Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 113: Chỉ là xoa bóp mà thôi (length: 7977)

"…" Yu Hina biên tập.
Cô ấy là ai vậy.
"Lại muốn một người phụ nữ khác leo lên g·i·ư·ờ·n·g của em, xoa b·ó·p cho người đàn ông của em, tim của em có phải to lắm không vậy?" Cung Âu quát cô, cực kỳ bất mãn.
Ngày đầu tiên hắn về nước, khi hắn tưởng tượng rằng đáng lẽ phải có thể t·r·ải qua một thế giới lãng mạn của hai người, làm sao cũng không ngờ sẽ biến thành tình trạng này.
Thời Tiểu Niệm nghe hắn, khẽ nói, "Chỉ là xoa b·ó·p mà thôi."
Nghe vậy, Cung Âu lập tức ngồi bật dậy từ trên g·i·ư·ờ·n·g, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía cô, "Chỉ là xoa b·ó·p mà thôi, em không ngại?"
Giọng hắn từ tính lại âm trầm.
"Không ngại." Thời Tiểu Niệm lắc đầu.
"Thật sự không ngại?" Cung Âu trừng mắt nhìn cô, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên mặt cô.
Tại sao có thể có người phụ nữ nào lại không ngại chuyện này? Trừ khi cô đối với hắn căn bản không quan tâm! Không thể.
Cô yêu hắn.
Cô yêu hắn đến không có t·h·u·ố·c nào chữa được, thậm chí đem hắn làm cảm hứng sáng tác, cô chỉ là đang giả bộ mà thôi, đúng, nhất định là như vậy! Thời Tiểu Niệm vẫn giữ vẻ thờ ơ, lắc đầu, "Thật không để ý, anh không phải khó chịu sao, Đường Nghệ biết xoa bóp, để cho cô ấy làm thử đi, anh sẽ đỡ khó chịu."
Nói xong, cô ra ngoài.
Cô muốn nỗ lực tạo cơ hội cho Đường Nghệ và Cung Âu.
Còn chưa ra đến cửa, một cái gối ném trúng lưng cô.
"Cút lại đây cho tôi!" Cung Âu trừng mắt nhìn cô, "Em xoa bóp cho tôi."
"Tôi không biết làm." Thời Tiểu Niệm nói.
"Tùy tiện ấn lung tung là được." Cung Âu trầm giọng nói, nhìn chằm chằm bóng lưng cô, ánh mắt càng thêm âm trầm, "Em không muốn thì lại muốn làm cho tôi tức c·h·ế·t, tôi thật muốn g·i·ế·t c·h·ế·t em."
Hắn đã nói muốn g·i·ế·t cô cả trăm lần, nhưng cuối cùng, cũng không bao giờ động tay động chân.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, chỉ thấy Cung Âu đã nằm sấp trên g·i·ư·ờ·n·g, mặt gối lên trên cánh tay, sắc mặt còn có chút trắng xám.
Thôi vậy.
Vẫn là làm theo từng bước, không thể để cho Cung Âu p·h·át giác ra mục đích của cô.
Suy nghĩ một chút, Thời Tiểu Niệm đi tới bên g·i·ư·ờ·n·g, cởi giày lên g·i·ư·ờ·n·g, quỳ chân bên cạnh hắn, bắt đầu ấn ấn lên lưng hắn.
Cô không biết cách xoa bóp.
Cơ hồ là ấn ấn lung tung trên lưng.
Lúc thì dùng sức, lúc thì lại mềm nhũn.
Cô cho rằng ấn một lát thì Cung Âu sẽ thiếu kiên nhẫn, kết quả Cung Âu càng thỏa mãn phát ra một tiếng thở, "Ừ, hôm nay em cũng để tâm xoa bóp và nấu ăn."
Mắt nào của hắn thấy cô để tâm?
Bình thường chưa từng xoa bóp bao giờ, vậy mà cũng coi như là thật? Thời Tiểu Niệm không nói gì, lắc đầu, ấn một lát, Cung Âu nói, "Ngồi lên lưng tôi mà ấn."
"Không muốn."
"Ngồi."
"Không muốn."
"Vậy tôi ngồi lên người em có tin không?" Nếu không phải hắn bây giờ thật sự ăn no rồi, hắn nhất định còn vui hơn mà thay cô xoa bóp.
"..."
Vô liêm sỉ! Lưu manh! Không biết x·ấ·u hổ! Thời Tiểu Niệm oán niệm, bất đắc dĩ ngồi lên lưng hắn, tiếp tục thay hắn bóp vai, lưng, trên tay cố dùng sức, hận không thể đè c·h·ế·t hắn, tên đại sắc lang.
"Ừ, thoải mái."
Cung Âu hài lòng than thở.
"..."
Thời Tiểu Niệm cố sử dụng sức mạnh bình sinh từ lúc bú sữa mẹ đến giờ.
"Ừ, sức này vừa vặn."
Cung Âu càng hài lòng hơn.
"..."
Thời Tiểu Niệm rơi lệ, người mệt đến thở hồng hộc, thua trận.
Cung Âu cảm giác bàn tay nhỏ mềm mại của cô ở trên lưng hắn gắng sức, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt chỉ thuộc về cô ở trên chăn, hưởng thụ đến mức nhắm mắt lại.
Đây mới là cảm giác mà hắn muốn.
Ở nước ngoài một tuần không chạm vào được cô, ôm không tới cô, hắn sắp phát điên rồi.
Tay nhỏ của cô ấn ở trên lưng hắn một hồi, lúc lại nắm tay gõ, mỗi lần cũng giống như là gõ vào bên trong tim hắn, giúp hắn chống đỡ cơn khó chịu đang hành hạ dạ dày lúc này.
Cung Âu chính là người như vậy, yêu ai yêu cả đường đi, dù cô ấy có làm gì cũng đều thấy vừa mắt, tỉ như Thời Tiểu Niệm.
Vào lúc này, đây là khoảnh khắc tuyệt vời nhất của hắn ngày hôm nay.
Hắn nhắm mắt lại, môi mỏng khẽ nhếch lên một độ cong, gương mặt có vẻ đặc biệt anh tuấn.
Bỗng.
Giọng nói của Thời Tiểu Niệm ở trên đỉnh đầu hắn vang lên, "Cung Âu, có chuyện tôi muốn cùng anh thương lượng."
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm một bên thay hắn xoa bóp, một bên cố gắng nói ra khỏi miệng, "Tôi muốn mời Đường Nghệ cùng Bob ở đây một thời gian ngắn, được không?"
Nghe vậy, mắt Cung Âu lập tức mở ra, tràn ngập vẻ u ám, "Cái tên Tiểu Sắc Lang kia không được!"
Đó là con của anh.
Mặt Thời Tiểu Niệm xám lại, "Thằng bé mới hơn 2 tuổi, tại sao lại là sắc lang?"
"Không được!" Cung Âu kiên quyết không đồng ý.
"Nhưng tôi đã mời rồi." Thời Tiểu Niệm nói.
"Vậy cũng không được, tôi ở trên, em đang ở dưới, tôi quyết định!" Cung Âu bá đạo nói.
Việc đã đến nước này, Thời Tiểu Niệm chỉ có thể giở trò khóc lóc ầm ĩ, "Đây là nhà của ta, ta muốn mời ai thì mời người đó."
Tuy rằng, đối với ngôi nhà này cô chưa từng có lòng tr·u·ng thành.
"Đây là phòng tôi mua cho em!"
Cung Âu nhắc nhở cô, cô cho rằng với cô chỉ là một họa sĩ truyện tranh hạng ba mà lại có thể mua được nhà ở chốn t·h·i·ê·n đường sao? "Ngược lại bất động sản đứng tên tôi, vậy chính là của tôi!" Thời Tiểu Niệm kiên quyết nói, tự mình nói mà cũng thấy có chút không đủ tự tin, "Ngược lại chính là tôi, ngược lại tôi liền muốn mời họ ở đây một thời gian ngắn, ngược lại ta nói có thể là có thể, ngược lại tôi liền muốn, ngược lại tôi liền muốn!"
Liên tiếp mấy tiếng ngược lại.
Giọng nói của cô càng ngày càng thiếu tự tin len lỏi vào trong tai Cung Âu, lại biến thành những lời làm nũng mềm nhũn, ngực nhất thời bị chấn động đến luống cuống.
Đây tựa hồ là lần đầu tiên cô làm nũng với hắn.
Không giống với trước đây hết sức lấy lòng, tuy rằng đáng yêu, nhưng đều là cô diễn.
Lần này là thực sự làm nũng, vẫn giống như bé gái đang nũng nịu.
Cung Âu nằm nhoài ở đó, cả người đều thả lỏng, giọng nói mềm mại của cô như một luồng điện chạy thẳng vào thân thể hắn, khiến tất cả thần kinh của hắn đều bị kích thích, vừa tê vừa ngứa.
"Được rồi được rồi, đồng ý em là được."
Cung Âu giả vờ không kiên nhẫn nói, người đã bị điện giật chịu không nổi nữa rồi.
Chẳng phải chỉ là mời bạn học cũ thôi sao, cô đã dùng giọng điệu này để thuyết phục hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự mà chấp nhận.
"Thật sự?"
Thời Tiểu Niệm cả kinh, không nghĩ tới hắn sẽ dễ dàng đồng ý, không khỏi thở phào một hơi.
Tốt quá rồi.
Kế hoạch lại thành công được một nửa.
"Tiếp tục xoa bóp." Cung Âu nói.
"À, được."
Thời Tiểu Niệm ra sức thay hắn xoa bóp.
Không biết có phải do cô có t·h·i·ê·n phú xoa bóp không, Cung Âu dưới sự xoa bóp của cô đã chậm rãi ngủ t·h·i·ế·p đi, nhắm mắt nằm nhoài ở đó rơi vào giấc ngủ sâu.
Xác định hắn đã ngủ, Thời Tiểu Niệm cẩn thận xuống khỏi người hắn, xuống giường, rón rén rời khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, cô đã chạm mặt Phong Đức.
"Chỗ này tôi có mấy văn kiện chờ t·h·iếu gia xem qua." Phong Đức dựng thẳng tập văn kiện trong tay nói.
"Hắn ngủ rồi."
Thời Tiểu Niệm nói.
Phong Đức gật đầu, "T·h·iếu gia thời gian rồi ở nước Anh chắc là bận đến hỏng rồi, nghe nói đều không có một giấc ngủ ngon."
"Có đúng không?"
Lời này lọt vào tai Thời Tiểu Niệm lại có chút biến đổi.
Bận bịu đến hỏng rồi là vội vàng gặp mặt đối tượng kết hôn sao?
Vừa nghĩ tới thời điểm bắt cô giữ máy, Cung Âu toàn là giữ micrô lại và hẹn hò với vị hôn thê, ý định rời đi của Thời Tiểu Niệm lại càng thêm kiên định.
"Đúng vậy ạ, t·h·iếu gia mệt muốn c·h·ế·t rồi, một tuần lễ này cũng không có một bữa nào ăn ngon miệng, tôi đi ra ngoài chọn món ăn bồi bổ, xin mời Thời tiểu thư hầm cho t·h·iếu gia uống đi." Phong Đức rất quan tâm thân thể của Cung Âu, đúng là một vị quản gia vô cùng tận trách.
"Được."
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Phong Đức đạt được mục đích liền rời đi.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, ở ngoài ban c·ô·ng phòng kh·á·c·h p·h·át hiện bóng người của Đường Nghệ, cô ta một mình đứng ở đó, trên tay bưng một ly nước, mái tóc dài theo gió bay lên, ánh mặt trời rơi trên khuôn mặt cô ta, đẹp đến thanh lệ cảm động, khí chất xuất trần.
Thời Tiểu Niệm hướng về phía cô ta đi đến, đóng cửa ban công thông với phòng khách lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận