Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 69: Tôi muốn em (length: 10300)

Sau nụ hôn ướt át kéo dài, Cung Âu thâm trầm buông cô ra, con ngươi đen tĩnh lặng nhìn sâu vào đôi mắt cô, "Thời Tiểu Niệm, hôm nay tôi phải nói rõ với em một lần, tôi Cung Âu muốn con người em, muốn trái tim em, muốn em hoàn toàn là của tôi."
"..."
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu bá đạo ôm vào lồng ngực, trên môi toàn là hơi thở của hắn, nhìn hắn hồi lâu không thốt nên lời.
Hắn ngang ngược khiến cô không có đường lui.
"Cho nên, sau này tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của em, đừng nói cảm kích, tôi muốn gì em phải hiểu chứ." Cung Âu nhìn chằm chằm cô, gần như gầm nhẹ thành tiếng.
Thật sự quá ngang tàng.
Thời Tiểu Niệm hạ thấp ánh mắt, hồi lâu chỉ có thể im lặng.
Đối mặt với một Cung Âu như vậy, cô thật sự không biết nên nói gì.
Gió lùa qua chiếc xe thể thao, thổi qua mặt cô, mát lạnh.
Một lúc lâu sau, Thời Tiểu Niệm chậm rãi chui ra khỏi lồng ngực hắn, liếc nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy xung quanh là một vùng hoang vu mờ mịt, cỏ dại rậm rạp, ở xa xa có một công trình xây dựng dở dang bị bỏ hoang.
Một vẻ hoang vắng đến hoàn hảo.
Cung Âu ngồi trên xe, bởi vì sự xa cách của cô mà vô cùng phiền muộn, vẻ mặt anh tuấn không giấu được tia giận dữ.
Con ngươi đen lạnh lùng nhìn về phía cô, Thời Tiểu Niệm bước xuống xe, đi trên bãi cỏ hoang, đôi chân mảnh khảnh chậm rãi hướng về phía một bức tường đổ, ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, làm nổi bật làn da trắng nõn.
Càng lúc càng đi xa.
Cung Âu nhìn cô ngày càng xa, ngực như bị nện mạnh, cảm giác không thoải mái lan tỏa, hắn lập tức đẩy cửa xe, bước xuống đi theo, một đôi giày da bóng loáng dẫm lên bãi cỏ hoang.
Giày bị bẩn, lông mày hắn không khỏi nhíu lại, nhưng vẫn đi theo sau cô.
"Em định làm gì?"
Cung Âu nhìn về phía cô, trầm giọng hỏi.
Thời Tiểu Niệm đi đến bức tường cũ nát loang lổ phía trước, bức tường rất dài, trên mặt có những vết nứt đổ vỡ.
Thời Tiểu Niệm nhìn hồi lâu, khẽ nói, "Nếu có sơn xịt thì tốt rồi."
"Sơn xịt?" Cung Âu lặp lại lời nàng.
"Ừ, sau khi học vẽ xong, mỗi khi tâm trạng không tốt, tôi đều đi khắp nơi vẽ lên tường." Nghĩ đến thời niên thiếu, Thời Tiểu Niệm đứng trước bức tường đổ không khỏi bật cười, "Năm 11 tuổi tôi hay bị mắng, vì thường vẽ linh tinh lên tường ở nhà."
"..."
Cung Âu nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm từng lời từng lời một nói, có chút tự giễu, "Có phải không ngờ tôi rất nghịch ngợm?"
Cung Âu đứng ở đó, lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng, con ngươi đen dừng lại nơi đuôi lông mày hơi nhếch lên của cô.
Hắn không bất ngờ khi cô làm chuyện như vẽ lên tường, cô có vẻ an phận nhưng trong xương cốt có chút nổi loạn, hắn đã sớm nhận ra.
"Em cố gắng làm một cô gái ngoan ngoãn để lấy lòng người Thời gia, nên mới có thể mài dũa tính cách thành như bây giờ." Cung Âu trầm thấp nói, một lời vạch trần tính cách của cô.
"..."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn gương mặt như bừng tỉnh của Cung Âu.
Không ngờ Cung Âu lại hiểu rõ cô đến vậy.
Khi còn bé, cô thật sự là một đứa trẻ nghịch ngợm, cái gì cũng dám làm, trên trời dưới đất, đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, nhưng bố mẹ nuôi không thích, cô liền liều mạng biến mình thành một cô gái ngoan ngoãn, đi theo khuôn phép cũ.
Nhưng rồi thì sao, chẳng phải vẫn bị bỏ rơi sao?
Thời Tiểu Niệm lùi lại một bước, khóe môi tự giễu, trong mắt thoáng qua một tia u ám.
"Chúng ta đi mua sơn xịt."
Cung Âu đột ngột nói.
"Mua sơn xịt?" Thời Tiểu Niệm hơi ngẩn người.
"Đi thôi, muốn làm gì thì làm đó, không cần giả tạo cho bất kỳ ai xem." Cung Âu kéo cô về phía xe thể thao, "Bức tường này không đủ, tôi sẽ tìm mấy bức tường khác cho em, tường của tòa thị chính có đủ vẽ không?"
Quá ngang tàng.
Liệu như thế có thể trải qua một đời?
"..."
Tòa thị chính mà anh cũng nghĩ ra được.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu lôi kéo đi, ngước mắt nhìn gò má hắn, tâm tình có chút khác thường.
Hiện tại hắn đối với cô tốt quá rồi.
Rõ ràng là một người luôn lấy mình làm trung tâm, là người dễ nổi nóng, nhưng vì tâm trạng cô không tốt, liền ngay cả công ty cũng không đến, cùng cô ra ngoài giải sầu, giờ lại muốn cùng cô đi mua sơn xịt vẽ tranh đường phố.
Nhưng điều hắn muốn, cô thật sự không thể cho được.
Trái tim cô đã sớm theo Mộ Thiên Sơ mất trí nhớ không biết rơi ở đâu rồi, cô tìm khắp nơi không thể tìm về, làm sao có thể cho hắn?
"Chờ một chút."
Cung Âu đột nhiên dừng lại, kéo cô đến cuối bức tường, giơ chân lên đá văng đám cỏ.
Thời Tiểu Niệm nhìn xuống, thấy bên trong đám cỏ là một túi bình sơn xịt, cô vừa mừng vừa sợ, "Xem ra ở đây cũng có người cùng sở thích."
Cô cúi xuống, nhặt một bình sơn xịt lên, nhìn nhãn, lại còn mới mua.
Cô liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng người, "Sao có thể có người để mấy bình sơn xịt ở đây, có phải là để một lát quay lại lấy không?"
"Mới?"
Con ngươi đen của Cung Âu sâu thẳm, ánh mắt hoang dã nhìn vào mấy bình sơn xịt, sao lại có mấy bình sơn xịt mới ở đây mà không có ai?
Có vấn đề.
"Nếu không có ai, cứ dùng trước đi, lát nữa lại mua trả người ta."
Thời Tiểu Niệm không chú ý đến vẻ mặt nghi ngờ của Cung Âu, ngứa ngáy tay cầm bình sơn xịt, trực tiếp xịt lên tường.
Cánh tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng vung lên trên tường, một vệt màu đỏ sáng liền hiện trên tường, màu sắc tươi tắn.
Cung Âu đứng một bên, mắt nhìn chăm chăm vào nơi cô xịt lên tường.
Cô làm những việc này rất thành thục, đôi tay nhỏ bé cầm bình sơn, khéo léo tạo ra những dải màu tươi đẹp trên bức tường đổ.
Điện thoại của Cung Âu vang lên, là cấp dưới hỏi về công việc.
Anh đi trở về ngồi lên xe, đưa điện thoại lên tai, cố gắng hạ thấp giọng.
Màu sắc tươi sáng dần hiện lên bức tường đổ, Thời Tiểu Niệm đứng trước tường, tập trung phun từng mảng màu, đôi tay nhanh nhẹn tạo hình, đôi mắt giờ phút này sạch sẽ và chăm chú, trên mặt mang thần thái rạng rỡ, so với màu sắc trên tường càng thêm vui tai vui mắt.
Cuối bức tường, một bóng người thon dài đứng đó, xa xa nhìn cô.
Một lát sau, bóng người kia chậm rãi xoay người, đi về hướng khác, gương mặt nhu hòa hiện dưới ánh mặt trời, là Mộ Thiên Sơ.
Bên kia tường, một chiếc Porsche màu trắng đang đỗ.
Mộ Thiên Sơ đi về phía xe, ngồi vào ghế lái, dưới mái tóc ngắn màu nâu, gương mặt tiều tụy vì một đêm không ngủ trông rõ, trong mắt tràn đầy vẻ cô đơn.
Bên cạnh ghế lái, còn một túi có mấy bình sơn xịt.
Trước đây, mỗi khi không vui, Thời Tiểu Niệm thích nhất là vẽ lên tường, giải tỏa nỗi buồn trong lòng.
Hắn suốt đêm vào thành phố mua được bình sơn xịt, nhưng lại không biết dùng lý do gì đi tìm cô, cô bây giờ tránh hắn còn không kịp.
Ở bến cảng trên không, hắn đỗ xe ở đó, mãi đến khi cô đi ra.
Cô đi ra từ tòa nhà A, lúc đó là bị Cung Âu ôm vào trong ngực.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô cùng Cung Âu ra ngoài, đuổi theo như kẻ theo dõi điên cuồng, theo sau họ, cuối cùng lén lút đặt bình sơn xịt ở đó, để cho một người đàn ông khác thấy được tài hội họa của cô.
Cô đem tất cả hào quang của mình cho một người đàn ông khác thưởng thức.
Hắn tựa như tên trộm, lén lén lút lút nhìn trộm.
"..."
Mộ Thiên Sơ ngồi ở ghế lái, kính chiếu hậu phản chiếu gương mặt cô đơn ảm đạm của hắn, hắn giơ tay phải lên chậm rãi ấn vào ngực, nơi đó cứ đau âm ỉ như đang nhỏ từng giọt máu.
Gió nhẹ thổi bay mái tóc ngắn của hắn.
Tiểu Niệm.
Em biết không, tôi đã hồi phục trí nhớ rồi.
Mộ Thiên Sơ chậm rãi nhắm mắt lại, bây giờ hắn còn không thể đi tìm cô, hắn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Nhưng mà, chờ hắn giải quyết xong tất cả, liệu cô có còn ở lại chờ hắn không? Mộ Thiên Sơ nhìn về phía bức tường đổ, qua bức tường, hắn hy vọng có thể nhìn thấy Thời Tiểu Niệm.
Trên đời này, có rất nhiều người, cách nhau một bức tường cũng như hai thế giới.
Bên kia bức tường đổ, Thời Tiểu Niệm đã vẽ xong một nửa bức tường, cô vẽ một bức tranh phong cảnh mưa máu.
Cung Âu ở trên xe nói chuyện điện thoại xong, vừa quay đầu, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đã tiến vào trạng thái hăng say, hai tay nắm chặt bình sơn xịt, nhanh chóng vẽ lên, sơn bắn lên cả váy cũng không hề hay biết.
Trên tường, dưới bầu trời máu, là một mảng nhà màu đen, cây cầu màu đen, công viên vui chơi màu đen.
Ngoại trừ bầu trời màu đỏ, tất cả đều là màu đen.
Cung Âu từ trên xe bước xuống, chân dài đi đến bên cạnh cô, trầm giọng hỏi, "Sao tất cả đều là màu đen?"
Cuộc đời của cô là một màu đen. Thời Tiểu Niệm cười nhạt, tùy ý trả lời, "Cầm được màu gì thì vẽ màu đó thôi."
"Tôi không tin câu này của em." Cung Âu liếc nhìn cô, cúi xuống nhặt một bình sơn xịt màu sáng, nắm trong tay trực tiếp phun lên những căn nhà màu đen của cô.
"Anh làm cái gì vậy?"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn.
"Thời Tiểu Niệm, nhớ kỹ, cho dù em đã trải qua chuyện gì, ở bên cạnh tôi Cung Âu, tôi cũng sẽ nghiền nát em ra một mảng sắc thái."
Nói xong, Cung Âu càng dùng sức phun lên khu vui chơi màu đen kia.
Giọng nói của hắn như một lời tuyên bố kinh tâm động phách.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác đứng tại chỗ, tim không khỏi chấn động, chỉ thấy trên tường hiện tại không còn một điểm màu đen nào, tất cả đều là màu sắc lung tung.
Thật sự đã nát ra một mảng sắc màu.
Đúng vậy, nghĩ nhiều như vậy làm gì, bị người nhà bỏ rơi thì đã sao? Coi như cô đã nát bét, cũng phải nát ra một sắc màu.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, cũng cầm lấy một bình sơn xịt màu sáng, phun lên tường, không cần biết hình thù gì, phun ra những đường sắc thái.
Cung Âu từ phía sau cô, bàn tay lớn ôm lấy bàn tay nhỏ của cô, hướng về phía tường phun.
Thời Tiểu Niệm không hề từ chối.
Cô ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, một vị tổng giám đốc tập đoàn N.E nổi tiếng thế giới lại ở nơi hoang dã này cùng cô nguệch ngoạc những đường sơn, có mấy ai tin chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận