Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 119: Không phải chuẩn bị cho ta mặc (length: 8134)

Rose Black Cung Âu nhìn chằm chằm nàng, một đôi mắt sâu thẳm đè nén dục vọng, giọng nói trở nên khàn khàn, lên xuống nói, "Tắm rửa."
" "
Cũng chỉ là khẽ hôn một hồi Thời Tiểu Niệm còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ trong kinh ngạc, bàn tay lớn của Cung Âu đã đưa về phía nàng.
"Hí"
Chỉ nghe một tiếng, quần áo trên người nàng ngay trong tay Cung Âu trong nháy mắt đã bị hủy hoại, quá trình cởi quần áo đều lược bỏ.
Quần áo bị xé thành nhiều mảnh.
Tắm xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến, Cung Âu để nàng một mình ở lại trong phòng tắm, đi thẳng ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm nhìn cánh tay mình, băng gạc bên trên một tí cũng đều không bị ướt, toàn bộ quá trình Cung Âu cũng không động tay động chân với nàng.
Nước ấm áp tràn qua thân thể, không thể không thừa nhận, tắm khiến nàng có cảm giác như được sống lại sau cơn mưa gió lạnh lẽo.
Người ấm lên.
"Thiếu gia, quần áo đã nhanh chóng chuẩn bị xong, ngài xem xem." Thanh âm của Phong Đức từ bên ngoài truyền đến.
Quần áo? Quần áo gì? Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nghĩ, người đi đến bên tường, chuẩn bị gỡ áo choàng tắm xuống, Cung Âu liền từ bên ngoài đi tới, trên tay mang theo một cái váy dài, màu sắc rất thanh nhã.
"Thay váy này đi." Cung Âu liếc nhìn nàng một cái, giọng trầm thấp còn lộ ra khàn tiếng.
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm không có ý kiến gì, nhận váy mới phát hiện váy có khóa kéo, dây kéo bên trái chếch, từ trên xuống dưới, hoàn toàn mở ra.
Cũng có nghĩa là, nàng không cần nhấc cánh tay trái luồn vào váy, chỉ cần kéo váy lên là được rồi.
Nàng mặc vào dễ như ăn cháo, Cung Âu nửa ngồi nửa quỳ xuống, thay nàng kéo khóa kéo từ dưới lên, người hắn vẫn còn ướt đẫm.
"Ngươi sai người làm gấp váy, là vì ta mặc thuận tiện sao?"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác hỏi, tầm mắt rơi trên áo sơ mi của hắn.
"Không vậy cho ta mặc à?"
Cung Âu ngước mắt nhìn nàng một chút, vẻ mặt đương nhiên.
" "
Trong lòng Thời Tiểu Niệm hơi ngưng lại.
Hắn có cần tỉ mỉ như vậy không, nàng chỉ là bị một chút vết thương nhỏ mà thôi, còn là vì muốn thoát khỏi hắn mới bị thương, nhưng kết quả hắn... Thời Tiểu Niệm thấy không có vị gì, giơ chân muốn đi ra ngoài.
Cung Âu đưa tay cản lại, người nàng đập vào lồng ngực hắn, rõ ràng cảm giác thấy một chỗ nào đó của hắn biến hóa, mặt nhất thời nóng lên, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Giọng Cung Âu khàn đến cực hạn, nặng nề liếc nàng một cái, "Nhìn cái gì vậy, tắm cho nàng lâu như vậy, không cảm thấy nàng mới kỳ quái."
Người hắn có khí thế thẳng như vậy, Thời Tiểu Niệm lớn từng này cũng chưa từng gặp.
Nàng bất đắc dĩ nhìn hắn, không biết nên làm gì.
"Ta đỡ ngươi."
Cung Âu đã nắm tay nàng, đỡ nàng ra khỏi nhà tắm.
Người nàng bị Cung Âu đẩy lên trên giường, Thời Tiểu Niệm mím môi, chuẩn bị tốt tư thế để bị đẩy ngã.
"Ta đi tắm trước, ngươi nằm một lát, tay trái không được nghịch lung tung, nghe không" Cung Âu nói, không yên tâm dặn nàng.
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, nhìn Cung Âu đi vào phòng tắm.
Ào ào tiếng nước từ phòng tắm truyền đến.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, cúi đầu nhìn váy trên người, không tự chủ được thở dài. Hôm nay hắn lần nữa vượt ngoài dự liệu của nàng.
Nàng cho là hắn thay lòng đổi dạ, sẽ không tới cứu nàng, kết quả hắn đến rồi; nàng cho là hắn sẽ mắng nàng té tát vào mặt, kết quả hắn ôn nhu gội đầu rửa mặt cho nàng, chính hắn còn bị thương.
Có phải nàng đã nghĩ quá hời hợt về tình cảm Cung Âu dành cho nàng không?
Thời Tiểu Niệm phiền não nhíu mày.
Hắn đối với nàng tốt, mà nàng lại đang nghĩ cách trốn đi.
Đừng đối tốt với nàng như vậy, nàng không chịu nổi.
Thời Tiểu Niệm nằm xuống giường, đầu gối lên, yên lặng nhìn đèn treo thủy tinh trên đỉnh đầu, tiếng mưa bên ngoài truyền đến qua cửa kính.
Tiếng nước có tiết tấu rất đặc biệt.
Thời Tiểu Niệm nghe thấy có chút buồn ngủ, hai mắt từ từ khép lại và ngủ.
Nàng là bị hôn tỉnh lại.
Một trận hôn nồng nhiệt trên môi nàng, khiến nàng không thể chống cự, không thể chống đỡ.
"Ưm"
Thời Tiểu Niệm ừ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt mơ màng thấy Cung Âu khom lưng đứng bên giường, cúi đầu đang hôn nồng nhiệt lên nàng, một tay giữ chặt cánh tay trái của nàng.
Thấy nàng tỉnh lại, Cung Âu mới đầy lưu luyến liếm liếm môi nàng, đứng lên.
Trên người hắn mặc áo choàng tắm màu xám bạc, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào nàng, "Nhanh như vậy đã tỉnh rồi sao, ta còn định hôn môi không được thì hôn chỗ khác."
" "
Đồ lưu manh.
Thời Tiểu Niệm thầm oán trong lòng một tiếng.
"Không được dùng mắt đó nhìn ta, nhìn ta là ta chỉ muốn nàng." Cung Âu nhìn thẳng vào nàng, ngón tay cái chạm nhẹ lên môi, trên đó còn vương mùi vị của nàng.
" "
Thời Tiểu Niệm im lặng dời mắt đi chỗ khác.
"Hừ, Thời Tiểu Niệm, ai cho nàng không nhìn ta?" Cung Âu bá đạo nói.
" "
Là hắn không cho nàng nhìn mà.
Hắn còn có thể bình thường chút được không.
Thời Tiểu Niệm dùng sức cánh tay phải, ngồi dậy từ trên giường, bất đắc dĩ nhìn về phía hắn, "Ngươi đánh thức ta dậy là muốn làm gì?"
Chỉ vì một lúc không cho nàng nhìn hắn, một lúc lại muốn nàng nhìn hắn? "Ta không có đánh thức nàng, ta hôn nàng tự tỉnh." Cung Âu nhíu mày, tà khí đến cực điểm.
" "
Cung Âu quay đầu, ánh mắt rơi vào trên tủ đầu giường, "Muốn làm cái này."
Thời Tiểu Niệm theo ánh mắt của hắn hướng lên tủ đầu giường, chỉ thấy bên trên bày một mâm đồ ăn, đồ ăn nóng hổi, món ăn thanh đạm, nhưng hương thơm ngào ngạt, làm người thèm thuồng.
Ngửi thấy hương thơm, Thời Tiểu Niệm trong nháy mắt thấy đói bụng, đưa tay định cầm đũa, tay bị Cung Âu tàn nhẫn đánh.
"Không được động tay." Cung Âu nói.
"Không phải cho ta ăn sao?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Âu ngồi xuống bên giường cạnh nàng, cầm lấy bát cơm đặt trong lòng bàn tay, một tay cầm thìa trắng lên, múc một muỗng đưa tới bên môi nàng.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía hắn, hiểu rõ ý đồ của hắn.
Hắn muốn đút cho nàng ăn.
Cũng như lần trước ở trên đỉnh núi, thấy tay nàng bị thương, hắn liền cố ý đút cho nàng ăn đồ.
"Không cần, ta tự ăn được."
Thời Tiểu Niệm còn chưa nói hết lời, Cung Âu đã nhét một miếng cơm vào trong miệng nàng.
Miệng nàng bị cơm lấp đầy, không nói được lời nào.
"Ta thích đút cho ngươi ăn đấy, ngươi quản ta, cho ngươi ăn thì cứ ăn." Cung Âu nói, lại múc một thìa thức ăn đút vào miệng nàng.
" "
Thời Tiểu Niệm miệng ngậm đầy cơm, nói không được, chỉ có thể tiếp tục ăn.
Cung Âu từng thìa từng thìa đút cho nàng ăn, một đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào nàng.
Thấy môi nàng vì nhai mà động đậy, màu hồng phấn, ánh mắt của hắn càng ngày càng sâu, cúi xuống hôn trộm lên môi nàng một cái.
Thời Tiểu Niệm rụt người lại, không nói gì.
Cung Âu tiếp tục cho nàng ăn, miệng nói, "Ông già Phong Đức kia làm không ngon bằng ta làm cho em, nhưng ông ta cũng thi có chứng nhận, miễn cưỡng ăn chút đi."
" "
Quản gia Phong làm còn ngon hơn cô nhiều.
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nghĩ, nhìn Cung Âu trước mắt tận tình đút cho nàng ăn, ánh mắt lộ ra một chút phức tạp.
Không cần đoán cũng biết, những món ăn thanh đạm này nhất định lại là do hắn dặn Phong Đức làm.
Ở trong bệnh viện, bác sĩ nói ăn kiêng, hắn còn nghe chăm chú hơn cả nàng, thậm chí còn dùng di động ghi âm lại.
Thời Tiểu Niệm nuốt cơm vào miệng, không nhịn được nói, "Cung Âu, không cần đối với ta tốt như vậy."
Bọn họ không phải người chung đường.
Nàng sớm muộn gì cũng muốn rời khỏi hắn.
Hắn càng đối tốt với nàng, nàng lại càng cảm thấy hổ thẹn.
"Việc này để sau nói."
Cung Âu nhìn chằm chằm nàng nói, đưa tay lại múc một thìa cơm đút vào miệng nàng.
Thời Tiểu Niệm ăn, có chút buồn nhìn hắn, cái gì gọi là để sau nói? Nàng không hiểu.
Cung Âu bỗng nhiên lại cúi xuống hôn nàng một cái, cứ như vậy, một miếng cơm, một nụ hôn, hành hạ nàng, nàng trốn kiểu gì cũng không tránh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận