Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 88: Còn không thừa nhận nàng yêu ta (length: 9948)

Cung Âu vừa muốn bước vào thì nghe Thời Tiểu Niệm ở trên giấy dùng sức gạch một đường, giận dữ nói, "Cuồng hoang tưởng biến thái cuồng không biết xấu hổ."
Không biết xấu hổ còn dám mắng hắn? Cung Âu đứng ở cửa, mặt đen lại đưa tay muốn đóng sầm cửa.
Cánh cửa khép lại trước một khắc, Thời Tiểu Niệm lập tức nằm bò ra bàn, nhỏ giọng lầm bầm, "Cuộc sống này đến khi nào mới kết thúc?"
Kết thúc? Cô ta lại đang nghĩ đến kết thúc, thật sự là ở bên cạnh hắn chán ngấy. Mới đây thôi, đã dễ dàng chán như vậy, bởi vì không hề có một chút cảm giác thần bí. "Không có kết thúc, chết rồi lòng ngươi đi." Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
Thời Tiểu Niệm không ngờ Cung Âu lại đột nhiên xuất hiện, quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, môi hơi giương lên.
Cung Âu sải bước đi đến chỗ nàng, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi rất thích ở sau lưng mắng ta có phải không?"
"Không có."
Thời Tiểu Niệm mặt không biểu cảm nói, trên mặt rõ là không vui.
"Ngươi lại cho ta bày ra cái bộ mặt chết này, cũng đừng hòng nghĩ ra ngoài tìm cảm hứng nữa." Cung Âu tàn nhẫn trừng mắt nhìn nàng.
Thật là sống quái đản. Ở cùng với Thời Tiểu Niệm, một đại nam nhân như hắn mỗi lần đều phải tự mình tìm bậc thang đi xuống, bằng không nếu hắn không để ý đến nàng, nàng cũng chắc chắn sẽ không để ý đến hắn.
"Ta chết thế nào?" Thời Tiểu Niệm vừa muốn phản bác, bỗng nhiên phản ứng lại, vui mừng đứng lên, "Ngươi đồng ý để ta ra ngoài tìm cảm hứng rồi sao?"
"Một tháng một lần."
Cung Âu lạnh lùng nói.
"Được, có thể!" Thời Tiểu Niệm lập tức đồng ý, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười của nàng rơi vào trong mắt Cung Âu đặc biệt chói mắt, có thể là hắn một ngày cũng vì vậy mà thấy hài lòng. "Ngươi có đói bụng không, ta đi làm cho ngươi bữa sáng nhé?" Thời Tiểu Niệm cười nói, cố gắng lấy lòng hắn, "Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm bị thương tay."
"Cô ta dối trá lấy lòng."
Cung Âu càng nhìn càng chói mắt, tàn nhẫn trừng nàng một cái, quay người bỏ đi, ánh mắt đột nhiên lướt qua một tờ giấy vẽ trên bàn.
Cung Âu dừng bước lại, nhìn vào bức vẽ trên giấy, chỉ thấy trên giấy vẽ một bức biếm họa một người đàn ông, mặt lạnh băng cứng đờ, tóc ngắn chỉnh tề, mang theo một chút ngũ quan lai, vóc người tỷ lệ trông quen mắt.
Cung Âu nhấc bức vẽ lên, "Đây là cái gì?"
"Ách..." Thời Tiểu Niệm đứng ngây người tại chỗ.
Cô thực sự quá ngốc, vậy mà không biết cất giữ bản phác thảo cẩn thận.
"Nói!"
"Đây là bức tranh nhân vật biếm họa mới nhất của ta." Thời Tiểu Niệm không còn cách nào khác đành phải thành thật khai báo, cầu khẩn hắn sẽ không nhận ra.
Cung Âu vung mạnh tờ giấy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi không cho rằng ta đến bản thân mình còn không nhận ra đấy chứ?"
Cái gì mà biếm họa, đây rõ ràng là hắn, hắn có phải mù đâu.
"Cái này..."
Thời Tiểu Niệm im bặt, không biết phải giải thích thế nào.
Cung Âu vừa mới đồng ý cho nàng một mình ra ngoài, bây giờ lại bị hắn phát hiện nàng lén vẽ hắn, còn xem hắn là tư liệu sống đưa vào biếm họa, theo tính tình của hắn mà nói thì không nổi trận lôi đình mới là lạ.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ? Thời Tiểu Niệm thu mình lại gần chết, bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ truyền đến trên đầu, "Thời Tiểu Niệm, đến giờ ngươi vẫn không chịu thừa nhận là yêu ta?"
Thời Tiểu Niệm, đến giờ ngươi vẫn không chịu thừa nhận là yêu ta? "Hả?"
Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên, kinh ngạc nhìn khuôn mặt Cung Âu đang tràn đầy đắc ý, có chút ngơ ngác, chuyện này làm sao đột nhiên lại biến thành cô yêu hắn? Không phải đáng ra phải chất vấn nàng tại sao vẽ hắn, xâm phạm quyền riêng tư sao?
Tại sao lại hỏi có yêu hay không?
"Bắt đầu vẽ từ khi nào?" Cung Âu hạ người nhìn chằm chằm nàng hỏi, trên gương mặt không có nửa phần tức giận, tất cả đều là biểu hiện cao cao tại thượng, ngông cuồng tự đại kiêu ngạo.
"Hình như lúc mới chuyển đến nhà này..."
"Thì ra ngươi đã lén vẽ ta lâu như vậy." Cung Âu cong môi, liếc nhìn nhân vật trên bức vẽ, rồi nhìn về phía nàng, phách lối nhíu mày, "Thời Tiểu Niệm, xem ra ngươi đúng là yêu ta đến mức không còn thuốc chữa rồi."
Chết cũng không thừa nhận là yêu, người đàn bà của hắn hóa ra lại nhẫn nhịn đến như vậy.
Một mặt không có bất cứ biểu hiện gì với hắn, một bên thì lại lén lút vẽ hắn.
Thì ra Thời Tiểu Niệm là người phụ nữ như thế, hắn đã hiểu.
Thời Tiểu Niệm nhìn vẻ tự mãn của hắn mà trong lòng trào lên một loạt cảm xúc câm nín tuyệt đối.
Hắn làm sao từ giấy vẽ lại có thể nhìn ra cô yêu hắn đến không còn thuốc chữa? Cùng lắm thì, hắn chỉ là nhân vật cảm xúc của cô thôi.
Cung Âu cầm tờ giấy vẽ lên, càng nhìn càng hài lòng, phải thừa nhận là Thời Tiểu Niệm vẽ rất có năng khiếu, đưa hắn vào biếm họa cũng không bị xấu đi, giữa đôi lông mày vẫn chính là hắn, đối với hắn nắm bắt rất chính xác, không có sai lệch gì.
Người phụ nữ mà Cung Âu hắn coi trọng quả thật là lợi hại.
"Ta nhớ ngươi vẽ tranh biếm họa thiếu nữ, nói về yêu đương." Cung Âu nhìn nàng, "Vậy chẳng lẽ em cũng đưa chuyện của chúng ta lên hết rồi?"
Câu hỏi rất chuẩn xác, ngữ khí thật là chắc chắn.
Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, mím môi không dám lên tiếng.
Không phải.
Lần này đề tài của cô không phải là lấy tình yêu mà là lấy một kẻ biến thái hoang tưởng từ trên đỉnh cao rớt xuống vực sâu làm chủ đạo. Cô chỉ là đem oán niệm đối với hắn đổ vào trong nhân vật chính của tranh biếm họa mà thôi.
Thấy cô không nói lời nào, Cung Âu cho rằng cô đã ngầm thừa nhận, độ cong khóe môi càng thêm sâu, kéo ghế ngồi xuống, một chân đặt lên bàn sách của cô, kéo cô vào trong lồng ngực ôm chặt, trên tay vẫn còn cầm bức tranh, "Bức biếm họa tên là gì?"
"Ách..."
Thời Tiểu Niệm nháy mắt, tất nhiên là chết cũng không dám kể chuyện hoang tưởng về bức tranh này ra.
"Tên gì? Nói đi."
Cung Âu thúc giục cô.
Thời Tiểu Niệm nghĩ một lúc, miễn cưỡng giật giật khóe môi, "Bức tranh biếm họa có tên là Tổng tài đại nhân ở trên."
Nghe cái tên này, Cung Âu trong nháy mắt cảm thấy ngay cả ngũ tạng lục phủ cũng thoải mái ra.
"Tên không tệ." Cung Âu cúi đầu mạnh mẽ hôn lên trán của nàng, "Vậy thì em cứ từ từ mà vẽ, muốn tìm cảm hứng như thế nào cứ đi tìm cảm hứng, đem tình yêu không thể cứu chữa của nàng dành cho ta vẽ ra hết."
"À, ha ha..." Thời Tiểu Niệm cười gượng gạo.
"Còn nữa, em trước đây cũng vẽ, lần này cũng vẽ, vẽ nhiều thêm vài bức đi."
Cô nào có vẽ nhiều như vậy, cô chỉ là thỉnh thoảng sẽ vẽ như thế một hai bức đùa vui mà thôi, thế mà trong mắt hắn cô đã biến thành một họa sĩ biếm họa chuyên nghiệp rồi.
"Ở phương diện này em không có cảm hứng, ta có thể giúp em."
Cung Âu nói xong liền kéo quần dài của nàng, thú tính bất ngờ nổi lên.
Thời Tiểu Niệm vội vàng từ trong lồng ngực của hắn nhảy ra, đứng ở xa, gượng cười, "Không cần, không cần đâu, phương diện này vẽ không tốt, chúng ta muốn chống bạo lực chúng ta muốn cùng cười."
Ai lại muốn đem chuyện của cô với hắn vẽ ra, vẽ ra chính là vạch trần tâm hồn sa đọa của cô đó chứ.
Cô mới không cần.
Ánh mắt Cung Âu trở nên sâu thẳm hơn, nói, "Cũng đúng, không thể để cho người khác thấy được."
Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, phụ họa theo, "Đúng vậy đúng vậy, hòa khí là quan trọng nhất."
"Vậy như thế này, vẽ một bản xong phải xóa bớt đi cho ta." Cung Âu trầm ngâm suy nghĩ nghiêm túc, đột nhiên ra mệnh lệnh.
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm há hốc mồm.
"Vẽ cho ta một phần 18+ 'Tổng tài đại nhân ở trên', trong vòng một tuần giao cho ta, nếu không, lần sau em cũng đừng mơ một mình ra ngoài tìm cảm hứng nữa." Cung Âu muốn theo đến cùng.
18+.
Lại còn muốn 18+, trong đầu hắn chỉ toàn là thú tính thôi sao? Thời Tiểu Niệm cảm thấy thực sự nếu còn cứ tiếp tục ở bên cạnh Cung Âu, sớm muộn cô cũng phát điên mất.
Thú tính của Cung Âu đối với nàng tự nhiên không chỉ giới hạn trong một quyển tranh biếm họa.
Hắn là người giao dịch giỏi nhất, hai ngày sau đó, hắn lấy việc đồng ý cho nàng ra ngoài tìm cảm hứng để liên tục ép nàng.
Thời Tiểu Niệm gần như toàn bị Cung Âu ôm vào lòng, bị các loại bắt nạt các loại dày vò. Mà cô, để được ra ngoài, không thể phản kháng, ngược lại còn phải cố gắng phối hợp, bằng không thì Đại thiếu gia kia sẽ không thoải mái, mà một khi đã không thoải mái thì sẽ không cho phép nàng rời đi.
Thời Tiểu Niệm phiền muộn đến mức muốn chết.
Trên giường là nơi mà hai người ở nhiều nhất.
Trong không khí tràn ngập hương vị ái muội đặc trưng giữa nam và nữ ở chung quanh.
Đến cuối cùng, Thời Tiểu Niệm liền xuống giường bước đi cũng không còn sức, rửa mặt, đi vệ sinh đều do Cung Âu ôm đi.
Chẳng qua chỉ nghĩ đi ra ngoài một chuyến thôi mà, cái giá phải trả lớn đến mức đáng sợ.
Đến ngày mà cô được cho phép một mình ra cửa, Thời Tiểu Niệm bước đi mỗi bước đều là cứng đờ, chậm chạp một cách đáng sợ, đau nhức truyền đến giữa hai chân làm cho cô hận không thể xé xác Cung Âu ra thành từng mảnh.
"Có ổn không? Không được ta sẽ kêu người đưa em ra ngoài."
Cung Âu không biết từ đâu đi ra, đi theo bên cạnh nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một cách tỉ mỉ, khóe môi ôm lấy một đường cong tà mị.
Nàng mệt, hắn lại hăng hái đến mức lợi hại.
"Ta ổn."
Thời Tiểu Niệm nghiến răng nghiến lợi nói, oán niệm liếc hắn một cái.
Hắn nhất định là cố ý, tuy rằng ngoài miệng nói sẽ thả nàng ra ngoài, nhưng trong lòng cũng không có mấy phần muốn đồng ý, cho nên mới phải cố ý làm thế với nàng.
Hình như biết nàng đang nghĩ gì, Cung Âu tiến gần nàng một bước, bàn tay vuốt mặt cô, một khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ đến gần trước mặt nàng, con ngươi xinh đẹp sâu thẳm nhìn kỹ cô, môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch lên, từng chữ từng chữ một nói, "Đúng, ta cố ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận