Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 76: Chương trình virus (length: 10231)

Editor: Rose Black cần phải làm sao mới có thể điều tra rõ ràng chuyện ba năm trước, Thời Tiểu Niệm lâm vào thế khó.
Nàng vốn là muốn hẹn một ngày khác với Đường Nghệ, hỏi rõ ngọn nguồn, nhưng Đường Nghệ bị Phong Đức trực tiếp đưa ra nước ngoài.
Với tốc độ nhanh chóng để Thời Tiểu Niệm không biết, đồng thời Cung Âu rõ ràng là không muốn để cho nàng tra ra được.
Rất kỳ quái, rõ ràng là Cung Âu đem nàng đưa vào vòng xoáy này, nhưng hắn không hề quan tâm đến chân tướng, cứ như vậy bá đạo cố chấp mà hiểu lầm nàng.
Hiện tại, nàng muốn tìm ra manh mối chỉ có thể tìm kiếm trên người Thời Địch.
Nhưng nàng cũng không thể chạy đến trước mặt Thời Địch, trực tiếp hỏi, ba năm trước trên chuyến tàu Bahar rốt cuộc là như thế nào. Thời Địch cũng không phải ngớ ngẩn, làm sao có thể nói cho nàng biết.
Nên làm sao đi thăm dò đây?
Liên tiếp suy nghĩ mấy ngày, Tiểu Niệm cũng không tìm được biện pháp gì tốt.
Ở nhà bếp làm xong một âu kem có tinh dầu thơm, Thời Tiểu Niệm ôm âu kem hướng về thư phòng làm việc của Cung Âu đi đến.
Cung Âu đang ngồi ở trước bàn đọc sách gõ bàn phím, một khuôn mặt anh tuấn chăm chú, ngón tay thon dài trên bàn phím gõ lên gõ xuống.
"Kem đã làm xong."
Thời Tiểu Niệm ôm âu kem đi tới.
"Cho ta ăn"
Cung Âu không hề liếc nhìn nàng một cái, chỉ bá đạo đưa mệnh lệnh, hai mắt chăm chú nhìn màn hình, động tác ngón tay không hề chậm lại, vẫn nhanh chóng gõ trên bàn phím.
"Vâng."
Tổng giám đốc ở trên, nàng ở dưới.
Tổng giám đốc dặn dò lớn hơn trời.
Thời Tiểu Niệm đi tới bên cạnh hắn, cầm thìa múc một thìa kem đưa tới bên môi hắn, Cung Âu há miệng liền cắn xuống, thưởng thức vị ngọt ngào trong đó, vẻ mặt không dịu đi một chút nào, như kem bị hòa tan.
Thời Tiểu Niệm từng thìa từng thìa cho hắn ăn, tầm mắt rơi vào màn hình máy vi tính lớn, lại là một đống mật mã nàng xem không hiểu, "Lại đang làm virus?"
"Ừ."
Cung Âu đáp.
"Lại dùng để đối phó hệ thống điện thoại di động?" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Đúng."
"..."
Thời Tiểu Niệm trên trán nổi lên mồ hôi, tại sao có người như hắn có thể chăm chú làm virus mười tám năm xâm nhập chính mình tổng giám đốc.
Tựa hồ biết nàng đang suy nghĩ gì, Cung Âu nuốt một thìa kem nàng đưa tới, ngón tay bùm bùm cạch cạch gõ lên bàn phím, giọng nói trầm thấp, "Virus cũng không phải cái gì xấu xa, nó không chỉ có thể dùng để kiểm tra giúp mình, còn có thể dùng để đối phó những người đáng ghét, cũng có thể cho mình được thứ cần thiết."
Phụ nữ như nàng liền cho rằng virus cùng vi khuẩn như nhau, không phải thứ gì tốt.
"Có đúng không?"
Thời Tiểu Niệm bối rối, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Virus chính là Virus, còn có thể có bao nhiêu lợi ích đây.
"Vô tri." Cung Âu ngước mắt liếc nàng một cái, giọng nói trầm thấp, "Tiếp tục cho ta ăn."
"Vâng."
Thời Tiểu Niệm lại xúc một thìa đưa tới bên môi hắn, đứng bên cạnh hắn nhìn màn hình xem mãi không hiểu mật mã.
Virus, có thể dùng để đối phó những kẻ đáng ghét, cũng có thể cho mình được thứ cần thiết.
Được thứ cần thiết... Thời Tiểu Niệm con mắt ở trong hốc mắt chuyển động, một ý nghĩ can đảm từ trong đầu nàng chậm rãi sinh ra.
Nàng đi hướng về trước bàn đọc sách, "Cung Âu, chỗ anh có loại virus trực tiếp xâm nhập điện thoại di động của người khác như trong phim ảnh, loại kỹ thuật ăn cắp, có thể nghe trộm người khác trò chuyện hoặc tin nhắn không?"
"Cô muốn xâm nhập của ai?"
Cung Âu ngừng động tác tay, con ngươi đen nhìn về phía nàng, mang theo nghi hoặc.
"Không có, ta chỉ là hiếu kỳ có hay không loại virus này mà thôi." Đối diện với ánh mắt của hắn, Thời Tiểu Niệm có chút chột dạ cười cười.
"Cô gần đây có phải là nhàm chán?" Cung Âu liếc nàng một cái, đưa tay kéo ra một ngăn tủ, lấy ra một chiếc hộp màu bạc ném lên bàn, "Cầm chơi đi."
"Cái này là..."
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà hỏi lại.
"Dùng cái này cắm vào điện thoại di động, chỉ cần 30 giây, chương trình virus sẽ xâm nhập điện thoại di động, không lưu lại chút dấu vết." Cung Âu nói, giọng trầm thấp gợi cảm.
Thời Tiểu Niệm trong tay thả thìa ra, cầm lên chiếc hộp màu bạc nhỏ nhắn, một đồ vật nhỏ như vậy có thể xâm nhập di động của người khác, lợi hại như vậy sao.
Nếu nàng có thể xâm nhập điện thoại di động của Thời Địch, khi đó Thời Địch cùng Đường Nghệ lén lút liên lạc, nàng nhất định có thể nghe được, như vậy là có thể hiểu rõ chuyện ba năm trước, nhưng mà tốt như vậy sao, xâm nhập điện thoại di động của người khác dù nói thế nào cũng không quang minh.
Nàng đang nghĩ ngợi, liền bị Cung Âu ôm người vào trong lòng.
Cung Âu một tay ôm nàng, một tay cầm thìa nhẹ nhàng đưa một miếng kem vào miệng, "Muốn xâm nhập điện thoại di động của ta thì không cần tốn sức, điện thoại di động của ta không xâm nhập nổi."
Thời Tiểu Niệm lúng túng cười cười, "Ta đương nhiên sẽ không xâm nhập điện thoại di động của anh."
Nàng hiện tại mỗi ngày cơ hồ 24 giờ cùng với hắn, còn muốn xâm nhập điện thoại di động của hắn làm gì, còn sợ không đủ nhàm chán sao.
"Vậy cô muốn xâm nhập của ai?" Cung Âu ánh mắt phút chốc rùng mình, nắm cằm của nàng, khiến nàng nhìn về phía mình, "Là muốn xâm nhập điện thoại di động của người đàn ông nào?"
"Ta không có nói là đàn ông."
Không phải đàn ông là tốt rồi.
Sắc mặt Cung Âu khẽ biến một ít, tiếp tục hỏi, "Vậy là ai?"
Nàng làm sao lại còn muốn học người ăn cắp?
Thời Tiểu Niệm cắn môi, thành thực nói, "Ta là muốn xâm nhập điện thoại di động của em gái ta, ta còn chưa nghĩ ra, ta chỉ là đang nghĩ."
Nàng còn rất do dự.
Dù sao nàng chỉ là từ Đường Nghệ nghe được một chút phong thanh thôi, liền muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi này đi ăn cắp, nghe trộm em gái của chính mình, quá không vẻ vang rồi.
"Em gái cô?"
Cung Âu mặt không đổi nhìn nàng.
Thời Tiểu Niệm cho là hắn muốn hỏi tại sao ăn cắp, nghe trộm em gái mình, kết quả Cung Âu nghe vậy chỉ là khẽ cười một tiếng, ngón tay nặn cằm của nàng, một đôi con ngươi đen bên trong mang theo tán thành, "Xem ra nó vẫn không bỏ được bố mẹ nuôi, muốn cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ. Nghe mẹ nuôi của nàng nói chị em các nàng không hợp, nhưng chỉ đem cô đuổi ra ngoài, thù này tự nhiên phải báo trên người em gái của cô, làm đến đẹp đấy."
Hắn không thích hình tượng phụ nữ yếu đuối.
Có thù phải báo mới đúng.
"A..."
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, hắn cho rằng nàng là muốn báo thù em gái của mình. "Ai làm cô không vui, cô liền không để ai hạnh phúc, đây mới là phụ nữ của Cung Âu tôi."
Cung Âu ôm nàng, hôn môi nàng một hồi, khóe môi cong lên một đường, "Cô có phải là muốn nghe được chuyện xấu xa gì của nó, sau đó cho nó nói ra đi, làm cho danh tiếng ngôi sao màn ảnh của nó xuống dốc không phanh?"
Môi hắn vì ăn kem lạnh, hôn làm môi nàng cũng lạnh.
Thời Tiểu Niệm sờ sờ môi mình, "Ta không có..."
Cung Âu nhìn nàng vẫn còn hiểu lầm.
"Cách trả thù này có vẻ cao cấp đấy, có điều cô muốn chơi thì cứ tự mình chơi trước đi." Cung Âu hoàn toàn không nghe nàng, nhận định nàng là vì trả thù.
"... "
Thời Tiểu Niệm rất bất đắc dĩ, muốn giải thích, Cung Âu bỗng nhiên ôm nàng nói, "Chờ một lúc nữa, ta có một món quà lớn cho cô."
Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm.
"Quà lớn?"
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
"Ừ." Cung Âu ôm nàng vào trong ngực, hai tay tiếp tục gõ lên bàn phím, nhìn trên màn hình mật mã càng lúc càng nhiều, tạo ra virus của mình.
Thời Tiểu Niệm thấy dáng vẻ của hắn bây giờ cũng không muốn nói quà lớn là cái gì, nàng cũng không gặng hỏi.
Đem âu kem cho hắn ăn xong, Thời Tiểu Niệm từ trong lòng hắn đứng dậy nói, "Vậy anh từ từ làm việc, em đi ra ngoài trước."
"Hôn ta một cái."
Cung Âu nhìn chằm chằm màn hình nói.
"... "
Thời Tiểu Niệm thuận theo cúi người, in dấu môi son lên hắn, lại bị Cung Âu ôm chặt lần nữa, hắn hôn môi ấm áp, ngăn chặn môi nàng mềm mại, hôn cuồng nhiệt, gió thổi không lọt, chiếm đoạt tất cả hương vị của nàng vào bụng.
Lúc rời khỏi thư phòng, Thời Tiểu Niệm sau khi bị hôn có chút chóng mặt.
Thời Tiểu Niệm vừa ra khỏi cửa, Phong Đức liền đi đến thư phòng, cầm theo một tập hồ sơ, đi tới trước mặt Cung Âu, "Thiếu gia, ngành Thời gia đã thành lập, đang chèn ép, không biết từ lúc nào bắt đầu?"
"Không vội, tư liệu về Thời gia mà anh tìm được đã toàn bộ chưa?"
Cung Âu trầm giọng hỏi, đầu ngón tay xẹt qua môi, bên trên vẫn còn hơi ấm Thời Tiểu Niệm để lại.
"Hẳn là gần đủ rồi. Thời gia ngược lại là dựa vào nhà họ Mộ, ở Mộ thị tập đoàn đan xen chằng chịt."
Phong Đức nói.
Cung Âu cầm tập tin trong tay, từng tờ từng tờ lật giở, càng xem, khóe môi càng tràn đầy trào phúng, "Thực sự là Thời gia không đỡ nổi một đòn. Trả thù Thời gia, ta sẽ tự mình ra lệnh, cứ theo lệnh của ta mà làm là được."
"Ngài tự mình ra lệnh?" Phong Đức ngạc nhiên, "Loại chuyện nhỏ này không cần ngài trực tiếp ra lệnh."
Thiếu gia còn có toàn bộ NE cần phải quản lý, đâu có nhiều thời gian rảnh như vậy.
Cung Âu đóng lại tập hồ sơ, con ngươi đen trở nên sắc bén, từng chữ lạnh lẽo, "Ta muốn Thời gia một đêm suy tàn, ta muốn Thời gia khiến cho nàng rơi nước mắt, một viên một viên quỳ xuống trở lại."
Câu nói này, tự nhiên là chỉ Thời Tiểu Niệm.
Phong Đức có thể cảm nhận được sự tàn nhẫn trong việc trả thù của Cung Âu, không khỏi lau mồ hôi thay cho Thời gia, "Thiếu gia, vậy tôi chờ lệnh của ngài."
Thiếu gia tựa hồ chú ý Thời tiểu thư hơn cả hắn nghĩ.
Thời tiểu thư, chuyện của bản thân hắn đều đã trải qua, đều vì hôn cả.
"Ừ, lui xuống đi."
Cung Âu lạnh lùng nói, tầm mắt rơi vào phần trên của văn kiện, trong mắt xẹt qua một tia u ám.
Thời Tiểu Niệm muốn trả thù em gái nàng, vậy cứ để nàng chơi trước, sẽ không chú ý đến động thái của hắn nhằm vào Thời gia. Chờ khi Thời gia một đêm bị suy vong, món quà lớn này nhất định làm cho nàng vui mừng.
Đến lúc đó, nàng muốn không yêu hắn cũng khó.
Rời khỏi thư phòng của Cung Âu, Thời Tiểu Niệm cầm chiếc hộp màu bạc nhỏ, vô cùng khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận