Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 447: Đến Italy đón người (length: 10191)

"Yuhina biên tập. Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn, chỉ thấy Cung Âu từ bên ngoài bước vào, mang theo vẻ phong trần mệt mỏi, đôi mắt đen láy nhìn về phía bọn họ, trên gương mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, nữ hầu cởi áo khoác ngoài giúp hắn. “Anh đã về rồi.” Thời Tiểu Niệm cười đón, “Không phải anh bảo hôm nay có một cuộc tọa đàm sao, sao về muộn vậy?” “Một đám lão già lải nhải, lải nhải, phiền chết đi được.” Cung Âu vừa nghĩ đến cuộc tọa đàm nặng nề vừa nãy liền nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, hắn giơ tay lên ra hiệu. Phong Đức không một tiếng động mà lui xuống. Lửa trong lò sưởi đang bùng cháy, phát ra tiếng “xèo xèo”. Cung Âu đẩy Thời Tiểu Niệm lên trên cây cột bên cạnh, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, thưởng thức đôi môi mà hắn nhớ nhung suốt buổi tọa đàm, năm ngón tay thon dài vùi vào tóc cô, một tay vuốt ve eo cô, từng ngón tay lần mò trong áo rồi tiến lên. “Hai người ở hai thế giới khác nhau, tại sao em lại hỏi Quản gia, gan cũng lớn thật, hửm?” Cung Âu buông môi cô ra hỏi, giọng nói khàn đặc, khó chịu véo bên hông cô một cái. Thân thể Thời Tiểu Niệm mạnh mẽ run lên, cô bị hắn véo đau, mỗi lần hắn ghen tuông thì lực tay cũng mất đi sự khống chế, dù cho việc này qua đi, hắn biết mình ghen tuông vớ vẩn. “Không có, em muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.” Thời Tiểu Niệm dựa lưng vào trên cây cột lồi lõm nói, cố gắng quên đi cơn đau ở bên hông. “Chờ làm xong chuyện này đã, làm cái gì đó trời đất mù mịt, sau đó anh muốn bất ngờ.” Nói xong, Cung Âu ngậm môi cô dùng sức hôn xuống, chiếc lưỡi cuồng nhiệt càn quét đôi môi mềm mại của cô, sau đó hung hăng thăm dò vào trong, cuốn lấy hương vị ngọt ngào của cô, múa cùng chiếc lưỡi của cô, đầy lưu luyến. Nụ hôn cuồng nhiệt khiến không khí xung quanh trở nên nóng bỏng hơn. Thời Tiểu Niệm bị nụ hôn đó làm cho thân thể như nhũn ra, hai tay cố bám vào người Cung Âu mới không bị trượt xuống đất, Cung Âu cuồng nhiệt hôn cô, ôm chặt cô vào trong lồng ngực. Một lúc lâu, Cung Âu mới không tình nguyện buông tha cho cô, cúi đầu thưởng thức vẻ mặt của cô, đôi mắt cô vẫn đang mơ màng, nhưng mặt không đỏ như bình thường. Bình thường mỗi khi đến lúc động tình thì mặt cô sẽ ửng hồng lên. Nhưng hôm nay mặt cô lại trắng bệch. Cung Âu bất mãn nhíu nhíu mày, bỗng nhiên ý thức được điều gì, đưa tay nhấc vạt áo của cô lên, Thời Tiểu Niệm muốn ngăn cản nhưng không kịp. Chiếc eo nhỏ nhắn trắng mịn lộ ra trước tầm mắt hắn, nhưng trên eo lại đang có một vết đỏ rất sâu. Ánh mắt Cung Âu sắc bén, đó là chỗ hắn vừa véo. “Anh véo mạnh vậy sao?” Cung Âu lên tiếng, giọng nói hơi khô khốc, cuống họng không quá thoải mái. “Không có, hình như vừa nãy em bị va vào chỗ đó.” Thời Tiểu Niệm vội vàng giải vây cho hắn. “…” Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, sắc mặt cũng không dễ nhìn, hắn đưa tay ôm cô một cái, ôm cô ngồi vào ghế sô pha, để cô nằm ở trên người hắn, hắn hạ tầm mắt kiểm tra vết đỏ bên hông của cô, sắc mặt càng ngày càng kém, “Tại sao em không hét lên?” Hắn ra tay nặng như vậy, mà cô không hề kêu một tiếng. “Thật sự không nặng, em không thấy đau.” Thời Tiểu Niệm hờ hững nói, bị hắn ôm vào trong lòng. “Nói xạo.” Cung Âu tàn nhẫn trừng cô một cái, sau đó đưa tay xoa eo của cô, vừa xoa vừa ấn một lát. Bàn tay hắn nóng hổi, rất nhanh xoa ấm làn da của cô, đau đớn cũng giảm dần đi. Sắc mặt Thời Tiểu Niệm cũng dần dần khôi phục, cả người tựa ở trong lồng ngực hắn, tùy ý để hắn xoa, nhắm mắt tận hưởng. Giọng nói của Cung Âu vang lên phía trên đỉnh đầu cô, “Gần đây anh ra tay đều không chú ý đến sức lực, đúng không?” Hắn đã nhận ra. Cơ thể Thời Tiểu Niệm hơi cứng đờ, sau đó khẽ nói, “Không có, đừng nghĩ lung tung.” “Sau này sẽ không như vậy nữa.” Hắn hướng về cô bảo đảm. Nhưng hình như hắn đã quên, mỗi một lần hắn lên cơn ghen, đều sẽ ít nhiều làm cô bị thương, hoặc là nắm đau tay cô, hoặc là nắm đau cổ tay, những thứ này đều là động tác vô thức của hắn, bởi vì sự đố kị và sự thù hận trong lòng hắn điên cuồng nổi loạn. “Em thật sự không sao mà.” Thời Tiểu Niệm mở mắt ra, nhìn vào mặt hắn, ngẩng đầu hôn một cái lên khóe môi hắn, “Đi thôi, em đi hâm lại thức ăn.” “Em đã ăn chưa?” Tay hắn vẫn đang xoa ở bên hông cô. “Chưa, chờ anh.” Thời Tiểu Niệm nói. “Bây giờ mấy giờ rồi, chờ anh làm gì, có đói bụng không?” Cung Âu nhíu mày, đưa tay vào trong quần áo xoa bụng cô. “Chờ anh, không đói bụng.” Thời Tiểu Niệm cười nói, từ trong lồng ngực Cung Âu ngồi dậy, lại bị Cung Âu kéo trở lại, Cung Âu ôm cô đi ra khỏi phòng khách, đi về phía phòng ăn. Nữ hầu gái bưng các món ăn tối ấm áp lên trên bàn, những món ăn quen thuộc lần lượt xuất hiện trước mặt Cung Âu. Thời Tiểu Niệm ngồi ở đối diện Cung Âu, cầm lấy đũa, sau đó liếc nhìn Cung Âu, “Lần này Cung đại tổng giám đốc có thể ban cho em mấy món ăn không?” Gần như mỗi lần cô ăn cùng Cung Âu đều không được như vậy. Cung Âu ăn đồ ăn cô làm, cô ăn đồ ăn đầu bếp làm, vì thế mà đặc biệt phiền phức. Có lúc, cô muốn thử một chút mấy món ăn mà mình làm, nhưng Cung Âu nhìn cô như gặp phải đại địch. Ánh mắt Cung Âu sâu kín liếc nhìn cô một cái, sau đó đẩy món cua hấp lòng đỏ trứng đến trước mặt nàng, suy nghĩ một chút, lại đẩy thêm một món ăn, chờ một lúc, lại rất miễn cưỡng đẩy một bát súp sang. Thời Tiểu Niệm nhìn vẻ lưu luyến không rời này của hắn mà muốn cười, cố gắng mà kiềm nén. “Có gì mà buồn cười, cảm thấy anh hẹp hòi hả?” Cung Âu không vui hỏi, cuối cùng đem toàn bộ món ăn đẩy ra giữa, ánh mắt sáng rỡ như muốn đem tất cả tài sản của mình cho cô vậy. Thời Tiểu Niệm cầm đũa đặt trên môi, khẽ nhìn bàn thức ăn này hỏi, “Như thế đã cam tâm chưa?” Sao hôm nay đột nhiên hào phóng vậy. “Tại em hôm nay chờ anh mà chưa ăn tối thôi.” Cung Âu hắng giọng, nói, “Mỗi món em cũng có thể ăn một phần sáu.” Nói xong, Cung Âu cầm đũa chia món ăn ra, chuẩn xác chia một góc là một phần sáu, một góc còn lại để cho hắn. “…” Thời Tiểu Niệm muốn bật cười. “Phong Đức.” Cung Âu lớn tiếng, gọi Phong Đức vào, “Bảo đầu bếp làm vài món Tiểu Niệm thích ăn.” “Vâng, thiếu gia.” Phong Đức gật đầu rời đi. Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm, con ngươi đen thăm thẳm, “Ăn đi, kẻo lại đói bụng, đợi đầu bếp làm món mang lên thì em ăn đồ họ làm.” “…” Được thôi, cuối cùng vẫn hẹp hòi. Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ cắn cắn đũa, gắp một miếng rau ăn, đôi mắt dịu dàng nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, hắn đang chăm chú ăn. Cô hỏi, “Cung Âu, anh muốn quà sinh nhật gì?” Quà sinh nhật của hắn làm cô đau đầu suy nghĩ, vẫn chưa nghĩ ra nên tặng cái gì. “Em.” Cung Âu không chút nghĩ ngợi trả lời. “…” “Em nằm trên giường.” Cung Âu lại bồi thêm một câu, đôi mắt không có ý tốt mà quét từ trên xuống dưới người cô một lượt, “Tốt nhất là em nên thừa dịp trước khi đến sinh nhật của anh mà bồi bổ thân thể đi, kẻo đến lúc anh hưởng thụ quà tặng mà em lại ngất đi thì…” Thời Tiểu Niệm nhai món ăn trong miệng, cạn lời, “Em hỏi anh thật lòng đó, anh không có món quà nào đặc biệt muốn sao?” “Em, em, em, trừ em ra anh chỉ muốn em.” Cung Âu ngông cuồng tự đại nói, “Những thứ khác anh không cần.” “Được rồi.” Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, xem ra, đến đêm hôm đó, cô chạy không thoát khỏi vận mệnh bị hành hạ cả đêm rồi. Cung Âu tiếp tục chuyên chú ăn, bỗng nhiên nói, “Lần này chờ cha mẹ em đến đây, hãy để họ ở lại thêm một thời gian nữa.” Ở lại thêm một thời gian nữa. Thời Tiểu Niệm có chút bất ngờ nhìn về phía Cung Âu, ánh mắt lóe lên, sau đó nói, “Em đã nói chuyện với mẹ qua điện thoại, bà nói gần đây Tịch gia có rất nhiều việc, có khả năng cha em sẽ không đến được, cho nên…” “Cho nên một mình bà ấy đến đây?” Cung Âu hỏi. “Để một mình mẹ đến thì cha em không yên lòng, vì vậy có thể là Thiên Sơ sẽ đi cùng.” Thời Tiểu Niệm cố tình nhỏ giọng nói ra cái tên này. Cung Âu vẫn nghe, tay đang cầm đũa nắm chặt lại, nhất thời đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh, ngước mắt trừng Thời Tiểu Niệm. Thời Tiểu Niệm cẩn trọng nhìn hắn. Cô biết gần đây tình trạng của Cung Âu khá tệ, trở nên dị thường mẫn cảm, vì vậy, từ sau lần chia tay đó, cô căn bản không dám gọi điện thoại cho Mộ Thiên Sơ, thậm chí khi trò chuyện cùng Tịch gia, cô cũng sẽ không hề nhắc tới, chính là sợ Cung Âu sẽ chú ý. Vẻ cẩn trọng trên mặt cô khiến lòng hắn rung động. Trong khoảng thời gian này, cô càng ngày càng trở nên thuận theo hắn, gần như đều là hắn nói một cô không dám nói hai, cô giống như một tiểu nữ nhân nằm rạp dưới chân hắn, chỉ lo hắn nổi giận. “Hắn có thể đến, nhưng anh sẽ không gửi thiệp mời cho hắn.” Cung Âu lạnh lùng nói. Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, hiểu ý của hắn, gật đầu, “Ừ.” Hắn có thể để Mộ Thiên Sơ đến đây đã là có chút nằm ngoài dự liệu của cô, vậy đã là rất tốt rồi. Qua bàn ăn, Thời Tiểu Niệm gắp một món ăn cho hắn, Cung Âu ngồi ở đó ăn, suy nghĩ một chút, sự thiếu kiên nhẫn chảy khắp thân thể hắn, hắn muốn áp chế cũng áp không nổi. “Vẫn không được để hắn đến đây, hai người vẫn sẽ đụng mặt nhau.” Cung Âu đặt đũa xuống bàn, không kiềm chế được bản thân đang giả bộ hào phóng. Thời Tiểu Niệm cúi đầu, Cung Âu luôn hận không thể giết chết Mộ Thiên Sơ, nếu Mộ Thiên Sơ tới đây, nói không chừng buổi vũ hội sinh nhật này sẽ bị hủy hoại mất thôi. Tiệc mừng thọ lớn nhất. Thời Tiểu Niệm nỗ lực nở nụ cười, “Vậy thì chờ lần sau cha em có thể rảnh rỗi, để cho bọn họ cùng nhau tới đây vậy.” Không có ai mà ông có thể yên tâm đi cùng, cha sẽ không để mẹ tới. “Chúng ta đi Italy đón bà.” Cung Âu nói, dùng sức mà nói. “Đi Italy?” Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, chỉ nghe nói ra sân bay đón người, chứ chưa từng nghe nói đến việc đi ra nước ngoài đón người. “Ừ.” Cung Âu nói, “Chắc cha em không ở cùng chỗ với người đàn ông kia, chúng ta đến đón bà đi, sau đó lại đưa bà về, như vậy anh cũng không cần phải nhìn thấy người kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận