Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 241: Đó là bất tỉnh (length: 10628)

Sau khi tỉnh lại, Thời Tiểu Niệm phát hiện mình đang nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi trên mặt cô khiến cô chói mắt. Lúc Tiểu Niệm nằm đó, theo bản năng giơ tay lên che mắt. "Thời Tiểu Niệm, em còn chưa muốn tỉnh sao?" Một giọng nói tức giận vang lên trên đầu cô như muốn nổ tung. "..." Thời Tiểu Niệm giật mình kinh hãi, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Cung Âu đứng trên giường, chân trần đạp chăn, cúi mắt tàn bạo trừng cô, khí thế cáu kỉnh. Sao hắn cứ thích đứng từ trên cao nhìn xuống như vậy chứ. Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn hắn, từ trên giường chống tay ngồi dậy, không hiểu hỏi: "Em làm sao vậy?" Vừa cất tiếng, cô mới nhận ra giọng mình yếu ớt đến nhường nào. "Em có biết mình suýt nữa đã chết không hả?" Cung Âu quát lên, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, đôi tay thon dài nắm lấy chiếc gối định đập vào người cô, nghĩ lại không nỡ nên thu tay về, cứ vậy giận dữ trừng mắt nhìn cô. "..." Thời Tiểu Niệm run lên, lập tức phản ứng lại: "Em chỉ đọc sách một chút rồi ngủ thiếp đi." "Ngủ cái em gái, đó là bất tỉnh!" Cung Âu trừng mắt, hận không thể khoét trên mặt cô mấy lỗ, "Em lại dám thừa lúc anh ngủ mò đi xem sách, Thời Tiểu Niệm, em muốn chết à?" Cung Âu rống lên cực lớn, rống đến mức lỗ tai cô đau nhức. Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, đưa tay xoa xoa lỗ tai đáng thương, không khỏi nhỏ giọng nói: "Cung Âu, hay là anh dùng tiếng Anh hoặc tiếng Pháp, tiếng Đức mắng em đi." Như vậy cô còn có thể "cọ xát" được thêm một chút. "..." Cung Âu trừng mắt nhìn cô, sững sờ một giây rồi quát: "Em học đến mức muốn điên rồi hả?" Còn muốn hắn dùng ngôn ngữ khác mắng cô. Cô bị bệnh à? "Ngủ một giấc lấy lại được tinh thần rồi." Thời Tiểu Niệm nhìn trái nhìn phải rồi nói, đưa hai tay chậm rãi xoay người, giả bộ tinh thần của mình rất tốt, vén chăn lên định xuống giường. "Nằm xuống cho anh, không được đi đâu cả, chân nào xuống đất thì anh chặt chân đó." Cung Âu quát. "..." Thời Tiểu Niệm im lặng, rút chân sắp chạm đến dép lại, nhìn về phía Cung Âu, dịu dàng nói: "Sao anh lại tức giận vậy?" "Em học đến mức ngất xỉu đi, anh làm sao có thể không tức giận được, căn bản em không thể giống như anh học nhiều thứ cùng một lúc, tại sao không nói sớm?" Cung Âu ôm gối ngồi xổm trên giường trừng mắt cô, vừa tức giận lại vừa đau lòng. Sau khi Thời Tiểu Niệm ngất đi, hắn mới biết được từ Phong Đức, thì ra không phải ai cũng giống như hắn có thể học rất nhiều thứ cùng lúc, người bình thường đều cần tiến lên từng bước một. Từ nhỏ hắn đã học một mình với giáo viên, chưa từng thấy tình hình học tập của người khác. Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng cười, "Em chỉ muốn thử một chút thôi, không cẩn thận lại phát hiện được sở trường của mình." Dù cô biết điều này là không thể. Hiện tại đương nhiên Cung Âu không tin lời nói dối của cô, trừng mắt nói, tức giận: "Học hành vất vả như vậy sao không nói với anh, em coi anh chết rồi hả?" Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, sắc mặt rất tiều tụy, thấy Cung Âu tức giận như vậy, cô không còn cách nào khác đành thành thật nói: "Vất vả thì cũng phải học mà." "Cho dù nữ nhân của Cung Âu anh có là cái đầu heo đi chăng nữa, thì anh cũng có thể nuôi người đó trở thành con heo giàu có nhất trên thế giới!" Cung Âu quát. "..." Mặt Thời Tiểu Niệm đầy vạch đen, hắn có thể nói những lời ít tổn thương người khác được không? "Sau này cái gì không học được, cái gì không muốn học thì em không cần học, cứ để anh nuôi, lấy thịt bồi bổ cho anh, nuôi không đến 60 kg thì không được xuống giường!" Cung Âu bá đạo nói. 60 kg. Thực sự là phải nuôi rất lâu mới được ấy chứ. "Vậy em liền không xứng với anh, em nhất định phải nhanh chóng nâng cao bản thân mình, không chỉ cho cha mẹ anh, mà còn cho cả thế giới thấy em có thể đứng bên cạnh anh." Thời Tiểu Niệm nói, ánh mắt trong veo nhìn vẻ mặt giận dỗi của hắn, đưa tay vỗ vỗ chiếc gối hắn đang ôm, "Được rồi, đừng giận nữa." "Dù xứng hay không thì em vẫn chỉ là cái đầu heo, chỉ cần anh muốn em, người khác cũng chỉ có thể ước ao ghen tị." Cung Âu nói, mặt không chút cảm xúc. "..." Sau khi là cẩu, cô lại thành heo. Thời Tiểu Niệm nhất thời cũng không biết nói gì. Cung Âu xoay người, ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng ngực, ôm thật chặt, lại một lần nữa ra lệnh: "Đừng tiếp tục đọc những cuốn sách kia nữa, có nghe không?" "Em muốn làm cha mẹ anh vừa lòng." Thời Tiểu Niệm nhu thuận nép trong ngực hắn nói. "Anh đã công khai phản kháng cả gia tộc, em không cần phải nỗ lực làm bất cứ cái gì." Cung Âu trầm giọng nói. "Nhưng em biết, anh cũng không muốn phản bội gia tộc." Thời Tiểu Niệm khẽ nói. Hắn chỉ là bị sự cứng đầu của cô làm khó xử, cuối cùng đã chọn cô ở giữa hai bên. Quyết định của hắn làm cho cô thực sự kinh ngạc, cả đời này cô cũng không quên chuyện Cung Âu công khai ảnh của cô tại buổi họp báo. "Phản cũng đã phản rồi, có gì mà muốn hay không." Cung Âu lạnh lùng nói. Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngồi thẳng dậy từ trong lòng ngực của hắn, đôi tay mềm mại nâng khuôn mặt anh tuấn của hắn lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng hắn: "Cung Âu anh nghe rõ đây, từ nhỏ em đã muốn có một mái nhà, nhưng em không thể vì muốn nhà mình, mà lại làm cho anh mất đi một mái nhà." Đôi mắt cô trong suốt, như một dòng suối trong veo tinh khiết. Đầu ngón tay cô mát lạnh, trong nháy mắt lại khiến mặt hắn nóng rực như lửa đốt. Cung Âu nhìn cô chăm chú, ngực hơi rung động. "Em và nhà của anh khác biệt một trời một vực, nếu như em không cố gắng nỗ lực, thì em có tư cách để yêu anh sao?" trên mặt Thời Tiểu Niệm có chút tái nhợt, nở một nụ cười nhạt, "Không phải anh nói sao, anh muốn em, cho nên vì em cái gì anh làm cũng là đương nhiên." "..." Môi mỏng của Cung Âu giật giật, không nói gì, đôi mắt đen như mực cứ như vậy nhìn cô. "Bây giờ em cũng vậy, Cung Âu, em muốn anh, em muốn xứng đôi với anh, chính vì vậy vì anh cái gì em cũng nên làm!" Lời cô còn chưa nói hết, người đã bị Cung Âu trực tiếp đẩy xuống giường, Cung Âu cúi mắt im lặng nhìn cô, đem hình ảnh của cô khắc họa vào trong đáy mắt. Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, bị hắn nhìn đến mức gò má nóng bừng, "Anh sao thế?" "Thời Tiểu Niệm!" "Ừm!" "Em làm cho anh cảm động!" Cung Âu nói, giọng bá đạo. Rõ ràng là câu nói dịu dàng, nhưng qua miệng hắn nói ra lại có cảm giác mỗi chữ đều như có dấu chấm than. Thời Tiểu Niệm nghe hắn nói, trong lòng dâng lên một sự ấm áp, coi như bây giờ cô vẫn chưa đạt tới trình độ của hắn, nhưng sự cố gắng của cô làm cho hắn cảm động, như vậy cũng không tệ. Cô nhìn kỹ hắn, khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười có chút ngượng ngùng. "Thời Tiểu Niệm, em làm cho anh cảm động, hiện tại anh muốn em!" Cung Âu nhìn thẳng vào mặt cô nói. "..." Nụ cười của Thời Tiểu Niệm nhất thời cứng đờ. Cảm động đến mức muốn cô? Nhất thời cô cảm thấy trong lòng mình như có một bầy quạ đang sắp xếp đội hình chỉnh tề bay qua. Cái gì gọi là "chỉ một câu làm tan phong cảnh" chứ? Cung Âu không hề cảm thấy mình đã phá hỏng không khí lãng mạn, vẫn kinh ngạc vì lời nói của cô, cô gái này đang vì hắn mà nỗ lực, liều mạng cố gắng. Đây chính là cảm giác được Thời Tiểu Niệm yêu. Hắn yêu cô đến chết mất thôi. Nghĩ rồi, Cung Âu cúi đầu định hôn cô, còn chưa hôn được thì tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Cung Âu nhíu mày, trong mắt lộ rõ vẻ khó chịu, mặc kệ, vẫn cúi đầu hôn Thời Tiểu Niệm, nụ hôn sâu, nhẹ nhàng hé môi cô ra, hôn đến nhập tâm, lưỡi luồn vào trong dây dưa với cô. Thời Tiểu Niệm nắm lấy vạt áo của hắn đáp lại. Cô đáp lại rất nhẹ, nhưng chỉ một chút ít như vậy cũng đủ thổi bùng ngọn lửa trong toàn thân hắn, hắn hận không thể lập tức muốn cô. "Cốc, cốc, cốc!" Tiếng gõ cửa rất phiền phức lại vang lên. Cung Âu định cởi váy ngủ của Thời Tiểu Niệm, lại bị tiếng gõ cửa dai dẳng làm cho đặc biệt bực bội, cả người bật dậy khỏi giường, nhanh chân đi ra cửa, kéo cửa. Ngoài cửa, Phong Đức nho nhã lễ độ đứng đó, thấy Cung Âu đi ra lập tức tươi cười, cung kính nói: "Thiếu gia, Thời tiểu thư tỉnh chưa ạ?" "Đến phiên ông tới quản sao, cút cho tôi, không lăn thì tôi sẽ xào ông!" Cung Âu tính khí xấu đến cực điểm, giơ tay tàn nhẫn đóng cửa lại, lập tức đi về phía giường lớn. Thời Tiểu Niệm vừa ngồi dậy lại bị Cung Âu hung hăng đè xuống. Cung Âu liều lĩnh hôn cô, Thời Tiểu Niệm ra sức ngăn cản, nghiêng mặt sang một bên, nhưng Cung Âu vẫn không chịu buông tha, môi mỏng đặt lên từng nụ hôn ấm áp trên mặt, trên cổ của cô. "Đừng như vậy." Thời Tiểu Niệm đưa tay đẩy hắn ra, "Phong quản gia có chuyện gì không?" "Anh không quan tâm ông ta chết hay sống!" Cung Âu không vui hừ lạnh một tiếng, vội vã hôn cô tiếp. Tiếng gõ cửa đột nhiên lại vang lên. Cung Âu là người hoang tưởng, vốn không chịu được việc khi mình đang tập trung làm gì đó lại có âm thanh ồn ào quấy nhiễu, cả người nôn nóng hơn, muốn phát điên, trên người như bị vô số con sâu nhỏ lúc nhúc bò. Hắn ngồi dậy từ trên người Thời Tiểu Niệm, giơ chân đạp một cái ghế lăn lóc, cả người đầy bụng tức xông ra cửa. Thời Tiểu Niệm thấy vậy kinh hãi, rõ ràng Cung Âu lại nổi giận rồi, vội vã từ trên giường bước xuống. Cô không cứu thì sợ là Phong quản gia sẽ gặp xui xẻo mất. Thời Tiểu Niệm vội vàng mang dép đuổi theo, thân thể có chút yếu ớt, đầu vẫn còn hơi đau nhức. Ở cửa, Cung Âu dùng sức kéo mạnh cửa, vung nắm đấm lên muốn đấm Phong Đức, Thời Tiểu Niệm liền vội vàng kéo hắn lại, "Bình tĩnh, Cung Âu, bình tĩnh!" Mỗi lần hắn tức giận đều thế này! Cánh tay của Cung Âu bị cô ôm lấy vẫn còn muốn đánh người, tay của cô mềm mại, cũng không có bao nhiêu sức lực, hắn hoàn toàn có thể đẩy ra, nhưng hắn cố gắng kiềm chế, nắm đấm liền buông ra. Hắn không nỡ làm cô bị thương. Cung Âu trừng mắt về phía Phong Đức trước mặt: "Nói, có chuyện gì, không nói ra được chuyện gì thì tôi giết chết ông!" Hai tay Phong Đức che trước mặt mình, đã làm xong chuẩn bị phòng ngự, nghe vậy lập tức bỏ tay xuống, khôi phục dáng vẻ của một quản gia nên có, cúi đầu cung kính nói: "Phu nhân mời Thời tiểu thư đi một chuyến." "Không đi!" Cung Âu từ chối thẳng thừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận