Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 235: Kinh sợ với nữ nhân Mỹ Lệ (length: 10327)

"Em muốn làm gì?" Cung Âu nhìn hai tay mình không mà đi, bất mãn nhíu mày.
"Em muốn tự mình gặp mặt mẹ anh một chút." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, "Anh đừng vào, với tính tình của anh, đến lúc đó lại càng loạn hơn."
"Anh sẽ làm cho loạn hơn?"
Cung Âu khó chịu, trong mắt cô hắn là người hay gây rối sao?
"Anh trở về chờ em đi. Em muốn ăn cơm rang trứng anh làm."
Thời Tiểu Niệm nhón chân lên nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn, giọng nói ôn nhu, sau đó liền đi vào.
Cung Âu đứng tại chỗ, chưa rời đi ngay, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô có chút không yên lòng, quát, "Anh làm xong cơm rang trứng em phải ra ngay cho anh đó."
Giọng điệu của hắn giống như cô chuẩn bị tiến vào đầm rồng hang hổ vậy.
"..."
Thời Tiểu Niệm không nói gì, cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
Phong Đức đi tới, dẫn cô vào phòng khách tráng lệ, toàn bộ phòng khách được trang trí không theo quy tắc nào, trang sức hoa lệ xa xỉ.
Một làn hương nhàn nhạt trong không khí.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía trước.
Cái nhìn này, khiến cho đời này kiếp này cô nhớ kỹ.
Ánh sáng rực rỡ bên ngoài chiếu vào, chiếu sáng cả phòng khách, một người phụ nữ mặc chiếc váy màu tím đứng trước một bức tranh sơn dầu, thân thể của người đó xinh đẹp mà tao nhã, dáng cao gầy, mái tóc quăn màu nâu tùy ý thả sau lưng.
Như là nhận ra có người đi vào, người phụ nữ chậm rãi quay đầu, gương mặt mỹ lệ đủ khiến ánh mặt trời đều mất đi hào quang, bà nhìn về phía Thời Tiểu Niệm mỉm cười.
Nụ cười kia cao quý mà xa cách.
Nụ cười này, khiến cho người ta có ảo giác thời gian như ngừng lại.
Ánh mặt trời rực rỡ, như dát lên người bà một lớp hào quang, người phụ nữ đứng ở nơi đó, như từ trong tranh bước ra.
"..."
Đẹp quá.
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Phong Đức, hoàn toàn kinh ngạc nhìn người phụ nữ mỹ lệ trước mắt.
Lúc ở trên lầu cô vẫn chưa thể hoàn toàn nhìn rõ ngũ quan của La Kỳ, nhưng bây giờ cô đã được nhìn tận mắt, cuối cùng cô cũng đã hiểu Cung Âu có túi da tốt như vậy là thừa kế từ ai rồi.
"Phu nhân."
Phong Đức hướng về La Kỳ cung kính gật đầu.
"Đi xuống đi." La Kỳ lạnh nhạt nói.
"Vâng, phu nhân."
Phong Đức lui xuống, để một mình Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó.
La Kỳ đi tới ghế salông Châu Âu ngồi xuống, đôi mắt đánh giá cô.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, mặc trang phục thanh lịch, làm nổi bật vóc dáng không tệ lắm, nhẫn kim cương trên ngón tay, dây chuyền trên cổ vừa nhìn cũng biết có giá trị không nhỏ, ngũ quan sạch sẽ thoải mái, nhưng không quá lóa mắt.
La Kỳ không tìm thấy bất kỳ điểm gì đáng giá ở trên người cô khiến cho Cung Âu quý trọng coi là bảo bối.
"Bá mẫu, chào người ạ."
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, lễ phép hướng về phía bà cúi đầu, chủ động chào hỏi.
"Bá mẫu, ta già đến thế sao?" La Kỳ cười khẽ, tay vỗ vỗ lên gương mặt xinh đẹp rung động lòng người của mình.
"..."
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn về phía bà, cân nhắc từ ngữ để nói, nhưng lại không biết mình nên nói gì cho phải.
La Kỳ đã gặp không ít người, liếc mắt liền thấy Thời Tiểu Niệm đang suy nghĩ làm sao lấy lòng bà, không khỏi cười nói, "Không cần gò bó, ta đã thấy nhiều danh môn thục nữ ăn nói cử chỉ cao quý tao nhã, dù cho cô có cân nhắc mấy lời với ta, thì trong mắt ta cũng vậy thôi. Vì vậy, thay vì gò bó, chi bằng thoải mái là chính mình thì hơn."
"..."
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, ngước mắt nhìn về phía La Kỳ.
Câu này đủ tàn nhẫn để làm giảm nhuệ khí của cô.
"Cô cũng giống quản gia Phong, gọi ta là phu nhân đi." La Kỳ khẽ nói, lập tức kéo dài khoảng cách của hai người hơn nữa, làm ra vẻ như bình thường nói, "Ngồi đi."
La Kỳ nói rõ không thích cô.
Thời Tiểu Niệm hít một hơi, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, "Vâng, phu nhân."
Cô ngồi xuống ghế salông đối diện La Kỳ, ngồi đoan trang, hai tay đặt trên đầu gối.
La Kỳ nhìn kỹ cô, lần thứ hai đánh giá tỉ mỉ cô, từ trên xuống dưới, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.
Thời Tiểu Niệm không tự chủ điều chỉnh hô hấp.
Một lát sau, La Kỳ trực tiếp nói, "Thời tiểu thư, thật lòng mà nói, cô khiến ta rất thất vọng."
"..."
Tâm tình của Thời Tiểu Niệm chùng xuống, trên mặt lại không thể hiện ra, cô cứ trầm mặc ngồi như vậy, cố gắng giữ bình tĩnh đối diện với La Kỳ.
"Mặc dù ta rất bất mãn với thân thế cùng nhân phẩm của cô, nhưng trên đường đến đây, ta cũng suy nghĩ có thể làm cho con trai ta ưu ái nhiều như vậy, nhất định là người rất đặc biệt."
"..."
La Kỳ lười biếng mà ưu nhã tựa lưng vào ghế sô pha, đôi mắt xét nét cô, "Nhưng bây giờ ta không nhìn thấy được trên người cô có gì đặc biệt, chỉ là một người mà tùy tiện chọn trong đám đông cũng được cả nắm, ta rất muốn biết cô có cái gì đặc biệt?"
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, lưng thẳng tắp, sau đó cười nhạt, "Cháu cũng rất muốn biết, nếu như phu nhân có thể tìm được đáp án ở chỗ Cung Âu, cháu vô cùng cảm kích."
Một câu trả lời nhẹ nhàng, cẩn thận mà hóa giải vấn đề xảo quyệt của La Kỳ.
La Kỳ ngồi ở đó, giơ tay lên nghiêm nghị, nghe đến đó, đôi mắt xinh đẹp có một thoáng kinh ngạc lướt qua, sau đó ung dung nói, "Cô là muốn nói cho ta biết, con trai của ta yêu cô đến điên cuồng, để ta đừng động vào cô có phải không, lợi thế của cô chính là được con trai ta yêu đúng không?"
Cái miệng lanh lợi này đúng là rất ngoài dự đoán của mọi người.
"Cháu không có ý đó."
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói.
"Thời tiểu thư, ta cũng không muốn trở thành loại người đánh đuổi người yêu của con trai mình, nhưng lần này thật là quá đáng rồi." La Kỳ chậm rãi nói, "Cung Âu công khai chuyện tình cảm khiến ta và cha nó đều thất kinh."
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bà, môi mím thật chặt.
"Ta cũng không muốn nhiều lời." La Kỳ từ bên cạnh lấy ra một phần văn kiện đưa cho cô, "Đây là người vợ mà gia tộc lựa chọn cho Cung Âu, cũng chính là đối tượng thông gia, ta nghĩ, Thời tiểu thư cần xem."
"Dạ, phu nhân."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đưa tay nhận văn kiện mở ra.
Một tấm hình từ giữa rơi xuống, là một cô gái trẻ tuổi có mái tóc dài màu vàng óng đang mặc trang phục cưỡi ngựa, dáng vẻ xinh đẹp kéo dây cương, hướng về phía ống kính mỉm cười, đôi mắt lam như bầu trời xanh thẳm lộ ra vẻ tự tin tuyệt đối.
Cô gái rất xinh đẹp.
Nếu đứng cùng một chỗ với Cung Âu chắc chắn rất xứng đôi, một người tự tin, một người tự phụ.
"Gia tộc Lancaster, cô từng nghe nói chưa?" La Kỳ hỏi.
"Chưa ạ."
Thời Tiểu Niệm thành thực lắc đầu, lật văn kiện ra.
Thông tin cá nhân của cô gái được in trên giấy tốt, sờ lên không giống như giấy bình thường, cảm giác rất cao cấp.
Mở đầu văn kiện là giới thiệu sơ lược về gia tộc Lancaster, là một gia tộc có lịch sử đến 1815 năm.
Xem qua một chút, Thời Tiểu Niệm đọc thông tin cá nhân của cô gái tóc vàng thấy cô ta đã được học ở rất nhiều nước, ngay cả lễ thành nhân 18 tuổi cũng được tổ chức ở trong Cung điện hoàng gia, đúng là một danh môn thục nữ.
"Cung Âu sở dĩ được coi là người có nhiều tiền nhất trên thế giới, bất quá là do ước tính tài sản cá nhân của hắn." La Kỳ ngồi đối diện cô nói, giọng ôn nhu nhưng vẫn lộ ra sự cao quý.
"..."
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía La Kỳ, không hiểu ý của bà.
"Mona là hậu duệ gia tộc Lancaster, vì không để lộ tài sản ra ngoài, tất cả công ty của gia tộc Lancaster đều không niêm yết trên thị trường, nếu chỉ tính riêng tài sản, gia tộc Lancaster mới là gia tộc giàu có nhất, chỉ là bên ngoài không hiểu rõ mà thôi." La Kỳ tiếp tục nói, "Đây chính là bối cảnh của gia tộc Lancaster."
Mona.
Quả thực là rất hợp với Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm có chút kinh sợ với tin tức mình nghe được, đây coi là cái gì, hai gia tộc giàu nhất trên thế giới kết hợp với nhau?
Trong giây phút này, Thời Tiểu Niệm cuối cùng đã rõ mình nhỏ bé như thế nào.
Ở trước mặt hai gia tộc này, cô thực sự chỉ là cặn bã.
Ai sẽ để con trai mình cưới một loại người vô danh tiểu tốt như cô, mà không cưới tiểu thư gia tộc Lancaster?
"Trong thế giới của chúng ta, mối quan hệ giữa các gia tộc là vô cùng cần thiết, có thể giải thích cho Thời tiểu thư, cô cũng không hiểu được đâu." La Kỳ nói, nói rất trực tiếp, "Cho nên ta nói những điều này, chỉ hy vọng Thời tiểu thư hiểu đạo lý, chính là biết khó mà lui."
"..."
Biết khó mà lui.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, việc này không phải khó, mà là rất rất rất khó.
Hai gia tộc giống như núi lớn, tùy tiện đè một cái chắc chắn cô cũng không thể thoát chết.
"Thời tiểu thư, phụ nữ thông minh thường sẽ biết rõ mình là bao nhiêu, mình giá trị bao nhiêu, cô nói xem?" La Kỳ mỉm cười nói, dáng vẻ cao cao tại thượng cao quý.
Bà thấy vẻ mặt Thời Tiểu Niệm, rõ ràng là cô đã bị bà dọa sợ hãi.
Cung Âu mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, để hắn chủ động từ bỏ là quá khó khăn, chỉ có thể từ cô bé trước mắt này ra tay, điều này cũng không khó.
"..."
Thời tiểu thư nghe vậy thân thể cứng đờ.
Giá trị của mình xứng đáng bao nhiêu, bà coi cô là cái gì?
"Phu nhân, Thời tiểu thư." Phong Đức từ bên ngoài đi tới, cúi đầu chào Thời Tiểu Niệm, "Thời tiểu thư, cậu chủ nhờ tôi báo cho cô biết, cơm rang trứng cậu ấy đã làm xong."
"Cái gì?" La Kỳ kinh ngạc nhìn về phía Phong Đức, khó tin hỏi, "Cơm rang trứng Cung Âu làm?"
Sao có thể như vậy?
Từ khi nào mà Cung Âu lại xuống bếp, tại sao lại có thể xuống bếp?
Thời Tiểu Niệm nhìn tài liệu trong tay, nghe vậy phục hồi tinh thần, nhìn về La Kỳ đối diện, cả người tỉnh táo lại, mỉm cười với Phong Đức, "Ông bảo Cung Âu chờ một chút, tôi sẽ qua ngay."
Suýt chút nữa cô bị gia tộc thông gia khổng lồ này dọa sợ, chẳng phải Cung Âu không cho phép cô bị dọa sợ sao.
"Vâng, Thời tiểu thư."
Phong Đức cung kính cúi đầu, lui ra ngoài.
La Kỳ vẫn còn khó tin, ngước mắt nhìn Thời Tiểu Niệm trước mặt, con trai bà vì người phụ nữ này mà tự mình xuống bếp, sao có thể như thế được?
"Phu nhân." Thời Tiểu Niệm đặt văn kiện trên tay xuống bàn, từ trên ghế sô pha đứng lên, vẻ mặt thành thật nói, "Cháu biết, bất kể là Cung gia hay gia tộc Lancaster, cháu trước mặt các người đều chỉ là người nhỏ bé không đáng kể."
"Đúng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận