Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 186: Buổi tối đáng ghét nhất (length: 7684)

Chương 186: Buổi tối đáng ghét nhất. Thời Tiểu Niệm ngồi, cả người run lên, cúi đầu nhìn món ăn trong mâm ngày càng nhiều.
"Thiếu gia đúng là người tự cho mình siêu phàm, ngài ấy rất cố chấp, tin tưởng vào bản thân quá mức, nhưng trước mặt Thời tiểu thư, tất cả tự tin của ngài ấy đều sụp đổ." Phong Đức mỉm cười nói: "Lần ở trên cầu hoa Tả Thiên đó, Thời tiểu thư nhất định không biết thiếu gia khi nhìn thấy cô liều mạng bảo vệ Mộ Thiên Sơ đã tuyệt vọng đến nhường nào." Thời Tiểu Niệm im lặng nghe.
Phong Đức dường như biết bây giờ cô muốn gì, mỗi câu nói đều đâm thẳng vào lòng cô.
Có phải bởi vì trên cầu hoa Tả Thiên, cô bảo vệ Mộ Thiên Sơ, lấy nhẫn xuống, cho nên khiến Cung Âu không còn tự tin sao?
"Thời tiểu thư, tôi nói những lời này có thể cô không thích nghe, tôi không nói nữa, cô cứ từ từ ăn." Phong Đức cười nói, đặt đũa xuống, nho nhã lễ độ lui sang một bên.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc cầm đũa bắt đầu ăn cơm, đưa món ăn trong mâm vào miệng.
Tiếng bước chân trầm thấp truyền đến.
Cung Âu từ bên ngoài đi vào, ngồi xuống bên cạnh Thời Tiểu Niệm, gương mặt vô cùng anh tuấn, đôi mắt nhìn cô thật sâu, giọng nói trầm thấp, từ tính: "Em cứ như vậy cũng được, cũng không phải không thể nuôi." Hà tất phải khiến cô phải chịu đựng tổn thương thêm lần nữa.
Thời Tiểu Niệm xoay đầu nhìn hắn, nghe trộm được cuộc trò chuyện, cô đương nhiên biết hắn có ý gì.
Giống như Phong Đức đã nói, hắn đối với cô thật sự không có chút tự tin, mà là tự ti.
Thật ra, cô biết hắn đối với cô rất tốt, nhưng nói thật, cô cũng không rõ trong lòng mình rốt cuộc tin tưởng Cung Âu đến mức nào.
Cung Âu vỗ nhẹ đầu cô: "Được rồi, ăn cơm." Nói xong, Cung Âu cầm đũa bắt đầu ăn cơm, ăn rất nhiều, vừa ăn vừa nhíu mày: "Khó ăn c·h·ế·t đi được." Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn mặt hắn.
Trước đây chẳng phải đồ ăn cô nấu hắn làm sao cũng không chịu ăn, bây giờ sao có thể vì chăm sóc cô, khó ăn đến đâu hắn cũng ăn rất nhiều.
Ăn cơm tối xong, Thời Tiểu Niệm vào bồn tắm tắm rửa.
Cô thay một bộ váy ngủ tinh khiết đi ra, vừa ngước mặt đã thấy Cung Âu nằm trên giường, hai tay đặt sau gáy, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, ngũ quan thâm thúy không có biểu cảm gì.
Thời Tiểu Niệm không nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì.
Có phải hắn còn đang suy nghĩ chuyện thôi miên không?
Cô bước tới, Cung Âu xoay mặt nhìn cô, sau đó lập tức điều chỉnh tư thế, nằm nghiêng lại, một tay chống mặt, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Thời Tiểu Niệm vừa từ phòng tắm ra, tóc chỉ lau khô phân nửa, mặc váy ngủ trên người, lộ ra đôi vai mềm mại trắng nõn, nước từ cổ cô chảy xuống, đến xương quai xanh, xuống thêm chút nữa, đến trước mép áo ngực.
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hận không thể theo giọt nước kia tiến vào áo ngực trong váy ngủ của cô.
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ mà chỉnh lại váy ngủ.
Thấy thế, dục vọng trong mắt Cung Âu trong nháy mắt rút đi, tối tăm nói: "Bây giờ tôi ghét nhất buổi tối." Ngủ chung giường với người phụ nữ có thể nhìn thấy mà không thể sờ, quả thực là chuyện dằn vặt hắn nhất.
Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn hắn, cầm khăn lau tóc, bước tới trước cửa sổ sát đất, nhìn vào cửa sổ phản chiếu hình bóng của mình.
"Tôi sấy tóc cho em." Giọng nói của Cung Âu bỗng nhiên vang lên.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn hắn, Cung Âu đã vào phòng tắm lấy máy sấy tóc.
Ngay sau đó, cô bị Cung Âu ấn ngồi xuống trước cây piano, Cung Âu mở máy sấy tóc thử nhiệt độ, bắt đầu sấy tóc cho cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó nhìn chằm chằm vào cây piano trước mắt, đáy lòng có một làn sóng lớn trào dâng.
Hắn lại sấy tóc cho cô.
Năm ngón tay thon dài của Cung Âu luồn vào tóc cô, gió ấm áp từ từ thổi tới mái tóc của cô, ấm áp mà thoải mái.
Ngón tay của hắn chậm rãi chải tóc cho cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào tóc, như đang xoa bóp cho cô.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, tay đặt trên đầu gối vô thức vẽ linh tinh.
"Thoải mái không?" Cung Âu hỏi, giọng nói ấm áp.
Thời Tiểu Niệm không hề trả lời.
Cung Âu cũng không trông mong cô sẽ trả lời, ngón tay tiếp tục xoa bóp cho cô, chậm rãi sấy tóc cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi yên, bỗng nhiên cảm giác được ngón tay thon dài kia từ cổ đi xuống xoa bóp đường cong của cô, giống như có một ngọn lửa đang đốt cô.
Máy sấy tóc bị tắt đi.
Trong phòng ngủ nhất thời không chút âm thanh, chỉ còn lại vô vàn sự yên tĩnh cùng ám muội.
Cung Âu đứng sau lưng cô, kéo tóc cô về một bên, hai mắt nhìn chằm chằm vai trắng nõn, không nhịn được cúi đầu tới gần, dùng sức hô hấp, ngửi mùi thơm trên người cô.
Môi mỏng của hắn cách da cô không tới một centimet, cách một khoảng nhỏ mà không hôn lên bờ vai cô.
Muốn hôn mà không hôn.
Chỉ còn lại sự ám muội.
Thời Tiểu Niệm cảm giác được hơi thở của hắn đang thổi qua vai cô, cổ, lưng, nhưng không hôn, chỉ như dòng điện xẹt qua da cô, tê dại.
Từ sau khi hắn mang cô về từ bãi xe, Cung Âu không hề chạm qua cô, nếu như hắn thật sự muốn, cô cũng sẽ không chống cự, cô bây giờ chỉ còn có thân thể để báo đáp hắn.
Cung Âu chậm rãi lướt qua thân thể cô, hơi thở dần dần đến gần lỗ tai cô.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, đợi chờ một khắc đó đến.
Cung Âu khẽ nguyền rủa một tiếng, lập tức chạy vào phòng tắm, ngay sau đó là tiếng nước xả cực lớn.
Thời Tiểu Niệm hơi ngạc nhiên nhìn về phía cửa phòng tắm, hắn còn chưa chạm vào cô, thật sự là nhẫn nại sao? Nhưng đây là lúc hắn có tinh lực nhất.
Cô cúi đầu, từ trước cây đàn đứng lên, đi tới trước giường, vén chăn nằm xuống.
Không biết vì sao, chiếc giường này làm cho cô cảm thấy an ổn.
Nằm trên đây, lòng của cô sẽ bình tĩnh.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, trái tim lắng đọng chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên chăn bị xốc lên, cô hoang mang mở mắt ra, chỉ thấy Cung Âu ngồi trên giường, quấn khăn tắm, tóc ngắn còn ướt sũng, mặt hằm hằm trừng mắt cô.
"Trêu tôi đến mức phải đi tắm nước lạnh, mà em còn ngủ." Cung Âu bất mãn nhìn cô.
Vậy mà hắn đã đi tắm rửa, cô cũng sẽ không tiếp tục sao?
Thời Tiểu Niệm nằm đó kinh ngạc nhìn hắn.
"Ngồi dậy, không cho phép ngủ, bây giờ tôi không ngủ được, em cũng không được ngủ." Hắn bây giờ cả người nóng hực, sao có thể ngủ được.
Thời Tiểu Niệm bị hắn kiên quyết kéo dậy.
Hai người mặt đối mặt ngồi trên giường, mắt trừng mắt.
Đây là muốn làm gì?
Thời Tiểu Niệm ngồi đó không nói một lời, lặng lẽ nhìn hắn, Cung Âu nhìn chằm chằm cô, nhìn chằm chằm cô, nhìn chằm chằm cô.
"Không được, lại phải đi tắm." Nói xong, Cung Âu với tư thế đẹp trai nhảy xuống giường, lần thứ hai xông vào phòng tắm.
Hắn làm sao vậy?
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, yên lặng nhìn phòng tắm, sau đó nằm xuống, đắp chăn chuẩn bị ngủ.
Chưa được năm phút, chăn lại bị xốc lên.
Cô mở mắt ra.
Lần này, hai chân thon dài của Cung Âu quỳ hai bên thân thể cô, hai tay đặt hai bên đầu cô, cúi xuống trừng mắt nhìn cô: "Thời Tiểu Niệm, tôi vẫn không ngủ được." Mỗi ngày đều phải chung giường chung gối với cô mà không hề làm gì, vừa đến tối là hắn đã phát điên rồi.
"Em cũng đừng ngủ, tôi sẽ dẫn em đi xem kịch rối." Hắn xác định là hắn với cô.
"Nhanh lên một chút, không được ngủ, tôi sẽ dẫn em đi xem kịch rối." Cung Âu nói xong liền kéo cô từ trên giường: "Có biết kịch rối là gì không? Chính là giống như em bây giờ, đầu gỗ diễn tuồng trên sân khấu." Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn hắn, bị hắn mạnh mẽ lôi kéo đi thay quần áo.
Cung Âu cầm bộ đồ chuẩn bị thay cho cô, tay thon dài vừa chạm vào mép váy ngủ lại như bị điện giật thu tay về, sau đó lại một lần nữa xông vào phòng tắm.
Thời Tiểu Niệm im lặng tự mình thay quần áo.
Vào giữa đêm, vì Cung Âu nhất thời nổi hứng mà trên dưới tòa nhà náo loạn một trận.
Phong Đức và một số vệ sĩ đều ngáp dài tập hợp ở đại sảnh.
Thời Tiểu Niệm được Cung Âu ôm đi tới.
"Thiếu gia, tôi đã báo cho rạp hát, bảo họ tạm thời diễn một lát." Phong Đức cúi thấp đầu, nói: "Xe đã chuẩn bị xong." Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm, ánh mắt lạnh lùng nhìn một đám vệ sĩ, lạnh nhạt nói: "Mấy người không cần đi, tôi với Thời Tiểu Niệm đi là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận