Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 674: Cái kẹp tóc năm xưa (length: 11025)

"Hôm nay, Cung phu nhân thật sự rất xinh đẹp, chắc chắn sẽ là tâm điểm của yến tiệc, Cung tổng đúng là có phúc lớn." Một người lên tiếng khen ngợi. Cung Âu và Thời Tiểu Niệm không công bố lễ cưới ra ngoài, nhưng trong giới thượng lưu, có một vài người đã sớm biết tin qua các mối quan hệ, nên quay sang hết lời khen ngợi Thời Tiểu Niệm. Thời Tiểu Niệm đứng cạnh Cung Âu, mỉm cười nhạt, Cung Âu đến đây chỉ để hoàn thành dự án của mình, không nói chuyện nhiều với bọn họ liền dẫn Thời Tiểu Niệm lên tàu. Mấy năm đã trôi qua, các trang thiết bị trên tàu đã được thay đổi hiện đại hơn để theo kịp xu hướng, đồ đạc nội thất cũng được thay thế bằng những thứ xa hoa hơn trước, Thời Tiểu Niệm kéo tay Cung Âu đi vào. Vừa bước qua cửa chính, cô đã thấy bên trong trở thành một sòng bạc khổng lồ, đủ các loại hình thức đánh bạc đều có, thời gian còn sớm, nam thanh nữ tú ăn diện chỉnh tề đều đã ngồi trước các chiếu bạc. "Đi tìm một chút." Cung Âu nghiêng mặt, lạnh lùng nói với Phong Đức đứng bên cạnh. "Vâng, thiếu gia." Phong Đức đi về phía trước. Thời Tiểu Niệm ngắm nhìn xung quanh một lát, Cung Âu cúi đầu nhìn cô, "Có muốn chơi vài ván không?" "Không muốn, em không giỏi mấy thứ này, em cũng không biết chơi." Thời Tiểu Niệm lắc đầu, hỏi, "Em muốn đi dạo xung quanh một chút." "Vậy anh đi cùng em." Cung Âu nói, tay ôm ngang hông cô đi về phía trước, thỉnh thoảng có người đến bắt chuyện với Cung Âu, nói vài câu, Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác ngoài đứng ở đó tiếp chuyện với Cung Âu, nghe bọn họ bàn luận, có một số chuyện cô không hiểu cũng không hứng thú nghe. Thấy Thời Tiểu Niệm có vẻ không hứng thú lắm, Cung Âu nhận một ly rượu từ khay của nhân viên phục vụ, cầm lên nhấp một ngụm nhỏ, lạnh lùng nói, "Xin lỗi, không tiếp được." Nói xong, Cung Âu liền ôm Thời Tiểu Niệm rời đi, để lại một đám người ở đó. "Không nói chuyện sao?" Thời Tiểu Niệm hỏi. "Nói chuyện với đám ông già nhăn nheo đầy mặt, muốn bám víu lên thì có gì hay." Cung Âu khinh thường nói, cúi đầu nhìn cô, "Còn không bằng nói chuyện với em." "Nhưng có vẻ như chúng ta cũng chẳng có gì hay để nói." Thời Tiểu Niệm nói, gần như mỗi ngày bọn họ đều dính lấy nhau, ngay cả tóc của hắn có bao nhiêu sợi cô cũng đếm được, thì sao còn có thể tìm ra chuyện gì để nói nữa chứ. Chẳng trách mọi người đều nói vợ chồng có cái dớp bảy năm, quả thật là hiểu nhau đến mức không còn gì để nói rồi. "Ai nói, anh rất muốn nói chuyện với em, anh muốn nghe em nói chuyện." Cung Âu vừa ôm cô đi về phía trước vừa nói. "Vậy anh muốn nghe em nói gì?" Ánh mắt của Cung Âu sâu hơn, nhất thời hắn cũng không biết nên nói cái gì, hắn mím môi, nói, "Vậy thì nói áo lót của em là cài khuy trước hay cài khuy sau." "..." Thời Tiểu Niệm rất muốn đạp hắn một cái. "Nói một chút đi, nói." Cung Âu ôm eo cô hỏi, cúi đầu, mắt đảo quanh người cô, ngắm tới ngắm lui, "Nếu em không nói thì để anh đoán vậy." Ở nơi công cộng mà bị hắn dùng ánh mắt đó nhìn, Thời Tiểu Niệm cảm thấy như bị lột trần, ngượng muốn chết, đưa tay đẩy hắn ra, Cung Âu vẫn không tha tiếp tục hỏi, "Là cái gì, cài khuy trước hay cài khuy sau?" "Đều không phải. Anh đừng hỏi nữa." Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói. "Em không mặc?" Ánh mắt của Cung Âu lập tức sáng lên, Thời Tiểu Niệm ngượng đến mức không chịu được, hung hăng đẩy hắn ra, Cung Âu lại dính lấy, ngay khi Thời Tiểu Niệm quyết định quay đầu rời đi, Phong Đức đi tới, nói, "Thiếu gia, Lăng tổng đã đến, đang ở khu ghế riêng bên kia." "Đến rồi à?" Cung Âu nhíu mày, sao đến nhanh vậy, hắn còn chưa trêu chọc đủ mà. Thời Tiểu Niệm thấy thế vội nói, "Vậy anh mau đi đi." "Em không đi cùng anh?" Cung Âu nhíu mày. Cùng cái gì chứ. Cùng nhau trước mặt Lăng tổng thảo luận xem nội y của cô là cài khuy trước hay cài khuy sau à. Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, giả bộ ngáp một cái, "Em mệt rồi, muốn đi nghỉ một lát." Nghe vậy, Cung Âu cũng không ép cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, nói, "Vậy chờ anh xong việc thì đi tìm em." "Vâng." Cung Âu lạnh lùng nhìn Phong Đức, "Tìm cho cô ấy một căn phòng sạch sẽ." "Vâng, thiếu gia." Phong Đức gật đầu. Sau khi Phong Đức đưa Cung Âu đi gặp Lăng tổng, mới dẫn Thời Tiểu Niệm đến phòng nghỉ, lúc đi ngang qua một hành lang cong, một làn khói bụi từ trong bay ra, khiến người ta muốn ngạt thở. Thời Tiểu Niệm nhìn sang, ánh mắt sững lại. Cô không thể nào quên được căn phòng này, trước đây Cung Âu hiểu lầm cô bỏ thuốc hắn, sau đó ở trong phòng này, từng lần từng lần một muốn cô chứng minh, nói cô cố tình lừa gạt. Cửa phòng mở ra, mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục đang quét dọn ở đó. Đã mấy năm rồi mà chưa từng dọn dẹp căn phòng này, khói bụi tích lại dày đặc. Thấy Thời Tiểu Niệm dừng lại, Phong Đức nhìn theo ánh mắt cô, nói, "Thiếu gia nói, muốn vứt hết tất cả đồ trong phòng này ra ngoài, sau đó sẽ niêm phong căn phòng lại." "..." Cung Âu nhìn căn phòng này không thuận mắt, cứ nghĩ đến sự sỉ nhục đó là...đến nỗi phải niêm phong căn phòng lại. "Đi thôi, Tiểu Niệm, ban tổ chức đã sắp xếp phòng khác cho thiếu gia rồi, ta đưa con đến nghỉ ngơi." Phong Đức nói. "Vâng." Thời Tiểu Niệm gật đầu, theo Phong Đức đi về phía trước, tay che miệng và mũi, không để khói bụi bay vào làm sặc. Nhân viên phục vụ đeo khẩu trang đẩy một két sắt ra, khói bụi khiến họ không mở nổi mắt ra, Phong Đức đưa tay quạt khói bụi, nói, "Mang cái két sắt này đến phòng 302." "Vâng, quản gia Phong." Mấy người phục vụ gật đầu. Thời Tiểu Niệm chống tay lên tường bước đi, không nhịn được liếc mắt nhìn chiếc giường trong phòng, có người đang phá hủy chiếc giường đó. Chiếc giường đó từng là nơi Cung Âu và Đường Nghệ nằm. Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, kỳ thực lòng dạ của phụ nữ đều rất nhỏ, cứ bảo là hoàn toàn không để ý, không bận tâm, nhưng sao có thể được chứ, giống như một cái gai cắm vào trong tim, gai không đâm sâu, nhưng cũng đủ để người ta nhức nhối. Đi thôi. Nhắm mắt làm ngơ. Chuyện này qua rồi. Thời Tiểu Niệm đang muốn quay người đi, chỉ thấy mấy người phục vụ đang khiêng từng món đồ ra ngoài, vừa chuyển vừa ho sặc sụa, bê tủ đầu giường ra, một người trong đó bị khói bụi làm sặc mà xiêu vẹo đâm vào tường, một vật nhỏ từ trên tủ đầu giường rơi xuống, rớt xuống sàn nhà. Đó là một chiếc kẹp tóc. Chiếc kẹp tóc mảnh màu đỏ, trên chiếc kẹp tóc có dán chữ tiếng Anh và con số: c8. "..." Thời Tiểu Niệm nhìn sang, con ngươi lập tức căng ra, ngơ ngác nhìn chiếc kẹp tóc kia, tay đang bịt ở trên miệng cũng vô lực buông xuống. Hai người phục vụ đang bê tủ đầu giường theo bản năng nhìn lại xuống đất, "Là một chiếc kẹp tóc." "Cái kẹp tóc này còn dính trên tủ nữa, đi thôi." Hai người tùy tiện nói vài câu, bê tủ đi. "Tiểu Niệm, chúng ta đi thôi, chỗ này nhiều bụi quá." Phong Đức đứng cạnh cô nói, qua lớp khói bụi đã thấy mặt Thời Tiểu Niệm trắng bệch. Nghe thấy tiếng của ông, ánh mắt của Thời Tiểu Niệm mới giật giật, nhấc chân bước đi, cúi người xuống nhặt chiếc kẹp tóc màu đỏ dưới đất lên, ngón tay phủi lớp bụi trên mặt đi, ngơ ngác nhìn. Sao lại như vậy. Sao có thể có chuyện này được. "Tiểu Niệm, làm sao vậy?" Phong Đức tiến lên phía trước kỳ quái nhìn cô. "A" Thời Tiểu Niệm hồi phục tinh thần, lắc đầu, ngón tay siết chặt thành nắm đấm, "Không có gì, có chút mệt, nhanh về phòng, con muốn nghỉ ngơi." Thời Tiểu Niệm đến phòng mới, ánh mặt trời chiếu sáng cả căn phòng, một mình cô ngồi ở mép giường, chậm rãi mở lòng bàn tay. Chiếc kẹp tóc màu đỏ lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay, trên đó vẫn còn dính bụi. Tại sao lại như vậy. Điều này thật sự khó tin, không có lý do gì vật này lại xuất hiện ở trong căn phòng kia, không thể, tuyệt đối không thể. Sao có thể như thế được. Điều này có nghĩa là gì. Thật là kỳ lạ, vật này lại xuất hiện trong phòng của Cung Âu, Thời Tiểu Niệm cắn môi, lông mày nhíu chặt. Chờ đến khi Cung Âu nói chuyện xong trở về, Thời Tiểu Niệm vẫn chưa nghỉ ngơi, vẫn cứ nhìn chằm chằm chiếc kẹp tóc màu đỏ trong tay, mặt đờ đẫn, cố nhớ lại ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô đã quên gần hết những chi tiết nhỏ này rồi. Ai lại nhớ những chi tiết nhỏ nhặt của chuyện xảy ra tám năm về trước. Là cô làm mất? Cô không làm mất? Hay là do cô suy nghĩ lung tung, chuyện đã qua thì có gì phải chấp nhặt, Thời Tiểu Niệm nhếch mép, quyết định không nghĩ tới chuyện này nữa, liền ném chiếc kẹp tóc vào thùng rác. Như một pha quay chậm, ngay khi cô ném xuống, một bàn tay thon dài đột ngột đưa ra nhặt chiếc kẹp tóc lên. Một giây sau, cô thấy khuôn mặt đẹp trai của Cung Âu, khuôn mặt ấy được chiếu sáng dưới ánh mặt trời, đường nét sâu sắc, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt gợi cảm đến chết người. "Cung Âu?" Thời Tiểu Niệm đứng ở đó ngạc nhiên nhìn hắn. "Vứt cái gì đấy?" Cung Âu hỏi, mở tay ra, nhìn chiếc kẹp tóc bên trong, không khỏi nhíu mày, "Cái loại kẹp tóc này chỉ có nước ném đi, ai rảnh mà đi đưa cái kẹp tóc khó coi này cho em, để anh đi tìm hắn tính sổ!" Nói xong lời cuối cùng, Cung Âu đã nghiến răng ken két. Theo bản năng, hắn cho rằng trong lúc hắn nói chuyện chính sự, có kẻ nào đó không thức thời tặng quà cho người phụ nữ của hắn, còn tặng cái kẹp tóc này, muốn chết à? "Không phải là người khác tặng." Thời Tiểu Niệm nói. "Vậy cái này ở đâu ra?" Cung Âu lạnh lùng hỏi, bỗng nhiên cũng nhận ra đầu mối, "Chiếc kẹp tóc này cũ như vậy, ai tặng quà lại đưa đồ cũ này?" Khó coi chết được. Một chút thẩm mỹ cũng không có, còn dám tặng quà cho người phụ nữ của hắn. "Thật sự không ai tặng mà." Lúc Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, không biết có nên nói hay không, thấy ánh mắt của Cung Âu sáng quắc nhìn chằm chằm cô, hận không thể nhìn ra được chút xấu xí nào trên mặt cô, cô nghĩ nghĩ vẫn nên nói, "Anh có còn nhớ, vũ hội trên chuyến tàu lần trước không, những người phục vụ đều đeo đồ trang sức." "Chuyện nhiều năm về trước rồi, đến liếc mắt anh cũng chẳng nhìn bọn họ một cái, làm sao nhớ bọn họ đeo cái gì?" Cung Âu khinh thường nói. "Đây là một bữa tiệc rượu xa hoa, em còn nhớ mang máng lúc đó vì muốn phục vụ tốt nhất nên đã phân công nhiệm vụ cho mọi người, vì vậy mọi người phục vụ đều được cấp đồ trang sức đặc thù, nam là nơ với số thêu ở một góc, nữ là kẹp tóc, số dán ở trên kẹp tóc." Thời Tiểu Niệm nói. Cung Âu đứng ở đó, nghe cô nói, không có biểu hiện gì chỉ gật đầu, "Cho nên?" Đến cùng thì người phụ nữ này muốn nói gì? "Nếu như em nhớ không nhầm, c8 trên kẹp tóc này có nghĩa là tổ c số 8." Thời Tiểu Niệm nói, sắc mặt hơi tái. "Tổ c số 8?" Ánh mắt của Cung Âu tối lại, cởi áo khoác trên người ném sang một bên, đi đến giường ngồi xuống, nói, "Sao nghe quen quen vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận