, uốn cong hai đầu gối q·u·ỳ xuống trước mặt La Kỳ. Theo cái q·u·ỳ này của cô, trong mắt của Cung Âu càng thêm âm hàn, môi mỏng mím lại, không có lên tiếng, chờ La Kỳ lên tiếng. "Hiện tại con đã đổi giọng gọi ta là mẹ, tự nhiên ta có quyền quản giáo con." La Kỳ ngồi ở tr·ê·n ghế salông nói một cách lạnh lùng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Thời Tiểu Niệm tr·ê·n đất, "Con nhìn lại mình xem con đã làm được cái gì, từ khi con bắt đầu yêu Cung Âu, con đã làm được cái gì cho Cung gia?" Cung q·u·ỳ và Cung Diệu ngồi cùng một chỗ, Cung q·u·ỳ bị sự tức giận tr·ê·n mặt La Kỳ hù dọa, một cử động cũng không dám, Cung Diệu liếc mắt nhìn Cung Âu đối diện, cũng không nói chuyện. Còn dư lại người hầu đều nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, th·iếu phu nhân Quý tộc còn chưa làm được, đã phải q·u·ỳ xuống rồi. "Con không biết con đã làm sai điều gì." Thời Tiểu Niệm q·u·ỳ tr·ê·n mặt đất nói, đúng mực nhìn về phía La Kỳ. Dưới ánh đèn, La Kỳ cười lạnh một tiếng, "Không biết đã làm sai điều gì, các người đính hôn là một trò khôi hài, kết hôn càng là biến thành một hồi bắt cóc, những thứ này đều là bởi vì Mona và cô, nếu không phải là các người tranh giành tình nhân thì ở đâu ra những việc này?" "..." Thời Tiểu Niệm trầm mặc q·u·ỳ ở đó, cũng không lên tiếng, trong mắt có quật cường. Muốn nói vấn đề của Mona, nếu như ban đầu không an bài Cung Âu kết thân thì sao có chuyện gì xảy ra, không phải sao? Đây không phải là hiệu ứng bươm bướm sao. Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm vẫn không có nói ra khỏi miệng, ngày hôm nay La Kỳ cũng bị sợ hãi, cần p·h·át tiết, cô chỉ có thể nghĩ như vậy. Nhẫn đi, vì Cung Âu, cô cũng phải hạ xuống. "Có phải là con cảm thấy ta nói sai?" La Kỳ nhìn biểu hiện của cô như vậy liền biết cô cũng không thụ giáo, không khỏi lạnh lùng thốt, "Khoảng thời gian này, ta không xoi mói con không có nghĩa là con làm được, ngày hôm nay ta sẽ nói một số lỗi của con." "..." Thời Tiểu Niệm q·u·ỳ không nói lời nào, sắc mặt có chút tái nhợt. Cung Âu ngồi ở một bên, con ngươi đen quét về phía La Kỳ, khoát tay lên tr·ê·n ghế salông, ngón tay trỏ cùng ngón tay cái dùng sức mà nắm lưng ghế tựa. "Con đã ở Cung gia học lễ nghi học được mấy phần rồi?" La Kỳ chất vấn, "Dưới con mắt mọi người, con trai bị người ra bắt cóc con cũng không rõ, ở trước mặt tất cả mọi người gào k·h·ó·c do dự, không chịu lập tức t·ự s·á·t cứu con trai của mình, mặt khác, sự tình qua, con còn mặc váy cưới bị con xé nát chạy khắp nơi đi, có bao nhiêu người nhìn thấy con có biết hay không, con có biết bộ dáng này sẽ trở thành trò cười của dòng họ hay không?" "..." Thời Tiểu Niệm dùng sức mà cầm lấy cánh tay của chính mình, móng tay ấn thật sâu vào. "Ta đã sớm nói với con, gả tiến vào Cung gia, việc phải làm cũng chỉ có một chuyện, vì vinh quang của Cung gia mà trả giá tất cả, thế nhưng biểu hiện của con làm cho ta quá thất vọng rồi." La Kỳ chỉ trích cô, "Con như vậy thì sao có thể sánh vai cùng Cung Âu, làm sao có thể dựa vào hai người các con gánh vác tương lai của Cung gia?" Sau này Cung gia đều phải dựa vào bọn họ. Thời Tiểu Niệm bị chỉ trích mà sắc mặt càng ngày càng trắng xám, ý tứ của La Kỳ rất rõ ràng, căn bản cô không đạt được trình độ của một th·iếu phu nhân nên có, cô không ngay lập tức biết chuyện của con mình, không ngay lập tức t·ự s·á·t, còn mặc chiếc váy cưới rách nát chạy khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận