Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 517: Đêm nay, dài khiến cho người ta phát điên (length: 10772)

"Cung tiên sinh." Hai vệ sĩ với vẻ mặt nghiêm nghị đứng một bên, cung kính cúi thấp đầu chào Cung Âu. Thấy Cung Âu bước vào, mấy người đàn ông đang ngồi đánh bài tú lơ khơ trên giường đồng loạt đứng dậy. Ai nấy đều mặc âu phục nhưng không cài áo sơ mi, để lộ lồng ngực. Khi đối diện với một nhân vật như Cung Âu, những người đàn ông này trông có vẻ nhỏ bé hơn hẳn, "Cung tiên sinh." "Cung tiên sinh, những người này đều là trai bao cao cấp nhất được tìm từ khắp các quốc gia, từng tiếp đãi những nhân vật tai to mặt lớn, sẽ không để tiểu thư Mona phải chịu thiệt thòi." Vệ sĩ đứng đó mặt không đổi sắc nói. "Chọn hai người đi." Cung Âu lạnh lùng ra lệnh. "Vâng." Vệ sĩ gật đầu, chỉ vào một người Mỹ và một người Nhật Bản giữa đám trai bao, nói, "Chắc hẳn các anh đã nghe tin Lancaster Mona sắp kết hôn. Cô đại tiểu thư này muốn ăn chơi thả ga một chút trước lễ cưới, nên nhờ Cung tiên sinh tuyển người đến hầu hạ. Đừng để tiểu thư Mona chê Cung tiên sinh chúng tôi không biết chọn người, hiểu chưa?" Lời này nghe có vẻ rất kỳ quặc, nhưng đám trai bao đã chờ đợi cả buổi cũng hiểu rõ những chuyện thối nát trong giới thượng lưu. Hai trai bao bị chỉ tên gật đầu liên tục, "Yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ khiến tiểu thư Mona hài lòng." "Đi đi." Vệ sĩ xua tay. Hai trai bao lập tức chỉnh trang lại quần áo, gật đầu chào Cung Âu rồi đi ra ngoài, mở cửa phòng Mona đang ở. "Cung tiên sinh, bây giờ ngài đi luôn sao?" Vệ sĩ nhìn về phía Cung Âu. Cung Âu đứng tại chỗ, khuôn mặt anh tuấn chỉ toát ra vẻ lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt. Bây giờ đi luôn? Có thể đi đâu chứ? Mùng một Tết, công ty cũng không có chuyện gì lớn phải giải quyết. Về đế quốc pháo đài? Vừa nghĩ đến cảnh Thời Tiểu Niệm ngồi đó nghẹn ngào nói muốn Cung Âu của trước kia, trong lòng hắn lại khó chịu. Trở lại đó sẽ lại thấy bộ dạng mặt mày ủ rũ đó của cô, cứ như thể hắn làm gì cô cũng không vừa lòng, muốn phản đối. "Không đi, đặt cho tôi một phòng. Đêm nay tôi ngủ ở đây, sáng sớm mai sáu giờ đánh thức tôi." Cung Âu lạnh lùng mở miệng. "Vâng, Cung tiên sinh." Vệ sĩ gật đầu đi ra ngoài, vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng hét thất thanh của Mona vọng ra từ căn phòng bên cạnh. Tiếng kêu tê tâm liệt phế đó nghe thấy rõ cả qua cánh cửa phòng. Nhưng rất nhanh sau đó, âm thanh ấy liền biến mất. Xem ra cô ta cũng không kháng cự được bao nhiêu. Khóe môi Cung Âu khẽ cong lên, nụ cười mang theo vẻ tà mị. Đêm nay, dài đến mức làm người ta phát điên, khiến không ai có thể ngủ được. Trên trời, đến một đốm nhỏ cũng không có, bầu trời đêm vắng lặng. Trong khách sạn, một căn phòng tràn ngập không khí ái muội. Ở một căn phòng khác, Cung Âu nằm trên giường, mắt nhắm, tay gác lên trên chăn, hơi thở đều đều. Ở bãi đậu xe phía trước khách sạn, xe thể thao và ô tô đậu san sát nhau, một bóng người gầy gò đứng bên cạnh mui xe. Cô bình tĩnh đứng trong màn đêm, đôi mắt vẫn nhìn về phía cửa chính khách sạn, như thể nơi đó sẽ xuất hiện một điều gì đó. Từng bông tuyết trắng chậm rãi rơi xuống. Trời dần sáng. Chuông báo thức trên điện thoại di động vang lên. Cung Âu nằm trên giường mở mắt ra, đôi mắt đen thâm trầm, đưa tay cầm điện thoại tắt chuông, rồi vén chăn bước xuống giường. Hắn mặc quần áo chỉnh tề, đi ra trước cửa sổ. Ngoài cửa sổ, từng bông tuyết đang rơi. Nhìn từ xa, cảnh vật bên ngoài như biến thành một thế giới trắng xóa. "Cung tiên sinh, ngài đã tỉnh?" Vệ sĩ từ ngoài đi vào, nhìn về phía bóng lưng Cung Âu. "Ừ." Cung Âu lạnh lùng đáp một tiếng, nhìn tuyết rơi ngoài kia, rồi nói, "Hệ thống điều hòa và sưởi ấm ở đế quốc pháo đài có vấn đề gì sao?" Cô ấy rất sợ lạnh. "Cái gì?" Vệ sĩ hơi sững sờ, "Không có vấn đề gì ạ." Tự dưng lại hỏi một câu chẳng liên quan gì, Cung tiên sinh nghĩ thế nào mà lại nhảy sang hệ thống điều hòa ở đế quốc pháo đài rồi. Cung Âu thu tầm mắt, thắt lại cà vạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía vệ sĩ, "Mona bên đó thế nào rồi?" "Vừa mới tỉnh, tiểu thư Mona đang cuồng loạn gào thét muốn ngài qua." Vệ sĩ đáp. Nghe vậy, Cung Âu cười khẩy, tâm trạng khá hơn, cất bước đi ra ngoài. Vừa cài khuy măng sét, hắn vừa đi sang một căn phòng khác. Khi vừa vào phòng, mùi vị ái ân nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Cung Âu đưa tay che mũi, cau mày, mắt nhìn xuống dưới. Dưới đất vương vãi giày dép, áo lót, quần lót, còn có cả dây trói, còng tay và đủ loại đồ chơi tình dục lung tung. Cung Âu lách qua đống hỗn độn, hắn đi qua phòng khách đến cửa phòng ngủ, đẩy cửa bước vào. Mùi vị trong phòng càng nồng nặc hơn. Buồn nôn. Mặt Cung Âu lạnh tanh, ngước mắt nhìn lên. Trong phòng khách sạn phủ đầy lông chim màu trắng, một đống móc treo quần áo trống trơn vương vãi trên đất. Trên chiếc giường lớn trải một tấm ga trắng tinh, Mona mặc một chiếc váy cưới hở vai màu trắng, nằm ở đó. Trên cánh tay trắng nõn của cô ta có những vết trói, những dấu hôn nổi bật hiện lên. Cô ta nằm im, khuôn mặt không trang điểm, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà. "Ngủ ngon chứ?" Cung Âu tiến về phía cô ta, giọng nói mang theo chút trêu tức. Nghe thấy giọng của hắn, người Mona chợt run lên. Cô ta đột ngột ngồi dậy, kích động trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt ướt lệ, điên cuồng hét, "Sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao?" Cô ta gào lên, nước mắt lăn dài trên má. Bốn năm. Ròng rã bốn năm cô ta giúp hắn chữa bệnh, nhưng hắn báo đáp cô ta như thế. Cô ta ngồi dậy, chiếc váy cưới xộc xệch đến mức không còn ra hình dáng gì, gần như không che nổi phần "xuân sắc", cổ và ngực đầy những dấu hôn. Cung Âu tà mị nhếch môi cười, "Xem ra tối qua cô đã có một đêm rất đặc sắc, chắc hẳn rất hài lòng với hai trai bao này nhỉ?" Trai bao. Hắn tìm trai bao đến cho cô ta. "Cung Âu!" Mona khàn giọng hét tên hắn, hận không thể lao tới gặm xương, cắn máu hắn, đôi mắt đỏ ngầu như sắp rỉ máu. "Có vẻ như đây không phải là vẻ mặt vui sướng. Chẳng phải cô muốn phóng túng một chút trước khi kết hôn sao?" Cung Âu đạp lên đám lông vũ, đi đến mép giường cô ta, cúi xuống nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô ta, nói một cách nhẹ bẫng, "Sao thế? Hai trai bao không làm cô vừa lòng à? Đừng khóc, để tôi bảo người chọn hai người khác." Nói xong, Cung Âu cúi người, giơ tay vuốt ve gương mặt của cô ta, lau đi nước mắt, đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ gợi cảm. "..." Mona giận dữ trừng hắn, răng nghiến lại, run lên cầm cập. Cung Âu rút ngắn khoảng cách, săm soi khuôn mặt cô ta. Môi mỏng khẽ nhếch, "Nhưng thấy cô mặc cả váy cưới lên thế này, lại có vẻ không giống người đang không vui nhỉ. Đây cũng là đạo cụ do hai trai bao kia mang đến, nghe nói còn có rất nhiều." Đây là thứ hai trai bao kia ép cô ta mặc. Mona trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ở rất gần, nước mắt không ngừng chảy xuống, ngoài sự phẫn nộ ra, cô chỉ còn thấy nỗi thống khổ vô tận. "Sao anh lại đối xử với em như vậy?" Giờ phút này, đến cả câu chất vấn cũng trở nên đầy ai oán. "Cô không hài lòng với hai trai bao này à?" Cung Âu lại hỏi lần nữa. "Anh có biết vì sao em lại mang váy cưới đến đây không? Bởi vì anh nợ em một lễ cưới." Mona nghẹn ngào nói, nước mắt như che lấp một phần thống khổ trong đôi mắt. "Anh hãy nhìn xem, em đã trang trí nơi này giống hệt như lễ đính hôn trước kia. Em không muốn cầu xin anh điều gì, em chỉ muốn anh bù đắp cho em một lễ đính hôn riêng tư thôi, coi như anh không muốn, sao lại đối xử với em như vậy?" "..." Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu khựng lại một giây, rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Hóa ra, cô ta từng ở nơi này chờ gả cho hắn. "Cung Âu, em yêu anh nhiều năm như vậy, em từng vì anh mà làm bao nhiêu chuyện, anh hủy hôn khiến em trở thành trò cười, nhưng khi anh tìm đến em chữa bệnh, em vẫn đồng ý." Mona ngồi trên giường mặc chiếc váy cưới rách tả tơi, khóc đến mất tự chủ, khóc đến tuyệt vọng, "Bốn năm qua, không ngày nào em không tận tâm tận lực chữa bệnh cho anh, ở bên cạnh anh. Tại sao anh có thể đối xử với em như thế? Lẽ nào anh không có chút tình cảm nào sao?" Hắn lại có thể đối xử với cô ta như thế. Hắn hủy hoại cô một lần chưa đủ, còn muốn hủy hoại cô thêm lần nữa. Sắc mặt Cung Âu trầm xuống, thu tay về, đứng thẳng dậy, đôi mắt đen nặng nề nhìn cô ta. "Anh có biết lúc em trang trí nơi này không, em vẫn còn ảo tưởng. Em đã nghĩ, Cung Âu của bây giờ sẽ bù đắp cho em một đám cưới, dù là giả cũng được, chỉ một đêm cũng tốt, em sẽ hài lòng." Mona nức nở nói, "Em không đeo bám, vì anh mà em đã trả giá nhiều đến thế, nhưng anh lại báo đáp em như thế này. Tại sao anh có thể?" Mona khóc đến đau lòng. Cung Âu im lặng nhìn cô ta. Hắn chậm rãi xoay người. Vệ sĩ đứng ở cửa thoáng liếc lên tường. "..." Cung Âu im lặng đi đến bên tường, tháo bức tranh xuống. Sau bức tranh là một chỗ lõm vào. Bên trong, một thiết bị quay lén tối tân được lắp đặt. "Rầm!" Cung Âu tùy tiện ném bức tranh sang một bên, ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Mona trên giường, lạnh nhạt hỏi, "Vậy lúc cô trang trí nơi này, trong lòng cô đang ảo tưởng điều gì?" Nghe vậy, mặt Mona trắng bệch, nước mắt ngừng rơi. Cô ngơ ngác nhìn hắn. Cung Âu vỗ vỗ tay, bước đến trước giường, đưa một tay ra nắm lấy cằm cô ta. Hắn cúi xuống, lạnh lùng nhìn, "Cô muốn biết vì sao tôi lại làm như vậy không? Vì tôi không ngu, vì tôi biết năm đó, ngoài Mộ Thiên Sơ giở trò sau lưng tôi, còn có cả cô nữa." "..." Mona hoàn toàn sững sờ, đôi mắt xanh mở to. "Cô thật sự cho rằng tôi sẽ tin vào mấy tin đồn kia trên báo chí? Thất bại thảm hại là quả báo của tôi? Bốn năm trước, cô và Mộ Thiên Sơ đã dùng những thủ đoạn đó. Tôi đều đã đoán ra." Cung Âu vừa nắm cằm cô ta vừa nói, đôi mắt đen lạnh lẽo, "Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn là cô đã dạy hắn cách làm cho một người hoang tưởng phát bệnh, để rồi từng bước một hắn vây lấy tôi, khiến tôi bị mọi người xa lánh, không còn gì cả, cuối cùng còn làm tổn thương Thời Tiểu Niệm." "..." Mona ngơ ngác nhìn hắn, cằm cô đau nhói. "Nếu là trước đây, tôi đã sớm xé xác cô ra làm trăm mảnh rồi. Phải biết rằng năm đó khi tôi vừa tìm đến cô chữa bệnh, mỗi ngày tôi đều nghĩ cách để cô phải chịu ngàn đao vạn quả." Cung Âu nói. Người Mona run lên, "Vậy mà anh đã giấu em suốt bốn năm." Nàng nói với hắn, bất luận tâm trạng thế nào cũng phải nói ra cho rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận