Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 535: Khóa hắn ở trong lồng (length: 11109)

Yuhina Cung Âu đi vào phòng, vặn nắp lọ ra, cầm lọ t·h·u·ố·c đổ hai viên vào lòng bàn tay, rồi trực tiếp bỏ vào m·i·ệ·n·g. Cửa không khóa, tiếng ho của Thời Tiểu Niệm từ bên ngoài vọng vào. Nghe tiếng ho này, Cung Âu nhắm mắt lại, một giây sau, hắn nhổ t·h·u·ố·c trong m·i·ệ·n·g ra. “Bịch.” Cung Âu ném lọ t·h·u·ố·c vào thùng rác, lùi người về sau, dựa lưng vào cánh cửa đang đóng lại, chậm rãi nhắm mắt. Thôi vậy. Không ăn, không ăn nữa. Không biết khi nào thì mưa mới tạnh, nước biển lại dâng lên. Thời Tiểu Niệm đeo khẩu trang vào bếp nấu bữa tối, mở cửa sổ ra, mưa tạt vào cửa sổ, cô nấu một bàn đầy món. “Thơm quá.” Cung Quỳ chạy vào, ngửi mùi thơm rồi chạy tới chỗ cô, “Mom nấu ăn ngon quá à.” “Vậy con ăn nhiều một chút nhé, ta mang đồ ăn cho ba con.” Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa đặt đồ ăn vào khay, cầm khay đi đến phòng của Cung Âu, đưa tay đẩy cửa ra.
Vào phòng, căn phòng lớn vậy mà bên trong không có một bóng người. Chăn trên g·i·ư·ờ·n·g bị hất sang một bên, không có nửa bóng người. “Tịch tiểu thư.” Một vệ sĩ chạy tới. “Cung Âu đâu?” Thời Tiểu Niệm hỏi. “Cung tiên sinh vừa lái xe đi rồi ạ.” Vệ sĩ đáp. “Vậy sao?” Thời Tiểu Niệm hờ hững đáp một tiếng, nhìn xuống món ăn trong khay, ánh mắt ảm đạm, bị b·ệ·n·h mà không nghỉ ngơi cho tốt, cứ xem c·ô·ng việc là quan trọng vậy sao, phải bận rộn vậy sao? Trong quán cà phê yên tĩnh, Thời Tiểu Niệm ngồi ở một góc khuất, cầm thìa khuấy đi khuấy lại. “Vậy nên, Cung tiên sinh cho cô một kỳ hạn, hoặc là gả, hoặc là hắn cũng đồng ý chia tay?” Hạ Vũ ngồi trước mặt cô, vẻ mặt khó tin hỏi. “Ừm.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, tiếp tục mất tập trung khuấy cà phê. Không biết giờ Cung Âu thế nào, vừa mới ngất xỉu xong, tỉnh lại chưa bao lâu lại tiếp tục đi làm. “Haizzzzzzzz.” Hạ Vũ chống tay lên cằm, thở dài một hơi, “Xem ra Cung tiên sinh thật sự thay đổi rồi.” Thời Tiểu Niệm nhìn Hạ Vũ. Hạ Vũ cảm khái, “Đến giờ tôi vẫn nhớ lúc trước cô biến mất ở bệnh viện, Cung tiên sinh đã thành ra như thế nào, ngay cả nói chuyện cũng r·u·n rẩy, hắn sợ mất cô đến mức đó, không ngờ bây giờ hắn lại bắt cô lựa chọn như vậy.” Thời Tiểu Niệm cười khổ, dừng động tác khuấy lại, lặng lẽ ngồi đó. “Vậy cô định chọn thế nào?” Hạ Vũ hỏi, tò mò nhìn cô. “Không biết, giờ ta như đang lạc trong sương mù vậy.” Thời Tiểu Niệm cay đắng nói, “Khi Cung Âu vừa trở về, ta cảm thấy hắn xa lạ quá, không cảm thấy một chút ấm áp nào. Hiện tại, ta hoàn toàn không thể nói chuyện với hắn, không biết vì sao, mỗi lần nói chuyện đều kết thúc rất nhanh, tan rã trong không vui.” Cô đẩy nhẹ tách cà phê trước mặt, cà phê trong tách khẽ lay động, hình trái tim trên mặt dần biến dạng, không còn nhìn ra hình trái tim nữa. “Haizzz, đúng là đáng thương mà, nếu hai người ở chung mà đến chủ đề nói chuyện cũng không có thì chẳng khác nào sống với người xa lạ.” Hạ Vũ nói, “Nhưng nếu hai người chia tay thì cô không thấy tiếc sao?” “Hắn cũng nói như vậy.” Thời Tiểu Niệm nhìn bạn tốt, “Cô có biết vẻ mặt lúc đó của hắn thế nào không, hắn khiến ta thấy hắn không quan tâm đến chút tình cảm và cuộc hôn nhân này, có cũng được không có cũng được, giống như chỉ có ta là để ý chuyện này vậy.” Người ta cảm thấy hoang mang khi không thấy tương lai. Nhưng cô hoang mang là do đã quá rõ tương lai thế nào, một khi đã kết hôn là chuẩn bị cho những ngày bằng mặt nhưng không bằng lòng, không kết hôn thì sao cô xứng với lời Cung Âu nói lúc mất điện. “Tiểu Niệm.” Hạ Vũ có chút đau buồn nhìn Thời Tiểu Niệm, cô là người đã chứng kiến Thời Tiểu Niệm đã cố gắng đến mức nào để được như ngày hôm nay, Thời Tiểu Niệm đã vượt qua biết bao khó khăn, vậy mà giờ ngay cả hôn nhân cũng trở thành một lựa chọn có thời hạn. “Thôi đi, đi một bước tính một bước, không phải vẫn còn nửa tháng sao?” Thời Tiểu Niệm nói, bưng tách cà phê lên uống một ngụm, vị đắng thấm vào vị giác, đắng khiến cô khó chịu. “Uống ít cà phê thôi, cô còn đang b·ệ·n·h đó.” Hạ Vũ gác tay qua bàn vỗ vỗ tay cô. “Ừm.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, lấy ví ra, “Ta cũng không ngồi lâu được, còn có chuyện phải làm.” “Chuyện gì vậy?” Hạ Vũ nghi hoặc hỏi. “Đại sự.” Thời Tiểu Niệm giả vờ thần bí nói, cầm túi rời đi, Hạ Vũ đi theo sau cô không ngừng hỏi, muốn cô khai thật. Thời Tiểu Niệm quay về phòng triển lãm tranh, Phong Đức đã chờ bên trong. Thấy cô về, Phong Đức tiến lên đóng cửa kính lại, đóng tất cả cửa lại, Thời Tiểu Niệm nhìn chiếc laptop trên bàn. Cô đến trước bàn ngồi, màn hình máy tính hiện kết nối video. Tay cô cử động, khởi động kết nối video. Video rất nhanh được kết nối, một khuôn mặt xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh, quyến rũ hiện lên trên màn hình. Là Lancaster Mona. Cô ta trang điểm tỉ mỉ nhưng khó che được vẻ mệt mỏi, Mona nhìn cô, khinh thường cười, “Tịch Tiểu Niệm tiểu thư tìm tôi có việc gì?” “Tôi nghĩ là cha nuôi của tôi đã nói cho cô rồi.” Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn, lạnh nhạt nói. “Muốn biết Cung Âu sống thế nào trong bốn năm nay à? Tôi không có lý do gì để nói cho cô biết.” Mona cười lạnh, nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô. “Cô muốn gì thì mới chịu nói, tôi muốn nghe sự thật.” Thời Tiểu Niệm khẽ nói. “Tôi muốn gì cô cũng không thể cho được đâu, Tịch đại tiểu thư.” Mona cầm một chiếc gương nhỏ, trang điểm lại, tô môi đỏ như lửa. Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ khuôn mặt của Mona trên màn hình, trầm mặc một lúc, mới lên tiếng, “Nếu tôi muốn p·h·át tán video này thì sao?” Cách này quá hèn hạ, nhưng cô không còn cách nào. Nghe vậy, Mona khựng lại, son môi suýt nữa tô lệch, cô ta trừng mắt vào ống kính, Thời Tiểu Niệm cầm chiếc máy tính bảng bên cạnh, đưa lên trước người quay thẳng vào ống kính. Màn hình máy tính bảng tràn đầy cảnh xuân. “Bịch.” Son môi trong tay Mona rơi xuống, cô ta tức giận trừng mắt Thời Tiểu Niệm, “Cô đừng tưởng rằng có thể uy h·i·ế·p tôi như vậy, đừng ép tôi ra tay với cô, Tịch tiểu thư!” “Mona tiểu thư, tôi không muốn dính dáng gì đến cô, tôi không nhằm vào cô, tôi chỉ muốn biết quá khứ bốn năm qua Cung Âu đã làm gì.” Giọng Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt, ánh mắt kiên trì và mang theo ý lạnh. Mona bực tức đóng mạnh chiếc gương lại, ngồi đó phẫn hận nhìn chằm chằm vào cô. Rất lâu sau, Mona mở miệng, “Được, nếu cô có thể giúp tôi lấy hết video này, tôi sẽ nói cho cô biết.” Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười đến nỗi ho khan, cô thả chiếc máy tính bảng trong tay xuống, “Cung Âu là ai, chuyên ngành của hắn là khoa học công nghệ, cô nghĩ ta có thể lấy trộm hết mấy video này thì có ích gì, ai biết được còn bản sao nào khác không.” “…” Mặt Mona rất khó coi. “Cô chỉ có thể quản tôi, không để đoạn video trong tay tôi phát tán ra.” Thời Tiểu Niệm nói. Mona đương nhiên hiểu lời cô nói có lý, giờ là thời đại công nghệ cao, không có gì là bảo mật tuyệt đối cả. “Tôi dựa vào cái gì mà tin cô?” Mona lạnh lùng hỏi. “Cô chỉ có thể tin ta thôi.” “Không sợ ta đối phó với cô sao?” “Cô đang giao dịch với tôi mà.” Giọng Thời Tiểu Niệm hơi khàn, lạnh nhạt mở miệng, “Ta tin, Cung Âu thành ra như bây giờ tuyệt đối có một phần c·ô·ng của cô.” Nghe thế, trong mắt Mona lóe lên sự kiêu ngạo và đắc ý, “Sao, không thể chấp n·h·ậ·n Cung Âu bây giờ sao, tôi thấy cô họp báo tuyên bố chia tay rồi, nếu đã chia ly, còn để ý đến chuyện cũ làm gì?” “Cô vốn không trị b·ệ·n·h cho hắn, đúng không?” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói. “Tôi có trị!” Mona lập tức phản bác, “Đừng nghi ngờ chuyên môn của tôi, nếu không phải tôi, giờ hắn vẫn còn là một kẻ hoang tưởng và cáu kỉnh.” “Ta thấy là cô không thành công.” “Là vì giờ hắn đã từ bỏ cảm xúc ỷ lại vào cô rồi.” Mona khinh thường cười. Thời Tiểu Niệm thấy nụ cười đó thì nổi lên một cơn giận không rõ nguyên do, “Rốt cuộc cô đã chữa b·ệ·n·h cho Cung Âu thế nào?” “…” Mona không nói, nhìn móng tay mình, hững hờ, lười biếng. Thời Tiểu Niệm cầm máy tính bảng lên, dựng trước ống kính. Mona đầy th·ù h·ậ·n nhìn cô, “Tịch Tiểu Niệm, ta rất muốn g·i·ế·t cô!” Lại dám dùng loại video này uy h·i·ế·p cô ta như Cung Âu. “T·r·ả lời ta đi, Mona, dù một câu cũng được, bằng không trước khi cô g·i·ế·t ta, ta nhất định sẽ p·h·át tán đoạn video này ra bên ngoài.” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói. Mona thở sâu, căm hờn trừng cô, “Chỉ một câu thôi đúng không, được thôi, giờ ta sẽ nói cho cô biết Cung Âu trị b·ệ·n·h như thế nào.” Thời Tiểu Niệm mở to mắt. Phong Đức cũng không khỏi đi qua nhìn màn hình máy tính. “b·ệ·n·h tình của hắn quá nặng, nên tôi chọn cách tiếp cận hơi cực đoan, nhốt hắn trong l·ồ·n·g.” Mona nói rõ từng chữ một. “Ầm.” Chiếc máy tính bảng rơi từ tay Thời Tiểu Niệm xuống đất. Cô từ ghế đứng lên, hoảng sợ trừng mắt nhìn Mona trên màn hình, “Cô nói cái gì?” “Cô nhốt t·h·iếu gia trong l·ồ·n·g?” Phong Đức đứng đó hoàn toàn không thể tin. “Có cần phải kinh hãi như thế không, là Cung Âu đồng ý đấy, lúc đó hắn muốn chữa chứng bệnh chiếm hữu m·ã·n·h l·i·ệ·t.” Mona vừa nói vừa ghé gương mặt xinh đẹp của mình sát vào camera, “Tịch Tiểu Niệm, nếu cô dám phát tán dù chỉ một đoạn video này ra, tôi nhất định sẽ chọn ngọc đá cùng nát.” Nói xong, Mona tắt kết nối video. Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, mặt hoàn toàn trắng bệch. Nhốt trong l·ồ·n·g mà cũng gọi là phương án điều trị sao? Cung Âu điên rồi sao, bị đối xử như trò đùa như thế mà hắn cũng chịu ư? Phong Đức nhìn Thời Tiểu Niệm, “Tiểu Niệm, cô nói thật à?” “Cha nuôi, con đi gặp Cung Âu.” Giọng Thời Tiểu Niệm khàn khàn vang lên, nhấc chân chạy ra ngoài, Phong Đức muốn cản mà không kịp. Thời Tiểu Niệm chạy sang đường, xông vào tòa cao ốc N.E, lễ tân thấy cô đều ngây người, “Tịch tiểu thư, cô…” Ơ, đối mặt với vị hôn thê cũ của tổng giám đốc, có nên cho vào hay là báo thư ký tổng giám đốc trước? “Tôi tìm Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm nói rồi chạy về phía thang máy, ngay cả cơ hội để nhân viên lễ tân mở miệng cũng không có, họ còn chưa kịp phản ứng thì bóng cô đã không còn. Một mình cô bước vào thang máy, mệt mỏi dựa lưng vào vách thang, môi mím lại, trước mắt hiện lên cảnh tượng ở Bắc Bộ Loan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận