Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 212: Đêm trước tuyên bố (length: 9912)

"Vậy cũng tốt, em ăn kem một mình." Thời Tiểu Niệm cất giọng nói, ôm thùng kem chạm đích. Nhưng chỉ một giây sau, cửa ngay sau lưng cô mở ra. Cô không khỏi cong môi, quay đầu lại, thấy Cung Âu mặc áo tắm màu bạc đứng ở cửa, hai mắt nhìn thẳng vào cô, "Em cuối cùng cũng biết làm cho anh ăn." Mấy ngày nay cô vẫn hạn chế đồ ăn của hắn, xưa nay hắn chưa từng nghiện ăn như vậy. "Anh nói cứ như em ngược đãi dạ dày anh vậy, em chỉ muốn cho anh có một phương thức ăn uống khỏe mạnh thôi mà." Thời Tiểu Niệm nói, đi về phía hắn, mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, "Em có thể vào không?" Cung Âu một tay chống lên cửa, nghe vậy, trong mắt lập tức lóe lên một tia sáng rực rỡ, "Em chắc chắn muốn vào?" Không phân phòng? Vào phòng ngủ của hắn để ngủ cùng hắn? "Em chỉ là muốn vào ngồi một lát thôi." Ánh mắt của hắn cứ như cô là kiểu phụ nữ tự dâng đến cửa. "Anh không ngại em vào nằm một hồi," tốt nhất là nằm thật lâu, nằm dí đến sáng mai. "Vậy em không vào nữa." Thời Tiểu Niệm đưa thùng kem cho hắn, "Anh ăn đi, em đi ngủ." Thấy cô thật sự muốn đi, mặt Cung Âu lạnh xuống, không vui, mở cửa rộng hơn, trừng mắt lạnh lùng nói, "Cút vào cho anh, ngồi một lát rồi đi." Lại còn dám cho cô đi thật. "..." Sớm nói vậy chẳng phải xong rồi sao. Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, khóe môi cong lên, ôm thùng kem đi vào phòng ngủ, thấy cây đàn piano đang mở, rõ ràng là vừa có người đàn qua. "Anh vừa đánh đàn piano à?" Thời Tiểu Niệm hỏi. "Gảy." Cung Âu giật lấy thùng kem trong lòng cô, cầm thìa múc một miếng cho vào miệng. Vị lạnh thơm mát lan tỏa trong miệng, vẻ u ám trong mắt Cung Âu tan đi đôi chút. Hắn rất cần chút lạnh lẽo này. Người phụ nữ Thời Tiểu Niệm này thật hợp khẩu vị của hắn. Thời Tiểu Niệm nhìn những phím đàn đen trắng trước mặt, đầu ngón tay khẽ chạm vào một phím, liếc mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu, "Cung Âu, ngày mai là buổi họp báo tin tức của mrwho, anh căng thẳng à?" "Cô đang ở đây đùa à." Cung Âu hừ lạnh một tiếng, toàn thân lộ rõ vẻ ngông cuồng và cao ngạo vốn có. Sao hắn có thể căng thẳng được. "Cả thế giới đều đang chú ý sản phẩm mới, anh thật sự không lo lắng?" Thời Tiểu Niệm ngồi xuống trước cây đàn piano, hai mắt trong suốt nhìn về phía hắn, "Nếu là em, em nhất định căng thẳng chết mất, hồi xưa ở trường lên bục đọc bài khóa chậm thôi mà em còn căng thẳng." Lúc đó, cô chỉ đối mặt với bạn cùng lớp. Còn hắn, sắp đối diện với hàng vạn khán giả cùng với ánh mắt của cả thế giới. "Cô có thể so với tôi sao?" Cung Âu khinh thường liếc cô một cái, tiếp tục cho kem vào miệng, một muỗng rồi lại một muỗng. Được rồi, xem ra hắn sẽ không thừa nhận mình khẩn trương. "Vâng vâng vâng, em sao có thể so với anh." Thời Tiểu Niệm nhìn cây đàn piano, nói, "Em vừa ở ngoài cửa nghe không rõ, anh đàn lại cho em nghe được không?" "Trả tiền." "Anh thiếu gì à?" "Một triệu." "Không có." Cô rất thành thực, hiện giờ cô mà tính sổ thì đang nợ thẻ tín dụng một khoản tiền, còn nợ Phong Đức một khoản tiền nữa. "Không có mà cô dám mặt dày mày dạn đòi tôi đàn piano." Cung Âu liếc nhìn cô, vẻ mặt cao ngạo. Thời Tiểu Niệm ngước nhìn hắn, nháy mắt, giọng nói thanh nhu, "Em cho rằng làm bạn gái chính thức, là có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu nghe được bạn trai mình đánh đàn piano, xem ra không phải, vậy thôi vậy." Cô cố ý ra vẻ tiếc nuối, đưa tay muốn đậy nắp đàn lại, nhưng khi tay vừa chạm vào nửa chừng, một bàn tay thon dài đã giữ lấy nó. Thời Tiểu Niệm ngước mắt. Cung Âu cúi xuống nhìn cô, nhìn thật sâu vào cô, "Vừa nãy cô nói gì, tôi là gì của cô?" "Bạn trai chính thức, chúng ta chẳng phải đang thử yêu nhau sao?" Thời Tiểu Niệm cười thẳng thắn, trong mắt như có ánh sao lấp lánh. Cung Âu nhìn cô nhất thời cảm thấy cổ họng căng thẳng, đặt thùng kem xuống cạnh đàn piano, sau đó ngồi xuống cạnh cô, "Muốn nghe gì?" Vừa nói, Cung Âu lại múc một thìa kem bỏ vào miệng. Cô cứ cười nhìn hắn như vậy, muốn nghe Beethoven ư, hắn có thể khiến Yeema mang cả người đàn từ dưới lòng đất lên cho cô. "Tùy tiện thôi, em không hiểu piano, anh thích đàn gì thì đàn cái đó." Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh hắn. Hai tay Cung Âu đặt lên các phím đàn đen trắng, ngón tay thon dài, khớp ngón tay rõ ràng, hình dáng bàn tay đẹp đến mức không có chỗ nào chê. Khi hắn chơi đàn, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào từng phím đàn, tiếng đàn êm tai vang lên từ đầu ngón tay. Thời Tiểu Niệm yên tĩnh lắng nghe, hóa ra Cung Âu cũng biết đàn piano, mà còn đàn không tệ. Ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt buông xuống, trong phòng ngủ tĩnh lặng, tiếng đàn piano êm tai du dương, dưới phím đàn là một đôi tay tao nhã, còn chủ nhân của đôi tay kia lại là một người đàn ông anh tuấn. Nếu người đàn ông anh tuấn này không ngậm chiếc thìa bạc trong miệng, thì đây chắc chắn là cảnh tượng lãng mạn và duy mỹ nhất trên thế giới. Thời Tiểu Niệm nhìn theo tay hắn lướt trên các phím đàn đen trắng, dần dần cô lại nghe ra được sự bực dọc trong tiếng đàn. Rất kỳ lạ, cô không hiểu nhạc lý nhưng lại cảm nhận được tâm tình buồn bực của hắn qua tiếng đàn lúc này. Cô nhìn về phía Cung Âu, hắn vẫn ngồi ở đó, miệng ngậm thìa, trên gương mặt tuấn tú không có chút biểu cảm, đôi mắt đen sâu thẳm, khiến người ta không thể đoán được tâm tình. Chỉ còn tiếng đàn phản bội hắn. Thời Tiểu Niệm chậm rãi đứng dậy, đưa tay lấy chiếc thìa bạc trong miệng hắn, sau đó ôm lấy hắn từ phía sau, đôi tay mảnh khảnh ôm lấy vai hắn. Tiếng đàn lập tức dừng lại. Cung Âu cứng đờ cả người, "Cô làm gì vậy?" "Đột nhiên muốn ôm anh một cái." Thời Tiểu Niệm cúi đầu, cằm tựa vào đầu hắn, giọng nói đặc biệt trong trẻo. "..." Mắt Cung Âu ngẩn ra, "Thời Tiểu Niệm, cô uống nhầm thuốc à?" "Không có, chỉ là muốn ôm anh một cái thôi." Hắn không chịu thừa nhận mình đang căng thẳng, cô muốn cho hắn một chút sức mạnh, dù chút sức mạnh ấy có nhỏ bé không đáng kể. "..." Đôi mắt Cung Âu càng thêm sâu thẳm. "Cung Âu, anh có biết không, hồi bé mỗi lần em biết mình phải lên bục đọc bài khóa, sẽ quay mặt vào tường hít sâu hít sâu, sau đó sẽ không còn căng thẳng nữa." Thời Tiểu Niệm ôm hắn nói. "Nói với tôi những chuyện này làm gì, tôi không có hứng thú biết chuyện thời thơ ấu của cô." Cô khi còn bé chẳng phải toàn sống với mộ ngàn một sao, hắn lười biết lắm. "Chỉ là đột nhiên nhớ lại nên nói thôi mà." Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, vẫn ôm hắn. Cung Âu ngồi im không nhúc nhích. Rất lâu sau, tay Thời Tiểu Niệm ôm đến tê rần, không khỏi buông xuống, vừa buông ra thì cả người cô đã bị Cung Âu bế thốc lên. Cung Âu ôm ngang cô, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, "Sao nào, ôm một cái là buông tay, trêu đùa rồi thì thôi à, tôi dễ dãi với cô vậy hả, ừ?" Nói rồi, Cung Âu bế cô đi về phía giường lớn, ném cô xuống giường, cúi xuống nhìn cô, trong mắt tràn đầy ham muốn chiếm đoạt. "Nói là chỉ ngồi một chút." Hắn lại muốn giở trò ép buộc. Thời Tiểu Niệm ngồi dậy trên giường, cũng không vội vàng bỏ chạy, cứ như vậy nhìn hắn. "Đã vào phòng tôi rồi mà còn nói chuyện vớ vẩn." Cung Âu nhìn thẳng vào cô, đưa tay kéo áo choàng tắm, cúi người xuống sát gần cô, gương mặt tuấn tú áp sát vào mắt cô, tà mị nói, "Hơn nữa, tôi nói là làm, không phải chỉ ngồi." "..." Thời Tiểu Niệm không khỏi ngả người ra sau, nhìn hắn nói, "Cung Âu anh đúng là đồ vô lại, chơi trò chữ với em à." "Vậy cô muốn làm gì tôi?" Cung Âu nhíu mày. "Ngày mai anh còn có họp báo mà." "Thì sao?" Cung Âu hỏi. "Anh nên nghỉ ngơi sớm một chút, như vậy mai mới có tinh thần đối phó buổi họp báo." Thời Tiểu Niệm dịu dàng nói, "Nghỉ ngơi thật tốt, được không?" "Không được." Cung Âu nhìn cô chằm chằm, "Cô là thuốc bổ của tôi, không được rời khỏi đây, phải ở lại với tôi." Cô là thuốc bổ của hắn à? "Anh nói thật đó hả?" Mắt Thời Tiểu Niệm đảo hai vòng, sau đó chủ động ngẩng mặt lên hôn vào môi mỏng của hắn, đôi môi hắn mát lạnh, mang theo một chút hương vị thảo mộc ngọt ngào. "..." Cả người Cung Âu lập tức cứng đờ, mắt đăm đăm nhìn cô. Tối nay cô gái này bị làm sao vậy? Vừa chủ động ôm hắn, vừa chủ động hôn hắn. Cung Âu đẩy cô ra, đôi mắt đen trừng trừng nhìn mặt cô, "Thời Tiểu Niệm, có phải cô uống nhầm thuốc dập đầu không hả?" Thời Tiểu Niệm bị đẩy ngã ra giường, nghe vậy mặt tối sầm, đây là lần đầu tiên cô chủ động gần gũi hắn, hiến hôn, hiến ôm đủ cả, kết quả hắn lại nghi ngờ cô uống nhầm thuốc. Đầu óc người này đúng là... Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn hắn, "Thôi vậy, em về phòng ngủ đây." Cô đã chuẩn bị tinh thần làm thuốc bổ cho hắn rồi, vậy mà hắn lại như thế, chẳng lẽ do trước đây cô từ chối hắn nhiều lần nên mới làm hắn có phản ứng như vậy. Thời Tiểu Niệm đứng dậy khỏi giường, đi ra ngoài, còn chưa bước được hai bước đã bị Cung Âu từ phía sau ôm lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận