Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 527: Hoa Hồng Nhỏ Của Anh (length: 10195)

Editor: shinoki Vừa nói xong, Cung Âu cứng nhắc ném máy tính bảng xuống trước mặt con gái, đứng dậy bỏ đi, ngón tay thon dài vô thức nới lỏng cúc áo sơ mi.
Cổ họng nghẹn lại khiến hắn khó chịu.
"Mom!"
Tay nhỏ của Cung q·u·ỳ chộp lấy máy tính bảng, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm k·í·c·h động kêu lên.
Thấy con gái, Thời Tiểu Niệm khẽ thở phào nhẹ nhõm, vén chăn định ngồi dậy, nghĩ lại vẫn phủ chăn đứng lên, hướng phía máy tính cất giọng nói, "Tiểu q·u·ỳ, mẹ đi thay quần áo rồi nói chuyện với con nhé."
"Vâng."
Cung q·u·ỳ ngọt ngào đáp lời.
Thời Tiểu Niệm phủ chăn bước ra, vội vàng thay quần áo rồi ngồi vào trước máy tính, hai mắt nhìn Cung q·u·ỳ trong màn hình, mỉm cười nói, "Ăn cơm tối rồi à? Ho1y đâu?"
Cô chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung q·u·ỳ choán hết cả màn hình, không thấy người khác.
Vừa nghe nhắc đến ăn cơm tối, Cung q·u·ỳ ôm lấy máy tính bảng, vừa hụt hẫng vừa mếu máo đứng dậy, "Con muốn ăn canh cá cà chua, Mom, con nhớ mẹ lắm a, con muốn ở cùng mẹ, Mom, bây giờ con thật là khổ."
Cung Âu vừa mới ổn định lại cơ thể, liền nghe Cung q·u·ỳ lại oà k·h·ó·c, hắn im lặng trừng mắt nhìn con gái, "Con đã hứa là nói chuyện với Tịch Tiểu Niệm sẽ không khóc."
Không giữ lời hứa.
Cung q·u·ỳ tủi thân nhìn hắn một cái, ngay lập tức khóc còn lớn hơn lúc nãy, "Con không nhịn được, ô ô, Mom, con nhớ mẹ, con nhớ mẹ lắm, con ở đây không vui chút nào, con muốn nghe mẹ kể chuyện, ô ô."
"..."
Cung Âu đau đầu, vừa liếc mắt qua, thấy nh·i·ế·p ảnh gia vẫn đang hứng chí chụp ảnh, mắt đen sầm lại, "Còn chụp?"
Đầu óc tên nh·i·ế·p ảnh gia này làm bằng gì vậy, trẻ con nói vậy cũng muốn quay lại cho quan tòa xem?
"Dạ, Cung tiên sinh."
Nh·i·ế·p ảnh gia im lặng cất máy ảnh đi.
Nghe Cung q·u·ỳ khóc thành ra như vậy, lòng Thời Tiểu Niệm xoắn lại, "Đừng k·h·ó·c, bảo bối, con còn chưa ăn cơm sao? Đầu bếp ở nhà ba ba nấu ăn rất ngon, trẻ con không ăn không lớn được đâu."
"Con muốn ăn canh cá cà chua, ô ô."
Cung q·u·ỳ ngồi trên ghế, hai chân nhỏ mở ra, tay nhỏ cầm máy tính bảng, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Trẻ con không được kén ăn."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Con không ăn." Cung q·u·ỳ buồn rầu nhìn cô, nước mắt rơi như mưa, "Tối nay con nhất định phải ở đây sao?"
"Đúng vậy, ba ba sẽ chăm sóc các con thật tốt."
Giọng Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng, nhưng nghĩ đến việc Cung Âu vừa nghe lén là tức đến nghiến răng.
Người đàn ông này sao lại làm ra chuyện như vậy chứ?
Cung Âu đứng trong phòng kh·á·c·h, con ngươi đen thưởng thức chậu hoa, nghe thấy tiếng Thời Tiểu Niệm truyền đến, môi mỏng cong lên, cô vậy mà còn nói tốt cho hắn.
Không phải cô luôn muốn giành con với hắn sao?
"Nhưng Dad sẽ không kể chuyện cho con nghe, mẹ cũng không tới, Mom, mẹ không thương con."
Cung q·u·ỳ khóc nức nở, gác máy tính bảng qua một bên, từ trên ghế sa lông trượt xuống, đi tới chỗ Cung Diệu, nằm xuống chỗ đất trống bên cạnh cậu bé, chớp đôi mắt to đầy nước mắt, "Holy, sau này chúng ta là những đứa trẻ không ai cần."
"Ôi, tiểu q·u·ỳ, mẹ không có ý đó."
Thời Tiểu Niệm ngồi trong phòng mình, nhìn Cung q·u·ỳ bỏ đi lập tức lo lắng, vội vàng gọi cô bé.
Cung q·u·ỳ không phản ứng, một mình buồn bã ủ rũ.
Thời Tiểu Niệm nhìn màn hình máy tính, bỗng nhiên khuôn mặt lạnh lùng của Cung Âu xuất hiện trong tầm mắt cô, hắn bước tới ghế salon, cao ngạo, cúi đầu xuống nhìn cô, lạnh nhạt nói, "Em làm cho hai đứa bé xa cách ba mẹ."
"..."
Cô làm?
Rốt cuộc là ai không có thời gian ở bên hai đứa bé, nếu không phải cô kiên quyết lên tòa, k·í·c·h t·h·í·c·h hắn, hắn có chịu đích thân ở bên con không?
Thời Tiểu Niệm định phản bác, Cung Âu trực tiếp tắt cuộc gọi video.
Nhìn màn hình tối lại, Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ di chuột, thật là, rốt cuộc máy tính của cô bị hack từ lúc nào, c·ô·ng nghệ cao cũng vô dụng sao?
Thời Tiểu Niệm gập máy tính lại, đi ra ngoài phòng khách.
Sau này mua máy tính nhất định không thể mua máy có camera, đặc biệt là không thể mua máy tính N.E.
Thời Tiểu Niệm buộc tóc lên, đi vào phòng bếp, lấy cá tươi hôm nay mua ra.
Cô dứt khoát mổ cá, c·ắ·t lát cá theo đường vân, lấy cà chua và các nguyên liệu ra, bắt đầu nấu canh.
Nấu canh cá.
Thời Tiểu Niệm đổ canh cá vào hộp giữ ấm, đậy nắp lại, bỏ hộp giữ ấm vào túi x·á·c·h mang theo ra ngoài.
Bên ngoài trời tối đen, gió lạnh thổi đến, Thời Tiểu Niệm ho khan vài tiếng, đưa tay khóa cửa, đột nhiên sau lưng có tiếng còi xe.
Cô quay đầu lại liền thấy một chiếc xe ô tô đậu ở đó, hai đèn pha sáng rực.
Cửa xe mở ra, từ ghế lái một người đàn ông thân hình cao lớn bước xuống, mặc áo da đen, chân dài thẳng tắp, khí chất mạnh mẽ, tóc ngắn hơi xoăn, đeo kính đen, khẩu trang đen, ngụy trang kín mít.
"Y tiên sinh."
Thời Tiểu Niệm nhận ra hắn, mỉm cười nhìn hắn.
Hắn thật sự ở S thị.
" "
Người đàn ông thờ ơ gật đầu với cô, tiến lại gần cô, không nói gì.
Trên xe, ở ghế cạnh tài xế, một người phụ nữ bước xuống, mặc quần áo đắt tiền, người phụ nữ hướng Thời Tiểu Niệm gật đầu, nở nụ cười thiện ý, "Chào cô, Tịch tiểu thư, sáng nay chúng ta đã nói chuyện điện thoại rồi, tôi là trợ lý của Y tiên sinh, Vưu Y."
"Chào cô, Vưu tiểu thư." Thời Tiểu Niệm mỉm cười, một tay cầm túi đồ ăn, một tay cầm chìa khóa mở cửa, "Mời vào trong ngồi."
Cô vừa định mở cửa, người đàn ông đột nhiên từ sau lưng lấy ra một hộp quà màu hồng nhạt đưa cho cô.
Thời Tiểu Niệm sững sờ.
Trợ lý Vưu Y đứng bên cạnh nói, "Tịch tiểu thư, chúng tôi không vào đâu, vẫn còn việc, đây là quà Y tiên sinh đã mua cho cô ở Paris."
"Quà?"
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn vào mắt người đàn ông kia.
Không quen không biết, tại sao muốn tặng quà cho cô?
Thời Tiểu Niệm không nói gì.
Người đàn ông vẫn kiên quyết đưa quà tới trước mặt Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm nói, "Như vậy sao được, ngài đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa tặng quà cho ngài, sao dám nhận quà của ngài được."
Người đàn ông không thu tay lại, đứng ở đó không nói gì.
"Y tiên sinh là vì thích tranh của cô, thích tài năng của cô nên mới sẵn lòng giúp cô, Tịch tiểu thư không cần cảm thấy áp lực."
Vưu Y đứng bên cạnh giải thích giúp người đàn ông, mặt nở nụ cười làm việc.
"Món quà này tôi thật sự không thể nhận."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Tịch tiểu thư không phải nói muốn mời tiên sinh ăn cơm sao? Trưa mai nhà hàng p·h·á·p số 43 thế nào?" Vưu Y cười nói.
"Đương nhiên có thể."
Thời Tiểu Niệm không có lý do gì để từ chối.
"Vậy Tịch tiểu thư càng nên nhận món quà này, nếu không tiên sinh cũng sẽ không cho cô cơ hội để cảm ơn." Vưu Y đứng bên cạnh nói.
" "
Thời Tiểu Niệm nhìn Vưu Y, rồi lại nhìn về phía người đàn ông không thấy rõ mặt, không nghĩ ra được lý do phản bác, đành phải nhận quà, nhìn hắn nói, "Vậy cảm ơn ngài, tiên sinh, ngày mai nhà hàng p·h·á·p, tôi sẽ chờ ngài."
Người đàn ông nhàn nhạt gật đầu, quay người rời đi, đi về phía xe của mình.
"Gặp lại sau, Tịch tiểu thư."
Vưu Y gật đầu với Thời Tiểu Niệm, xoay người bỏ đi.
Thời Tiểu Niệm cầm quà, nhìn xe của bọn họ nghênh ngang rời đi.
Xem ra Y tiên sinh này đúng là người câm, còn cần trợ lý nói chuyện thay mình.
Thời Tiểu Niệm nhún vai, hướng xe mình đi đến, mở cửa xe, ngồi vào xe, tiện tay cất hộp quà vào túi đựng thức ăn, rồi lái xe đi.
Đêm tối mịt mù.
Thời Tiểu Niệm lái xe về phía đế quốc p·h·á·o đài, đi qua đường Sâm Lâm, nhìn hai hàng đèn đường quen thuộc trước mắt, ánh mắt cô có chút bừng tỉnh.
Cô đã lâu rồi chưa từng tới đây.
Khi đó, Mộ Thiên Sơ trốn đi, cô vì tiếng khóc của tiểu q·u·ỳ mà giữ được mạng, sống sót trở về S thị, nhưng cô không có cách nào đặt chân vào nơi này, bởi vì tất cả đều là hồi ức.
Cô có thể nhìn thấy bóng dáng Cung Âu ở khắp mọi nơi.
Cô thật sự không thể chịu đựng những tháng ngày đó.
Cô liền dọn đi, mở một phòng tranh đối diện N.E.
Xe dừng lại ở ngoài cửa lớn, Thời Tiểu Niệm vừa ló đầu ra, thấy cô đến, môn đồng lập tức mở cửa lớn cho cô vào.
Thời Tiểu Niệm lái xe vào, đậu trước đài phun nước, đài phun nước sáng lên những ánh đèn như hạt châu nhỏ nhảy nhót theo dòng nước, tựa như ánh sao lấp lánh, vô cùng mỹ lệ.
Đài phun nước này cũng có rất nhiều kỉ niệm của bọn họ.
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe bước xuống, xách túi vào trong, người hầu dẫn cô đi vào.
Cô nhìn xung quanh, nơi này không có thay đổi gì lớn.
Vẫn hoa lệ như cũ, vàng son lộng lẫy.
Thời Tiểu Niệm bước vào phòng khách liền thấy Cung Âu đang ngồi trên tấm thảm trước ghế salon, mặc bộ quần áo ở nhà màu xám tro, một chân cong lên, một chân duỗi về phía trước, để lộ bàn chân trần, tóc ngắn nửa ướt, khuôn mặt anh tuấn, nghiêm nghị, thận trọng, con ngươi đen sâu thẳm, dáng vẻ quyến rũ, mê người, lười biếng.
Trước mặt hắn là đầy những tin tức hình ảnh, đang phát một bộ phim điện ảnh.
Thấy Thời Tiểu Niệm đi vào, ngón tay thon dài của Cung Âu vung lên trong không trung, toàn bộ hình ảnh ngay lập tức biến mất.
" "
Thời Tiểu Niệm ngẩn người, bây giờ khoa học kỹ thuật đã phát triển đến mức này sao?
"Em đến đây làm gì?" Cung Âu ngước mắt lạnh lùng nhìn cô, "Đến đầu hàng sao?"
"Hai đứa sinh đôi đâu? Em nấu canh cá, để tiểu q·u·ỳ ra uống một chút đi." Thời Tiểu Niệm giơ chiếc túi trong tay lên, nói.
"Anh bảo người hầu cho chúng đi ngủ rồi."
Cung Âu ngồi trên thảm, một tay tùy ý đặt trên đầu gối, lạnh nhạt nói, không cho cô gặp hai đứa bé.
"Nhưng tiểu q·u·ỳ còn chưa ăn tối."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Có biết đầu bếp nhà họ Cung đẳng cấp đến đâu không? Ngay cả món ăn của họ làm còn không ăn, lại đi ăn của em?" Cung Âu coi thường nói.
"Đây là do di truyền, trước đây có ai đó cũng chỉ ăn món em làm thôi."
"Trước đây ai đó bị b·ệ·n·h."
"Ai đó bị b·ệ·n·h còn có điểm đáng yêu." Thời Tiểu Niệm mỉa mai lại, cũng không lùi bước.
"Em càng ngày càng sắc sảo đấy."
Ánh mắt Cung Âu âm trầm nhìn chằm chằm cô.
Ở trước mặt hắn liên tục nói Cung Âu trước đây tốt đẹp như thế nào, hắn không phải người đã c·h·ế·t.
"Em vốn dĩ là như vậy."
Nếu không phải vì hắn và Mona đi thuê phòng mà tạo cho cô một bước ngoặt tỉnh táo, cô nghĩ, cô vẫn sẽ tiếp tục nhẫn nhịn cầu toàn, quên đi con người thực sự của mình. Cô không phải là người dễ thỏa hiệp, nhưng vì Cung Âu, cô đã thỏa hiệp quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận