Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 292: Cắn môi cô (length: 9945)

"Tôi muốn trở về là chính mình, không cần phải nỗ lực thay đổi bản thân vì Cung tiên sinh." Mona ngẩng cằm lên, khí thế ngột ngạt, vẻ kiêu ngạo hiện tại hoàn toàn bị đẩy ra, "Huống hồ, tôi cũng không thích loại con gái như cô, quá kín đáo."
Cô quá kín đáo?
Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nở nụ cười, "Thì ra trước đây cô đều bắt chước phong cách của tôi."
Không trách quần áo Mona mặc, phong cách trang điểm thay đổi lớn chỉ qua một đêm.
Nghe vậy, sắc mặt Mona khó coi trong giây lát, đi đến ngồi xuống trên ghế sô pha, khép hai chân lại, nghiêng người dựa vào bên cạnh, sau đó khinh bỉ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Phong cách của cô đúng là không có gì đáng để bắt chước, dáng vẻ người phụ nữ đàng hoàng, kín đáo, liều mạng trèo lên, tranh giành địa vị."
"Tranh giành dù sao cũng tốt hơn cướp."
Thời Tiểu Niệm hời hợt nói, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, hiện tại cô không cho phép lòng mình lại bị Mona kích động.
Khiến cô bị kích thích chính là ý muốn của Mona.
"A." Mona cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, "Tôi đã nói với cô rồi, tôi sẽ cho cô thấy Cung Âu rời xa cô như thế nào."
"Có thật không?" Thời Tiểu Niệm không để ý chút nào, nở nụ cười, chuyển mắt nhìn vào đôi mắt cao ngạo của Mona, "Lúc chúng tôi cử hành hôn lễ, tiểu thư Mona nhất định phải đến uống một chén đấy."
"Cô thật sự cho rằng các người có thể tổ chức đám cưới? Cô quá ngây thơ rồi."
"..."
Thời Tiểu Niệm không muốn cùng cô tranh luận những điều này, ngồi yên trên sô pha.
"Khoảng thời gian này cô bày ra tư thế chiến thắng trước mặt tôi, có một ngày tôi sẽ trả lại toàn bộ cho cô." Mona nói, ưu nhã ngồi ở đó, tính toán kỹ càng.
"..."
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, tùy ý Mona nói.
Cô quay đầu nhìn về phía Cung Âu, chỉ thấy Cung Âu ngồi trước bàn làm việc lật tập tài liệu lên, cũng không để ý đến hai người phụ nữ các cô tranh đấu bên này.
Cung Âu xem tập tài liệu một lúc lại mở hộp bánh ga tô một lúc, xem một chút lại mở một chút, cứ như thể nơi đó còn có thể bất ngờ xuất hiện thêm một chiếc bánh ga tô nữa.
Thời Tiểu Niệm không nhịn được cười.
Thật là tham ăn.
Thôi vậy, về nhà cô sẽ làm thêm hai cái bánh ga tô.
Có người nói, trèo càng cao, ngã càng đau, có người còn nói, vùi lấp càng sâu, nhổ ra càng đau.
Thời Tiểu Niệm không hề nghĩ ngày đó sẽ đến nhanh như vậy.
Nếu đời người có thể dùng biểu đồ để biểu thị, vậy thì bây giờ Thời Tiểu Niệm đang đứng ở điểm cao nhất trong cuộc đời mình, cô hiện tại cái gì cũng không thiếu, thứ duy nhất cần làm là phải biết quý trọng.
Mà từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh bất công của Thời gia, Thời Tiểu Niệm đã hiểu cách quý trọng người khác.
Cô rất biết tích phúc.
Tình trạng ốm nghén của cô tốt hơn một chút liền chui vào bếp nghiên cứu các món ăn ngon, nghiên cứu các loại đồ ăn có lợi cho sức khỏe, đoạt lại công việc bị Mona cướp đi.
Cô có thể không làm được nhiều cho Cung Âu, mấy món đồ ăn này là thứ giỏi nhất cô có thể phát huy.
Cô muốn phát huy đến cùng, giống như tình cảm của Cung Âu đối với cô.
"Phiền cô bỏ vào lò nướng giúp tôi."
Thời Tiểu Niệm đưa bánh ga tô cho nữ hầu bỏ vào lò nướng, hiện tại cô tận lực tránh xa những thứ có chất phóng xạ gì đó, đến cả Mr Cung hiện tại cô cũng rất ít khi lại gần.
Từ trong bếp đi ra, Thời Tiểu Niệm cầm một quyển sách về mỹ thực Anh Quốc lên xem, vừa xem vừa đi về phía trước, bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt rơi lên người mình.
Ánh mắt của cô thu lại từ trên sách, ngước mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy Cung Âu ngồi trên sô pha cách đó không xa, hai chân mở rộng, thân thể hơi nghiêng, mười ngón tay đan vào nhau chống cằm.
Bức rèm thủy tinh phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ngăn cách giữa hai người.
Thời Tiểu Niệm nhìn sang, mặt mày vui vẻ đẩy bức rèm che ra đi đến, "Anh về lúc nào vậy?"
Mona nghĩ mọi biện pháp để ngăn không cho Thời Tiểu Niệm và Cung Âu sống chung một chỗ, vì thế đưa ra một loạt các hạng mục điều trị, Thời Tiểu Niệm không có cách nào để phụng bồi Cung Âu.
Có điều hiện tại cô đã hiểu, Mona chẳng qua cũng chỉ muốn theo đuổi Cung Âu mà thôi, cô tin tưởng Cung Âu.
Chỉ cần Cung Âu không đổi lòng, cô cần gì phải e ngại Mona.
Chỉ cần Cung Âu không đổi lòng, toàn bộ thế giới có là Mona thì sao.
"Nửa giờ trước."
Cung Âu ngồi trên ghế sô pha nói, tiếng nói trầm thấp, đè nén một điều gì đó.
"Về từ nửa giờ trước rồi sao? Vậy sao không xuống bếp tìm em?" Thời Tiểu Niệm cười hỏi, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Bình thường chỉ cần không gặp cô một lát, hắn đều vội vã, không ngừng tìm cô.
Hôm nay lại có thể nhịn được nửa giờ?
"Ừ, anh ngồi một chút."
Cung Âu trầm giọng nói, đôi mắt đen nhìn về phía cô, ánh mắt xẹt qua một tia khác thường, rất nhanh liền lấy lại vẻ mặt bình thường, khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị.
Một giây sau, hắn nhìn về phía cô, sau đó lại rất nhanh dời ánh mắt đi.
Liên tục vài lần, Thời Tiểu Niệm không khỏi sờ sờ mặt, trên mặt cô có gì không?
Cung Âu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lảng tránh, trong mắt đè nén điều gì đó.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn hỏi, "Làm sao vậy? Mệt hả?"
"Ừ." Cung Âu có chút qua loa gật đầu.
"Vậy em giúp anh xoa bóp." Thời Tiểu Niệm nói, quỳ gối trên ghế sô pha, hai tay xoa bóp vai Cung Âu, giải tỏa mệt mỏi cho hắn, dịu dàng hỏi, "Như vậy có thoải mái hơn không?"
"..."
Cung Âu ngồi trên ghế sô pha, tùy ý cô xoa bóp.
Tay cô mềm mại, lực tay nhẹ nhàng, thoải mái, khiến cho cả người hắn khoan khoái.
Cung Âu ngồi, vẻ mặt có chút phức tạp, con ngươi đen càng ngày càng sâu, một tay đặt trên đùi đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.
Thời Tiểu Niệm không hề hay biết, tiếp tục ra sức xoa bóp cho hắn, ngoài miệng nói, "Nghe nói người máy limited thế hệ đầu bán rất nhanh, chắc anh bận lắm."
"Ừ."
Cung Âu nói.
"Vất vả rồi." Thời Tiểu Niệm nắm tay lại, nhẹ nhàng gõ lên lưng hắn, âm thanh dịu dàng như nước suối chảy qua vách núi, "Cung đại tổng tài uy quyền! Người máy nhất định sẽ bán được rất nhiều."
"Ừ."
Cung Âu trầm thấp đáp.
"..."
Thời Tiểu Niệm có chút kỳ lạ liếc hắn một cái, là vì công việc với việc điều trị tiến hành cùng lúc nên quá mệt mỏi sao? Sao có cảm giác hôm nay hắn nói đặc biệt ít?
Buổi tối, Thời Tiểu Niệm nằm trong chăn mềm mại chìm vào giấc ngủ, một cánh tay chống lên má.
Bỗng nhiên, cô có chút khó hiểu mà tỉnh lại, cô cũng không biết chuyện gì xảy ra mà lại đột nhiên tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã mơ mơ màng màng thấy Cung Âu ngồi bên người cô, mắt nhìn chằm chằm cô.
"Cung Âu..." Thời Tiểu Niệm nghi hoặc ngồi dậy từ trên giường, cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn, "Đã 1 giờ sáng, sao anh còn chưa ngủ?"
Hắn ngồi ở đó làm gì?
"Ngắm em."
Cung Âu nhìn chằm chằm cô nói, trên khuôn mặt anh tuấn không có bất kỳ vẻ mặt gì, con ngươi đen nhìn thẳng vào cô, âm thanh đàng hoàng, trịnh trọng, nghiêm túc như đang nói chuyện công việc.
"Hơn nửa đêm không ngủ để ngắm em?"
Thời Tiểu Niệm dụi dụi mắt, có chút ngơ ngác.
May là vì cô sợ tối nên khi ngủ vẫn để lại một ánh đèn nhỏ, nếu không thì nửa đêm tối thui tỉnh lại, chỉ thấy một đôi mắt nhìn thẳng vào mình, vậy thì còn không bị dọa chết sao.
"Ừ, muốn nhìn em."
Cung Âu trừng mắt nhìn cô nói.
Hắn không biết liệu tiếp theo mình có thể nhìn thấy khuôn mặt này nữa hay không.
"Anh lại làm sao vậy?" Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn hắn, "Sao em cảm thấy sau khi anh trở lại hôm nay liền trở nên là lạ, không sao chứ, có phải vì đợt bán người máy sắp tới nên anh lo lắng không?"
"Anh chưa bao giờ lo lắng chuyện này."
Cung Âu ngồi ở đó ngông cuồng, tự đại nói, con ngươi đen vẫn nhìn thẳng chằm chằm cô, không rời đi một chút nào.
"Vậy anh..."
"Chính là muốn nhìn em." Cung Âu trừng mắt nhìn cô nói, ngữ khí rất hung hăng, "Vậy em có cho anh nhìn hay không?"
"Có chứ, có cái gì mà em không cho anh."
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, kéo tay hắn qua, "Được rồi, chúng ta mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhau, còn có gì hay ho, anh mau ngủ đi, chuyện này để sau cũng được."
Hôm nay hắn sao lại kỳ lạ như thế?
Cung Âu bị cô kéo nằm xuống, gối lên trên gối đầu, một đôi mắt mở to, kiên định nhìn lên phía trên.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, thấy hắn không có ý định ngủ, không khỏi nói, "Cung Âu, anh làm sao vậy?"
Cung Âu chuyển mắt qua, tay chống xuống giường, nghiêng người nhìn về phía cô, bên trong con ngươi đen phản chiếu ánh mắt nghi hoặc của cô, bỗng nhiên, Cung Âu cúi đầu hôn môi cô.
"A."
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt.
Cung Âu ngậm môi cô hôn sâu xuống, trằn trọc nhiều lần, có chút dùng sức, không ngừng làm sâu sắc nụ hôn này, so với bình thường càng liều lĩnh, bá đạo hơn.
Như là hận không thể hút đi linh hồn của cô.
Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt ngay trước mắt, bỗng nhiên trên môi tê rần, Cung Âu lại cắn môi cô.
Và không có dấu hiệu ngừng lại, Cung Âu càng cắn càng mạnh, Thời Tiểu Niệm đau đến kêu lên, "A."
Lông mày của cô nhíu chặt.
Ánh mắt Cung Âu lóe lên một cái, như thể chợt tỉnh ngộ lại, sau đó lập tức buông cô ra, nhìn môi cô, môi cô đã bị hắn gặm đến sưng lên.
"Đau quá." Thời Tiểu Niệm cau mày nhìn về phía hắn, không hiểu hỏi, "Cung Âu, anh thật sự không có chuyện gì sao?"
Hắn làm sao vậy?
Cung Âu nhìn môi cô, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng, đưa tay xoa môi cô, tiếng nói lộ ra vẻ sốt sắng, "Có phải là rất đau?"
Hắn khẩn trương.
"Không có, vẫn ổn." Thời Tiểu Niệm khẽ nói, kinh ngạc nhìn hắn, "Cung Âu, anh khỏe không?"
Lời còn chưa dứt, Cung Âu lại cúi đầu hôn môi cô, lần này không giống vừa nãy, nhẹ nhàng như thể muốn chữa lành vết thương cho cô, môi mỏng của hắn chậm rãi lướt qua môi cô, ngậm lấy môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng mút hôn.
Hắn một tay xoa mặt cô, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
Thời Tiểu Niệm im lặng tùy ý hắn, trong mắt tràn đầy vẻ không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận