Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 132: Bị Cung Âu bắt gặp (length: 8679)

Editor: Yuhina Bỗng dưng, Mộ Thiên Sơ dẫm phải vật gì đó, cả người chật vật ngã nhào xuống.
Trước khi ngã xuống, hắn cũng không nắm lấy cọng cỏ cứu mạng là cô, mà buông tay cô ra, cả người ngã vào bãi cát, toàn thân dính đầy cát.
Hắn gọi cô là đồ ngốc.
Thật ra hắn mới thật sự là đồ ngốc.
Mộ Thiên Sơ nằm ở đó, có chút tự giễu nói, "Nhìn ta xem, vừa vui vẻ một chút là đi đường cũng không xong rồi."
Thời Tiểu Niệm bị hắn chọc cười, đưa tay về phía hắn, dịu dàng nói, "Đứng lên đi."
Mộ Thiên Sơ nhìn tay cô, ngón tay cô thon dài trắng nõn, đôi tay trông rất đẹp, trong lần tuyết rơi năm đó, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ, tay cô không có lớn như vậy, nhưng cũng đã có thể kéo hắn lên.
Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm tay cô ngẩn người.
"Sao vậy?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm tay cô nói, "Nếu như năm đó ở trong tuyết, ta còn một chút sức lực để làm, ta nhất định sẽ làm một chuyện."
"Chuyện gì?"
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc hỏi, tay dừng giữa không trung, Mộ Thiên Sơ đột nhiên kéo tay cô qua, kéo cô một phát xuống dưới. "A!"
Thời Tiểu Niệm không hề có một chút phòng bị, kinh hô một tiếng, ngã xuống người hắn, cả người nặng nề đặt lên người hắn.
Hắn đúng lúc nâng cánh tay trái của cô lên, không để cho cánh tay trái của cô chịu chút rung động nào.
"Chơi vui không?" Mộ Thiên Sơ cười nhìn cô, như một đứa trẻ bướng bỉnh.
"Chơi không vui."
Thời Tiểu Niệm thật thà trả lời, giãy giụa muốn đứng dậy, Mộ Thiên Sơ nắm lấy cô không cho đứng, nằm đó nắm một nắm cát ném lên người cô, vừa ném vừa nói, "Chỗ này không phải tuyết, nếu không sẽ lãng mạn hơn nhiều."
"Anh cũng biết mà, đừng ném nữa."
Thời Tiểu Niệm trốn đầu.
Cô không cảm thấy có gì lãng mạn.
Mộ Thiên Sơ chơi quen tay, lại tiếp tục ném cát lên người cô, dường như muốn tìm lại ký ức năm đó thuộc về hai người.
Thời Tiểu Niệm không khỏi nhớ lại, đành phải ngẩng đầu lên cũng nắm một nắm cát hất lên cổ hắn, Mộ Thiên Sơ nằm đó đưa tay ôm chặt lấy cô.
Cô lại nằm xuống trên lồng ngực của hắn, được hắn ôm chặt, một tay ném nắm cát về phía bãi cát bên cạnh.
Cảm giác thân mật không chút kẽ hở này đột nhiên làm cô thấy mặt Cung Âu, sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt, trong nháy mắt không còn tâm trạng muốn đùa nghịch nữa, cười ôn nhu nói, "Được rồi, đứng lên thôi, nếu bị người bên ngoài biết anh đường đường Mộ thị Thái tử gia ở đây nghịch cát, có bao nhiêu người mắt muốn mù mất."
Mộ Thiên Sơ mặt vô vị, "Bọn họ đâu có biết, Mộ thị Thái tử gia đã từng là một kẻ mù."
Người khác biết đến hắn, đều chỉ là Mộ thị Thái tử gia; Chỉ cần Thời Tiểu Niệm biết được, hắn chỉ là Mộ Thiên Sơ mà thôi.
"…"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm tựa trên lồng ngực của hắn, trong mắt thoáng qua một tia bi thương.
Bị mù, bị cha mẹ gửi nuôi ở Thời gia, cả hai chuyện này đối với Mộ Thiên Sơ mà nói chung quy vẫn là chướng ngại trong lòng.
Mộ Thiên Sơ nằm đó, nhìn chằm chằm cô.
Dưới bóng đêm, mặt cô đặc biệt quyến rũ mê người, cô nhìn hắn, đôi mắt vừa rồi còn vương lệ rất đẹp, đôi môi trắng nhợt đang dẫn dụ hắn.
Mộ Thiên Sơ ôm cô thật chặt, chậm rãi ngẩng đầu lên dựa về phía cô.
Thời Tiểu Niệm biết rõ hắn muốn làm gì, theo bản năng mà rụt cổ về phía sau một chút, tay Mộ Thiên Sơ đặt trên lưng của cô, tiếp tục ngẩng đầu lên về phía cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, không hề có vẻ mặt đỏ tim đập, đồng thời, cô cũng không tìm ra lý do để từ chối.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...
Bỗng nhiên, một tiếng xe vang lên trong bóng tối.
Ánh đèn xe mãnh liệt chiếu về phía họ. Hai người bị chiếu đến chói mắt, không hẹn mà cùng nhìn về phía trước, chỉ mong ánh đèn nhanh tắt.
"Đến rồi, cẩn thận chút, đứng lên."
Mộ Thiên Sơ đỡ Thời Tiểu Niệm từ trong bãi cát đứng lên, nhíu mày nhìn phía xa hướng ánh đèn, cất bước đi về phía trước.
Thời Tiểu Niệm chợt nhận ra điều gì, lập tức nắm lấy tay hắn, giọng nói trở nên khàn đi vì hoảng sợ, "Đừng lại gần."
"Sao vậy?"
Mộ Thiên Sơ hạ mắt nhìn cô, tay cô đang run rẩy.
Chỉ nghe một tiếng gầm rú, chiếc xe kia bỗng nhiên hướng về phía bọn họ lao nhanh đến, ánh đèn mạnh mẽ chiếu thẳng vào bọn họ.
"Đi!"
Mộ Thiên Sơ cầm tay Thời Tiểu Niệm liền cấp tốc lui về phía sau, rời khỏi bãi cát.
Xe kia cũng thay đổi phương hướng theo, vẫn là hướng về phía bọn họ bay tới, lướt qua bãi cát, lốp xe cuốn lên vô số hạt cát. Mộ Thiên Sơ không ngừng kéo Thời Tiểu Niệm lui về phía sau.
Xe kia giống như muốn mạng bọn họ, điên cuồng lao tới.
Mắt thấy sắp đụng, Thời Tiểu Niệm không kịp suy nghĩ lao lên phía trước, đứng trước mặt Mộ Thiên Sơ, hai mắt hoảng sợ nhìn phía ánh đèn xe chói mắt.
Mộ Thiên Sơ khiếp sợ nhìn Thời Tiểu Niệm, muốn kéo cô về nhưng đã không còn kịp nữa.
Xe điên cuồng lao đến.
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng động lớn, tiếng thắng xe, chiếc xe màu đen ngay trước mặt Thời Tiểu Niệm đột nhiên dừng lại.
Đầu xe và cô, cự ly cách nhau không tới 20 centimet.
Trên mặt đất lưu lại vết phanh xe nặng nề.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, hai chân có chút run rẩy.
"Tiểu Niệm, em sao vậy?" Mộ Thiên Sơ phản ứng lại, ôm lấy cô từ phía sau, trách móc, "Tại sao em có thể chắn trước mặt ta?"
Thời Tiểu Niệm buột miệng, "Em theo thói quen."
Như khi còn bé, hắn không nhìn thấy, có rất nhiều chuyện đều là cô che ở phía trước.
Cô quen chăm sóc hắn.
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ đau lòng nhíu mày, "Ta đã khôi phục thị lực, đồ ngốc."
Hắn là đàn ông, không cần cô phải bảo vệ nữa.
"…"
Thời Tiểu Niệm vẫn ngơ ngác đứng đó, mắt bị ánh đèn xe chiếu khó chịu, người được Mộ Thiên Sơ kéo sang một bên.
Mộ Thiên Sơ muốn tiến lên, nhưng thấy sắc mặt Thời Tiểu Niệm khó coi, không thể làm gì khác hơn là ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, an ủi, "Được rồi được rồi, không sao, đừng sợ, cứ giao cho ta."
"Ầm"
Cửa xe đột nhiên bị đẩy ra.
Trong bóng tối, một bóng người cao lớn từ trong xe bước ra, mang theo khí thế mạnh mẽ mà mù mịt, như ác ma địa ngục đột ngột xuất hiện.
Cung Âu.
Hắn đứng ở cửa xe, áo sơ mi màu đen gần như hòa vào bóng đêm, mái tóc ngắn gọn gàng, trên gương mặt anh tuấn không một chút biểu cảm, hơi thở mang đầy mùi máu, ngũ quan lạnh băng, đôi mắt đen đang nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén, nguy hiểm như muốn giết người.
Vừa thấy hắn, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mở to mắt, chân tay nhất thời lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc đó, cô từ trên mặt Cung Âu thấy rõ giấc mơ của cô đã đến lúc tan vỡ.
Dù cô không muốn tỉnh táo, cũng sẽ có người mạnh mẽ đánh thức cô, người đó chính là Cung Âu.
"Hai vị xem ra vui vẻ nhỉ."
Cung Âu tức giận cười, môi mỏng nhếch lên một đường châm biếm.
Hắn cười, trong mắt đen kịt lại lộ ra sát ý khát máu.
"…"
Lúc Tiểu Niệm che trước mặt Mộ Thiên Sơ, hoảng sợ từ hai chân vẫn bốc lên trên.
Bên tai cô lập tức vang lên lời Phong Đức từng dặn dò, ngàn vạn lần không thể để Cung Âu biết quan hệ của cô cùng Mộ Thiên Sơ.
Nhưng bây giờ, hắn đã biết tất cả rồi.
Không chỉ có biết, mà còn thấy cô cùng Mộ Thiên Sơ lăn lộn ở bãi cát.
Cung Âu từ cửa xe chậm rãi đi ra, mỗi một bước đều tạo ra tiếng động nặng nề.
Mộ Thiên Sơ gặp Cung Âu, trong mắt chợt lóe lên một cái rồi biến mất, trấn định như thường kéo Thời Tiểu Niệm ra phía sau mình, nhàn nhạt nhìn Cung Âu, "Cung tiên sinh, giết người phải đền mạng."
Cung Âu nhìn chằm chằm cô đang trốn sau lưng Mộ Thiên Sơ, con ngươi đột nhiên căng lại.
Hắn nhìn cô đứng đó.
Hắn đã tìm kiếm rất lâu, nhưng làm sao hắn cũng không nghĩ tới nghênh đón hắn lại là cảnh tượng như vậy.
Thời Tiểu Niệm.
Mộ Thiên Sơ.
Chị dâu.
Em rể.
À.
Thật một vở kịch hay.
"Thời Tiểu Niệm, lại đây."
Cung Âu không để ý đến Mộ Thiên Sơ, đôi mắt đen nhìn chằm chặp bóng dáng gầy gò đang đứng phía sau hắn, giọng nói lạnh lẽo.
"…"
Thời Tiểu Niệm đứng sau lưng Mộ Thiên Sơ, nghe vậy, có cảm giác như bị nghẹt thở, không thể thở được.
Hoảng sợ, sợ sệt đồng loạt kéo tới.
Cô không thể nhu nhược như vậy, cô không thể liên lụy đến Mộ Thiên Sơ.
Cô cứng đờ nhấc chân, muốn đi ra lại bị Mộ Thiên Sơ nắm chặt tay.
Mộ Thiên Sơ an ủi nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía Cung Âu, "Cung tiên sinh, là đàn ông, không nên ép buộc phụ nữ."
Ép buộc phụ nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận