Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 108: Lý do Mộ Thiên Sơ mất trí nhớ (length: 9819)

"Cô chạy tới đây quyến rũ chồng tôi, còn muốn tôi tâm phục khẩu phục"
Thời Địch không thể tin được mà nhìn cô, tay ôm mặt, m·á·u tươi từ khóe miệng chảy ra trông rất chật vật.
"Có phải là muốn ba năm trước lão già kia c·ưỡ·n·g b·ứ·c tôi, cô mới có thể cảm thấy một t·á·t này cô có thể n·h·ậ·n" Thời Tiểu Niệm lạnh lùng hỏi n·g·ư·ợ·c lại.
"…"
Thời Địch kinh ngạc đến ngây người mà nhìn cô, ôm mặt lùi về phía sau một bước.
Cô ta đã biết rồi? Hôm nay là ngày gì vậy, tất cả mọi người đều biết những chuyện không nên biết, tại sao lại như vậy, làm sao sẽ… "Các người đang nói cái gì?" Mân Thu Quân một mặt mờ mịt.
"Rất giật mình tôi làm sao lại biết đúng không?" Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng, hướng cô ta đi đến.
Thời Địch phản xạ có điều kiện lùi về sau, lập tức chạm vào cửa kính phòng giải trí, không thể lui được nữa.
"Tôi biết quan hệ chị em chúng ta luôn luôn không được tốt lắm, nhưng tôi làm sao cũng không nghĩ đến, ba năm trước cô sẽ làm ra chuyện h·ạ·i tôi như vậy, tôi không bị cô h·ạ·i c·h·ế·t thực sự là do tôi m·ệ·n·h lớn." Thời Tiểu Niệm lạnh lùng thốt.
"Tôi không biết cô đang ở đây nói cái gì."
Thời Địch khôi phục một ít thần trí, quyết định phủ n·h·ậ·n.
Mộ Thiên Sơ đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn dáng vẻ Thời Địch c·ố c·ã·i, không có mảy may cảm tình, chỉ còn hờ hững.
"À." Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm cô ta nói, "Trong tay tôi có ghi âm đoạn đối thoại của cô"
"…"
Thời Địch câm lặng.
"Hiện tại, đi cùng cha mẹ nói rõ ràng ba năm trước cô rốt cuộc đã làm gì, sau đó hướng về tôi x·i·n ·l·ỗ·i"
Thời Tiểu Niệm chỉ về Mân Thu Tuân cùng Thời Trung, nhìn cô ta lạnh lùng nói, "Bằng không, tôi liền đem đoạn ghi âm này c·ô·n·g k·h·a·i, để mọi người xem xem khuôn mặt thật của nữ thần Làng Giải Trí."
"…"
"Giọng của cô rất đặc biệt, vừa nghe liền n·h·ậ·n ra được." Thời Tiểu Niệm b·ứ·c đến đường cùng.
"…"
Thời Địch hoàn toàn rơi vào sương mù, th·e·o bản năng mà nhìn về phía Mộ Thiên Sơ cầu cứu, "Thiên Sơ…"
Không nhìn thì thôi, lúc này Thời Địch mới p·h·á·t hiện, Mộ Thiên Sơ căn bản không hề nhìn cô ta.
Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, một đôi mắt như mọc rễ tr·ê·n người Thời Tiểu Niệm vậy, thẳng tắp dừng ở tr·ê·n người cô, ánh mắt không lệch mảy may, Thời Địch nhất thời tâm lạnh như c·h·ế·t.
Mộ Thiên Sơ khôi phục ký ức, liền đối với cô ta một chút cảm tình cũng không có à? "Đi nói, Thời Địch." Thời Tiểu Niệm ép Thời Địch, "So với chuyện cô làm đối với tôi, thì tôi đã rất t·i·ệ·n n·g·h·i cho cô đi."
Chỉ là muốn cô ta đối với cha mẹ nói ra sự thật, hướng về cô n·h·ậ·n lỗi mà thôi.
"…"
Tâm tình Thời Địch đã không còn k·í·c·h ·đ·ộ·n·g như vừa nãy, tr·ê·n gương mặt chỉ còn sự nản lòng thoái chí.
Lúc này, mấy bảo vệ chạy tới, nhìn lướt qua tình thế, tất cả đều là những người quen mặt, chỉ có Thời Tiểu Niệm là xa lạ.
Thế là, các nhân viên an ninh không chờ dặn dò liền hướng về phía Thời Tiểu Niệm chạy tới đ·u·ổ·i người, "Đi ra ngoài đi, còn dám xông vào Mộ thị."
Thời Tiểu Niệm bị đẩy về phía trước.
Mộ Thiên Sơ đúng lúc đứng ra, n·ắ·m c·h·ặ·t tay Thời Tiểu Niệm, mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn về phía các nhân viên an ninh, "Không phải cô ấy."
"À, Mộ tổng, cái này…"
Gọi bọn họ đến không phải để đ·u·ổ·i người sao?
Nơi này ngoại trừ Thời Tiểu Niệm ra còn ai mà hắn dám đ·u·ổ·i? "…"
Thời Địch đứng ở một bên, nhìn Mộ Thiên Sơ, con mắt ửng hồng, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu.
Hắn sẽ không đ·u·ổ·i cô đi? "Thời Địch." Mộ Thiên Sơ nhìn hướng về Thời Địch, trong mắt không có một chút cảm tình nào, "Hiện tại, hoặc là theo lời Tiểu Niệm nói mà làm, hoặc là rời khỏi nơi này."
Nghe vậy, nước mắt Thời Địch rơi xuống không ngừng, khó có thể tin được mà nhìn hắn, "Anh thật sự muốn đ·u·ổ·i em?"
Các nhân viên an ninh giờ mới hiểu được là muốn bọn họ đ·u·ổ·i Thời Địch, nhất thời sợ ngây người.
Đ·u·ổ·i Mộ thị thái t·ử p·h·i á? Đùa giỡn đấy à?
"Cô có thể lựa chọn tự mình rời đi một cách có tôn nghiêm." Mộ Thiên Sơ lạnh nhạt nói, chuyển mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Chúng ta đi thôi."
Muốn Thời Địch trước mặt mọi người x·i·n ·l·ỗ·i, cô ta sẽ không làm được, Mộ Thiên Sơ hiểu rõ.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn những gương mặt nhân viên đang đứng hóng chuyện bát quái, rõ ràng chuyện mình cùng Thời Địch tranh chấp cũng chỉ sẽ bị xem là chuyện cười, liền gật đầu.
Mộ Thiên Sơ vui mừng vì Thời Tiểu Niệm hiểu chuyện, nhìn cô mỉm cười, kéo cô rời đi.
Thời Trung thấy thế đâu chịu được, đẩy Mân Thu Quân ra tức giận xông tới, các nhân viên an ninh lập tức tiến lên ngăn cản.
Mân Thu Quân lần thứ hai ngã tr·ê·n mặt đất, muốn gọi Thời Địch đỡ một cái, Thời Địch nhưng chỉ nhìn Mộ Thiên Sơ rơi lệ.
"Mộ Thiên Sơ thằng nhóc ngươi, qua cầu rút ván!" Thời Trung giãy giụa trên người nhân viên an ninh rống to, "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Thời Tiểu Niệm muốn nhìn lại phía sau, lại bị Mộ Thiên Sơ lôi đi, "Tiểu Niệm, đừng xem."
Cô chỉ có thể th·e·o Mộ Thiên Sơ rời đi.
Thời Địch tuyệt vọng h·é·t về phía họ, "Anh khôi phục ký ức, anh lại có thể một chút tình nghĩa vợ chồng cũng không màng tới sao?"
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mộ Thiên Sơ.
Tr·ê·n mặt Mộ Thiên Sơ chỉ còn vẻ lạnh lùng.
Đột nhiên, Mộ Thiên Sơ dừng chân lại, hắn quay đầu lại, hờ hững nhìn về phía Thời Địch, từng chữ từng chữ nói, "Tôi nghĩ, không có người nào so với cô hiểu rõ vì sao tôi lại như vậy."
"…"
Thời Địch khó có thể tiếp nhận mà nhìn hắn, muốn tiến lên, bị bảo vệ ngăn lại.
Thời Tiểu Niệm bị Mộ Thiên Sơ lôi đi về phía trước.
Tầng 32.
Mộ Thiên Sơ nắm tay cô đi vào văn phòng tổng giám đốc, cúi người xuống nhặt túi của cô bị rơi trên đất.
Vừa đi vào văn phòng, Thời Tiểu Niệm liền rút tay ra.
Tay Mộ Thiên Sơ nhất thời t·r·ố·n·g rỗng, hắn có chút không quen, hắn nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm có chút không thoải mái né tránh ánh mắt của hắn.
"Em có phải cũng cảm thấy tôi rất m·á·u lạnh vô tình không?" Mộ Thiên Sơ dường như nhìn t·h·ấ·y ý nghĩ của cô.
"Tôi không t·h·í·c·h Thời Địch, nhưng tôi không thể phủ nhận lời cô ta nói là sai." Thời Tiểu Niệm khẽ nói, bên trong đôi mắt còn vương những giọt nước mắt mỏng manh.
Dù sao, hắn và Thời Địch cũng là nhiều năm tình cảm như vậy, vừa khôi phục ký ức, liền quyết tuyệt đem Thì Gia triệt để đ·u·ổ·i ra ngoài, hành vi như vậy quả thật có chút quá khích.
"Nếu em biết tôi có ngày hôm nay đều là do cô ta ban tặng, em còn cảm thấy tôi hành động lãnh huyết à?" Mộ Thiên Sơ cười khổ một tiếng hỏi ngược lại.
"Ý gì?"
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó không hiểu nhìn về phía hắn.
"Em biết vì sao tôi lại mất trí nhớ trong thời gian dài không?"
Thời Tiểu Niệm lắc đầu.
"Giải phẫu chấn thương quả thật làm cho tôi m·ấ·t trí nhớ, nhưng chỉ cần điều dưỡng cẩn t·h·ậ·n là tôi có thể nhớ lại." Mộ Thiên Sơ đưa túi của cô gác lên tr·ê·n ghế sofa, từ trong túi tiền lấy ra hộp t·h·u·ố·c, "Nhưng cha các người từ đó thấy được cơ hội, ông ta cho tôi dùng t·h·u·ố·c trong một thời gian dài, còn khiến người ta thôi miên tôi mấy lần, để tôi triệt để không nhớ ra được, như vậy ông ta có thể kh·ố·n·g c·h·ế tôi."
Bây giờ t·h·u·ố·c hắn đã thay đổi.
"…"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt.
Cha nuôi cho Mộ Thiên Sơ dùng t·h·u·ố·c? Khó trách sau khi hắn giải phẫu xong, cha nuôi cũng không cho phép cô đi thăm viếng; người nhà họ Mộ lại quen thuộc Thời Gia chăm sóc Mộ Thiên Sơ, cũng không hề có chút hoài nghi nào.
"Những chuyện này Thời Địch đều biết." Mộ Thiên Sơ nói, "Sau khi cùng tôi giao du, cô ta liền chịu trách nhiệm mỗi ngày nhìn chằm chằm tôi uống t·h·u·ố·c, loại t·h·u·ố·c này có rất nhiều tác dụng phụ, nếu tôi dùng liên tục hai mươi năm, không, có khả năng chỉ cần mười năm tôi sẽ biến thành kẻ ngốc."
"…"
Thời Tiểu Niệm khó có thể tin che miệng lại.
"Tôi bị cha con bọn họ thao túng như một con cờ, vậy thì sao còn muốn đối với bọn họ lưu lại cảm tình?" Mộ Thiên Sơ trào phúng hỏi n·g·ư·ợ·c lại, "Là muốn cảm kích bọn họ còn chưa trực tiếp biến tôi thành kẻ ngu si sao?"
Cha nuôi cùng Thời Địch lại làm ra chuyện như vậy.
Thời Tiểu Niệm có chút không thể tiếp nhận, người lùi về phía sau hai bước, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, "Vậy khi đó Thời Địch bắt con của chúng ta bỏ là?"
"Là bởi vì chúng ta không thể có con, tôi uống loại t·h·u·ố·c này lâu dài, rất có thể sẽ gây h·ạ·i cho đứa bé." Mộ Thiên Sơ nói.
"…"
Thời Tiểu Niệm ngây người, nửa ngày không nói nên lời.
Mộ Thiên Sơ cụp mắt, nhìn hộp t·h·u·ố·c trong tay mình, không khỏi làm n·ổ·i lên một vệt lạnh lùng.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Thời Tiểu Niệm mới tìm lại được giọng của mình, "Vậy anh là lúc nào nhớ lại?"
"Trê·n Vân Chi Đảo, tôi mơ hồ nhớ tới em." Mộ Thiên Sơ nói, giọng nói trầm thấp, hắn từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, ánh mắt lộ ra sự thâm tình, đưa tay đặt lên hai bờ vai cô, "Tôi nhớ hình ảnh em chở tôi bằng xe đ·ạ·p."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lập tức nhớ tới ở Vân Chi Đảo, buổi tối hôm đó Mộ Thiên Sơ m·ấ·t tích.
Vì thế, ngày ấy, hắn là vì nhớ lại quá khứ mới có thể đi vào rừng cây.
"Vậy lúc đó anh..." tại sao không nói cho cô? "Tôi thấy Thời Địch cùng Thời Trung đ·á·n·h em." Tay Mộ Thiên Sơ đặt lên vai siết chặt, giữa lông mày dâng lên một tia sự thù hận, "Không biết tại sao, một khắc đó, tôi rất đau lòng, cũng rất h·ậ·n, có một luồng h·ậ·n ý không nói ra được."
"…"
"Kỳ thực, tôi nên lập tức hủy bỏ lễ cưới, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không nên cứ tính như vậy." Mộ Thiên Sơ nói hết cho cô nghe, "Vì thế, tôi liền tiếp tục vở kịch này, đến bây giờ mới hạ màn."
"…"
Thời Tiểu Niệm hiểu được.
Hắn che giấu lâu như vậy, vẫn tạo cảnh thái bình giả tạo, chính là muốn t·r·ả t·h·ù Thời Trung cùng Thời Địch.
Hắn lợi dụng Thời Trung ngồi lên vị trí tổng giám đốc, rồi lại một cước đá Thời Trung văng ra, đem Thời Gia toàn bộ đ·u·ổ·i khỏi tập đoàn Mộ thị cùng Mộ gia.
Đến giờ phút này, Thời Tiểu Niệm cuối cùng cũng hiểu rõ tất cả mọi việc.
"Bây giờ em còn thấy tôi m·á·u lạnh à?" Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm cô hỏi.
Thời Tiểu Niệm lập tức lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận