Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 96: Phương thức luyến ái đặc biệt của Cung Âu (length: 9424)

"Thời Tiểu Niệm, em ngoan ngoãn như vậy mới tốt."
Ở bên Anh, Cung Âu vô cùng hài lòng, đầu ngón tay vuốt ve môi mình, có chút nóng lòng không chờ được nữa.
Tại cảng Thiên Chi S thị, Thời Tiểu Niệm đi vào phòng tắm, cửa mở toang, để tiếng nước dội vọng về điện thoại di động, rồi lớn tiếng nói: "Vậy tôi bắt đầu tắm rửa đây."
"Ừ." Cung Âu hài lòng đáp lời.
"..."
Khi Tiểu Niệm đặt điện thoại lên kệ, sau đó vỗ vỗ tay bật vòi nước rồi ung dung đi ra khỏi phòng tắm.
Trên có chính sách, dưới có đối sách.
Hắn ở nơi xa xôi bên kia đại dương, không thể nào trông coi được cô.
Trên mặt Thời Tiểu Niệm nở nụ cười chiến thắng, đi vào một phòng tắm khác bắt đầu tắm rửa sạch sẽ, không cần lo lắng Cung Âu lại đột ngột dùng thẻ vạn năng mở cửa phòng xông vào, cô ngồi vào bồn tắm mát-xa thư thái tắm rửa.
Thật thoải mái.
Thời gian đã là sau nửa đêm, cơn buồn ngủ không ngừng kéo đến.
Từ phòng tắm bước ra, Thời Tiểu Niệm liền ngã nhào lên giường lớn mơ màng ngủ, tiến vào giấc mộng đẹp hiếm khi có được.
Trong mộng, cô trở về quê nhà thời niên thiếu, ngón tay Mộ Thiên Sơ vẽ trên tường, từng bước từng bước tiến về phía cô, đi tới trước mặt cô, dịu dàng mỉm cười: "Tiểu Niệm, anh đã về rồi, anh thật sự đã trở về."
Cô hoang mang, hỏi hắn trở về cái gì.
Bỗng nhiên, trước mắt gương mặt âm nhu của Mộ Thiên Sơ biến thành gương mặt bá đạo ngông cuồng tự đại của Cung Âu, gương mặt Cung Âu trước mắt cô vặn vẹo, lớn tiếng gầm lên với cô: "Thời Tiểu Niệm, cầm điện thoại lên!"
Cô sợ hãi bỏ chạy, Cung Âu không ngừng đuổi theo, cô không ngừng chạy, hắn vẫn không dừng đuổi theo. "Rầm!"
Cửa phòng ngủ đột ngột vang lên, có ánh sáng gì đó đâm thẳng vào mắt cô.
Thời Tiểu Niệm khó chịu dụi dụi mắt, đổi tư thế ngủ, người bỗng nhiên bị một trận động đất làm rung chuyển, rung chuyển theo giấc mơ đang trốn chạy của cô: "Thời tiểu thư, cô mau tỉnh lại, Thời tiểu thư cô tỉnh lại đi a!"
"Thời tiểu thư, mau tỉnh lại, đừng ngủ!"
"Thời tiểu thư, Thời tiểu thư!"
Một tràng kêu la như muốn đoạt mạng vang lên bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm mơ màng mở mắt, ánh sáng trong phòng đâm vào mắt khiến cô khó chịu, cô ngồi dậy trên giường, vẻ mặt phiền muộn nhìn hai cô hầu gái đứng trước giường: "Các ngươi làm cái gì?"
Có phải họ bị Cung Âu phái tới chỉnh cô hay không, muốn ngủ cũng không được yên. Hai cô hầu gái đứng đó, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, đưa cho cô một chiếc điện thoại di động: "Thời tiểu thư, cô sao lại để quên điện thoại trong phòng tắm thế, thiếu gia đang tìm cô."
Thiếu gia Cung Âu? Thời Tiểu Niệm nhìn vào điện thoại di động, trên màn hình hiển thị thời gian trò chuyện khiến cô lập tức giật mình tỉnh táo, cuộc gọi chưa bị ngắt, bây giờ đã hơn hai giờ rồi, Cung Âu bị điên rồi sao? Thời Tiểu Niệm vội vàng cầm điện thoại di động áp vào tai, khi điện thoại vừa gần tới tai, tiếng gầm giận dữ của Cung Âu liền làm chấn động lỗ tai đáng thương của cô: "Thời Tiểu Niệm em bị làm sao vậy hả, tôi còn tưởng rằng em tắm đến không biết giờ giấc, ngã trong phòng tắm, kết quả là em lại đi ngủ!"
"..."
Thời Tiểu Niệm im lặng đưa điện thoại ra xa một chút, ra hiệu cho hai cô hầu gái có thể đi ngủ trước.
Hai cô hầu gái im lặng gật đầu, liền rời khỏi phòng ngủ của cô.
Lúc này Thời Tiểu Niệm mới đưa điện thoại trở lại bên tai, Cung Âu vẫn còn đang gào vào cô: "Em có biết tôi lo cho em lắm không hả, mà em lại đi ngủ, em lại dám không nói một tiếng đi ngủ mất!"
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, nghe vậy ngẩn người ra.
Em có biết tôi lo cho em lắm không? Hắn lại nói câu này với cô.
Cô cắn cắn môi, cắt ngang hắn: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý."
Cô quên mất cuộc gọi này.
"Không cố ý cũng không được, đêm nay em đừng hòng ngủ, đằng nào tôi cũng ngủ không được, cứ nói chuyện phiếm với tôi đi." Cung Âu tàn nhẫn nói với cô.
Hắn ngủ không được thì liên quan gì đến cô?
Hắn là Đại thiếu gia, còn sợ không tìm được người trò chuyện sao? Thời Tiểu Niệm gãi gãi đầu, ngáp một cái, người ngồi thẳng dậy, tựa vào đầu giường, rũ đầu nói: "Được, được, trò chuyện, vậy anh muốn nói gì?"
"Không nghĩ ra, em nghĩ đi." Cung Âu thẳng thắn dứt khoát.
"..."
Thời Tiểu Niệm nghe xong, cơn buồn ngủ lại kéo đến: "Tôi cũng không nghĩ ra."
Giờ này đã hơn nửa đêm, cô chỉ muốn ngủ, không muốn trò chuyện.
Cung Âu ở bên kia trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.
Trong phòng ngủ lại im lặng, Thời Tiểu Niệm lại bắt đầu mệt mỏi rã rời, mí mắt trên và mí mắt dưới không ngừng dính lại với nhau, đầu hết lần này đến lần khác gục xuống, tay cũng dần dần không giữ được điện thoại di động.
Điện thoại di động trong tay cô chuẩn bị rơi xuống, giọng của Cung Âu vang lên: "Tôi nghĩ ra rồi, chúng ta xem phim đi."
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm sững sờ.
"Chúng ta xem phim, em đi lấy laptop đặt lên giường đi." Cung Âu bá đạo ra lệnh cho cô.
"..."
Đầu Thời Tiểu Niệm sụp xuống, cả người tan nát chui vào trong chăn.
Trời ơi, ai mau đem con quái vật Cung Âu này đi đi.
Đã hơn nửa đêm, cách hai bờ đại dương, hắn lại muốn cùng cô đồng thời xem phim, xem phim. "Mau lên một chút, đi lấy laptop của em lại đây."
Cung Âu giục cô.
"Tôi có thể không xem không?" Thời Tiểu Niệm ôm hy vọng cuối cùng hỏi, hắn có thể bình thường chút không, có thể bình thường chút không. "Không thể." Cung Âu thẳng thắn dứt khoát: "Em dám cúp điện thoại của tôi, thì chuẩn bị tinh thần về đây xem tôi trừng trị em thế nào."
"..."
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là bò xuống giường, đi đến thư phòng lấy một cái laptop về, sau đó gạt cơn buồn ngủ khởi động máy.
Nghe bên cô có tiếng khởi động máy, Cung Âu hài lòng nói: "Này còn tạm được, em muốn xem phim gì, phim tình yêu, hay là điện ảnh?"
"Ngài chọn, ngài quyết định."
Thời Tiểu Niệm không còn muốn sống nữa.
"Tôi chọn, em chắc chắn chứ?" Âm thanh của Cung Âu không chút buồn ngủ, đầy vẻ tà khí: "Vậy ta muốn xem phim tình yêu '25 điều cấm'."
25 điều cấm là cái quỷ gì? Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, hắn là muốn xem bộ phim điện ảnh đó, lần thứ hai tỉnh táo, vội hỏi: "Tôi tìm tôi tìm, vừa vặn tôi có một bộ vẫn muốn ra rạp xem."
Cung Âu ngược lại cũng không kiên trì, chỉ "Ừ" một tiếng, bảo cô tìm phim điện ảnh: "Tắt điện thoại đi, video."
"..."
Còn muốn video?
Thời Tiểu Niệm hận không thể đập tan cái laptop.
Cô mệt mỏi lên mạng, đăng nhập MSN, Cung Âu rất nhanh gửi video đến.
Video vừa mở lên, Thời Tiểu Niệm liền nhìn thấy phòng ngủ cực lớn của Cung Âu ở bên kia, giống như một cung điện phương Tây cổ kính, đây chính là phòng ngủ của giới quý tộc Anh, căn phòng thật sự quá xa xỉ.
Trên màn hình, Cung Âu ngồi trên giường, laptop hẳn là đặt trên đầu gối hắn, góc quay camera hơi cao, vừa vặn thấy nửa người hắn, cổ áo tắm mở rộng, lộ ra lồng ngực rất khiêu gợi, khuôn mặt anh tuấn nhìn thẳng vào cô, thái độ cao ngạo, không có chút buồn ngủ.
Bộ dạng hắn lúc này giống như vai nam chính trong bộ phim điện ảnh "25 điều cấm".
Thời Tiểu Niệm chăm chú nhìn thêm, Cung Âu nắm bắt ánh mắt của cô: "Thời Tiểu Niệm, đừng mơ tưởng đến tôi, dù em có nhìn thì bây giờ em cũng không có được đâu."
"..."
Ai mơ tưởng rồi chứ?
Đêm hôm khuya khoắt, Thời Tiểu Niệm ngay cả tinh thần tranh cãi với hắn cũng không còn, tiện tay gửi một bộ phim điện ảnh cho hắn.
Trong quá trình tải phim, Cung Âu vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen thăm thẳm.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó cảm thấy không thoải mái, ánh mắt của hắn quá mức rõ ràng, giống như xuyên qua màn hình để làm gì cô vậy, cô có cảm giác bị bắt nạt, không nhịn được đưa tay kiểm tra áo ngủ, váy ngủ trên người, đảm bảo mình không hở hang chỗ nào.
Hắn mới là người đang mơ tưởng cô đó.
Đại sắc lang!
Đôi đồng tử đen láy của Cung Âu nhìn thẳng vào cô, giọng nói đầy quyến rũ: "Thời Tiểu Niệm, cởi áo ngủ và váy ngủ ra."
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm ngớ người một chút, cô nghe lầm rồi sao?
"Cởi áo ngủ và váy ngủ ra." Cung Âu hai mắt nhìn thẳng vào cô: "Như vậy, em xem phim, tôi xem em."
"..."
Thời Tiểu Niệm rốt cuộc không thể nhịn được nữa, căm hận trừng mắt gương mặt anh tuấn trên màn hình: "Cung Âu, anh còn như vậy tôi sẽ tắt video, chờ một tuần sau anh muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt."
Muốn làm gì thì làm, cô chịu đủ rồi.
Một đêm này hắn đã làm ầm ĩ ra bao nhiêu chuyện rồi.
Rõ ràng giới hạn của cô ở đâu, Cung Âu có chút mất hứng nhíu mày, không kiên trì nữa, chỉ lười biếng nói: "Phim được rồi, bắt đầu thôi, cái phim rách gì."
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn, phát hiện cô tùy tiện gửi cho hắn một bộ phim tình yêu khoa học viễn tưởng "Mr Giang, đến từ tương lai".
Thôi đi, xem tạm cho xong đi.
Giết thời gian.
"Vậy tôi bắt đầu phát phim nhé." Thời Tiểu Niệm vừa đeo tai nghe, vừa chuẩn bị bật video.
Cung Âu gọi cô lại: "Chờ một chút, để ta đếm 3, 2, 1 rồi bắt đầu."
"Tại sao?"
"Để giữ hình ảnh đồng bộ."
"..."
Thời Tiểu Niệm đối với Cung Âu đã triệt để không tìm ra ngôn từ nào để hình dung.
Hoang tưởng, hoang tưởng đến đáng sợ, ngay cả hình ảnh cũng muốn hai người cùng mở cho đồng bộ.
Hắn ở bên cạnh cô, cô phiền; hắn không ở bên cạnh cô, cô cũng phiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận