Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 633: Anh em hòa hảo (length: 10214)

Ngoại trừ khả năng này, cô không nghĩ ra bất kỳ lý do nào Cung Tước muốn đeo một chiếc đồng hồ hỏng lạnh lẽo đến mức toát ra toàn hàn khí.
" "Cung Âu không nói gì, nhìn cô, vươn tay nhéo nhéo mặt cô, "Có phải em đã nuốt vỏ rồi không?"
"Vậy tức là nói không có loại kỹ thuật này?"
Thời Tiểu Niệm hỏi, nhất thời càng thêm nghi hoặc, tại sao lại muốn đeo một chiếc đồng hồ hỏng lạnh như vậy, đeo lên tay cũng thấy khó chịu.
Nữ hầu từ một bên đi tới, đưa khăn lông ấm lên.
Cung Âu lạnh lùng liếc mắt, "Cô cảm thấy tay tôi bẩn, hay là mặt người phụ nữ của tôi bẩn?"
Cái này cũng dám đem ra cho hắn lau tay.
"Xin lỗi, Nhị thiếu gia."
Nữ hầu lập tức yếu ớt mà lui xuống.
Cung Âu đứng lên, kéo ghế đến bên cạnh Thời Tiểu Niệm ngồi xuống, con ngươi đen ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén, "Sao đột nhiên hỏi cái này?"
Muốn nói gì?
Thôi bỏ đi, cũng không phải là chuyện lớn gì, nếu nói ra chuyện Cung Tước đá cô một cái, Cung Âu nhất định sẽ mất hết tính người, đến lúc đó bệnh của La Kỳ càng nặng, vậy thì thời gian bọn họ ở lại Cung gia thật không biết đến bao giờ mới dứt.
"À, hôm nay em xem một chương trình trên TV thảo luận kỹ thuật này, em thấy hơi không thật." Thời Tiểu Niệm nói dối, che giấu chuyện này.
"Em không có việc gì mà xem TV nhiều vậy làm gì?"
Cung Âu đối với lời cô nói tin tưởng không chút nghi ngờ, hừ lạnh một tiếng nói.
"Mom xem cái gì trên TV?" Cung Quỳ cả ngày không nói chuyện, nắm lấy cơ hội nói chen vào, giọng nói ngọt ngào, "Con cũng thích xem TV nha."
Đúng, thích xem phim mẹ chồng.
Cung Âu trừng Cung Quỳ, "Con phải đọc sách!"
Cung Quỳ chu cái miệng nhỏ nhắn, không phục hỏi, "Mom xem cái gì?"
"Mom xem Dad!"
Cung Âu không chút nghĩ ngợi trả lời.
"..." Thời Tiểu Niệm không nói gì.
"Khụ..."
Còn sót lại Cung Diệu đang chuyên tâm ăn cơm thì bị sặc, ho liên tục.
Thời Tiểu Niệm vội vã đưa nước cho Cung Diệu uống, vỗ nhẹ lưng cho cậu, "Không sao chứ?"
"Không sao."
Cung Diệu lắc đầu, trên mặt dán vải xô, đôi mắt to màu đen hướng Cung Âu nhìn.
Người đàn ông này đúng là rất thích nói xạo, thật dối trá.
"Con nhìn cái gì?" Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía Cung Diệu.
Cung Diệu im lặng không nói gì, cúi đầu ăn.
Chơi với hai đứa bé một lúc, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo ra ngoài tản bộ, cái gọi là tản bộ cũng chỉ có một mình Cung Âu tản bộ, hắn kiên quyết muốn cõng cô.
Cung Âu đi dọc theo Cung gia quanh co khúc khuỷu, đèn đường chiếu xuống trên người của bọn họ, Thời Tiểu Niệm ghé vào trên lưng hắn nhìn phong cảnh dọc đường.
Buổi tối vô cùng tĩnh mịch.
Khoảnh khắc như vậy thật tốt đẹp.
"Thấy cánh rừng bên kia không?" Cung Âu bỗng nhiên nói.
Thời Tiểu Niệm ghé vào trên lưng hắn nhìn về phía trước, liền thấy một rừng cây thưa thớt, nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng.
"Trước kia cây cối rất nhiều, rất tươi tốt, anh và hắn thường đi vào trong đó bắn súng."
Cung Âu dừng ở chỗ này nói.
Thời Tiểu Niệm đang muốn hỏi hắn là ai, bỗng nhiên ý thức được đây là đang chỉ Cung Úc, vì vậy nói, "Có thể tưởng tượng được tình cảm của các anh rất tốt."
"Ai tốt với loại người ích kỷ đó!"
Cung Âu hừ lạnh một tiếng.
Hai tay Thời Tiểu Niệm vòng lấy cổ hắn, ôn nhu nói, "Kỳ thực tình cảm anh em hòa thuận khiến người ta rất hâm mộ, em khi còn bé cũng sống tốt với Thời Địch một thời gian, sau lại làm sao cũng không thể quay trở về được. Còn với Tịch Ngọc thì lại càng là chị em một ngày cũng chưa từng được làm."
Hiện tại, Thời Địch chết rồi, Tịch Ngọc cũng đã chết rồi, em gái, em trai vốn nên thân nhất với cô đều đã mất.
"Có cái gì tốt mà hâm mộ."
Cung Âu lạnh lùng thốt.
"Chính là ước ao đó, có đôi khi em ước Tiểu Quỳ và Holy, Holy đặc biệt chiếu cố Tiểu Quỳ." Thời Tiểu Niệm thấp mắt nhìn vết thương trên tai Cung Âu, con ngươi vừa chuyển, nói, "Đừng nhìn chúng bằng tuổi nhau, Tiểu Quỳ giống như bị Holy mang theo, Holy giống như bảo mẫu của con bé."
Thân thể Cung Âu cứng đờ, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn về phía cánh rừng xa xa.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, lời này đối với hắn nhất định có xúc động rất lớn, đối với Cung Âu mà nói, Cung Úc chính là người nuôi lớn hắn.
"Thời Tiểu Niệm."
Cung Âu đứng ở đó, bỗng nhiên gọi tên của cô.
"Em đây."
Thời Tiểu Niệm ghé vào trên lưng hắn nói.
"Anh không biết bây giờ nên làm thế nào."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm sợ run lên, một người cao ngạo như Cung Âu, bỗng nhiên trước mặt cô nói hắn không biết bây giờ nên làm thế nào, giống như một đứa bé.
Hắn ở phương diện khoa học kỹ thuật đúng là thiên phú cao đến đáng sợ, nhưng đối mặt với chuyên tình cảm gì, hắn đều chọn phương thức sai lầm để biểu đạt, hoàn mỹ né qua hết thảy những cách đúng đắn.
Thời Tiểu Niệm ghé vào trên lưng hắn, chậm rãi cúi đầu, môi dán lên lỗ tai của hắn, nói, "Đi tìm anh ấy đi! Đừng để mình hối hận, đừng để hồi ức chỉ là hồi ức."
Biến hồi ức thành những điều tốt đẹp chính là hiện tại, mới gọi là quý trọng.
Giọng của cô ôn nhu dễ nghe, như một dòng nước trong chảy chậm rãi vào lỗ tai của hắn, đánh thẳng vào màng nhĩ của hắn, đầu độc trái tim của hắn.
Đi tìm anh ấy đi!
"Ngày kia anh ấy sẽ đi, chắc tối nay sẽ rời bệnh viện, thu dọn hành lý rồi đi." Thời Tiểu Niệm nói, từ trên lưng hắn chậm rãi trượt xuống.
Cung Âu không có phản kháng, tùy ý để cô xuống.
Một giây sau, Cung Âu xoay người liền chạy về phía trước, Thời Tiểu Niệm mỉm cười, lớn tiếng gọi, "Cung đại tổng tài, anh không cần xe sao?"
Hắn chuẩn bị chạy đến bệnh viện sao?
Vậy ngày mai nhất định lên trang nhất.
Nghe vậy, Cung Âu quay đầu nhìn cô, sau đó nhanh chóng chạy về phía cô, vươn tay nắm tay cô, bá đạo la lớn, "Đi cùng anh!"
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Cung Âu kéo chạy về phía trước.
Hai người chạy nhanh dưới bóng đêm, Thời Tiểu Niệm giẫm đầy chân lên đất lá rụng, cùng Cung Âu chạy về phía trước, lá cây phát ra tiếng xào xạc.
Người đàn ông này...
Thật đúng là muốn chạy đến bệnh viện sao?
Thời Tiểu Niệm bị hắn kéo chạy về phía trước, một tay sờ túi tìm điện thoại, định gọi cho Phong Đức, bảo Phong Đức lái xe qua đây chở bọn họ.
Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm chạy về phía trước, trong đêm đen, có đèn xe nhấp nháy, soi sáng mặt đường đen nhánh.
Lúc Thời Tiểu Niệm gọi cho Phong Đức, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy chiếc xe phía trước dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, sau đó thấy khuôn mặt Cung Úc bị thương.
Cung Úc ngồi trong xe, hai mắt bình tĩnh nhìn bọn họ, tựa như đã ngồi ở đó rất lâu rồi.
Cung Âu ngừng lại, một tay nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Cung Úc đẩy cửa xe ra đi xuống, mắt nhìn Cung Âu, nói, "Anh xuất viện, chuẩn bị về thu dọn đồ đạc, đột nhiên muốn tới đây xem một chút."
"Anh tiến thêm 100m, sẽ bị phát hiện!"
Cung Âu đứng ở đó lạnh lùng nói, tay càng dùng sức nắm lấy Thời Tiểu Niệm.
"Anh biết." Cung Úc dừng một chút rồi nói, "Nhưng anh muốn đến đây xem một chút."
Dù cho có thể bị người Cung gia phát hiện, hắn vẫn muốn trước khi đi tới nhìn lại một chút.
Hai anh em bốn mắt nhìn nhau, Cung Âu đứng ở đó vẫn không nhúc nhích.
"Tiểu Niệm, Tiểu Niệm? Có chuyện gì không?"
Giọng của Phong Đức vang lên trong điện thoại, Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động lên, đưa lên tai, mỉm cười nói, "Đã không sao nữa rồi, cha nuôi."
Cô nhìn Cung Âu, lại nhìn Cung Úc, nụ cười trên mặt thật đẹp.
Thật tốt quá, sau cơn mưa trời lại sáng.
...
Cung Úc và Cung Âu đã hòa hảo rồi.
Dưới màn đêm, Thời Tiểu Niệm đứng một mình bên hồ, thả lá rụng xuống hồ, nhìn nó nhẹ nhàng bay xuống.
Cách đó không xa, Cung Úc và Cung Âu ngồi trên đầu xe, Cung Âu mặt lạnh nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trên mặt của Cung Úc lại nở ra nụ cười hoài niệm.
"Hồ này được mở rộng à? Anh nhớ trước đây không có lớn như vậy."
Cung Úc theo tầm mắt của hắn nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, vừa cười vừa nói.
"Anh chỉ nhìn hồ thôi, đừng nhìn người phụ nữ của tôi!"
Cung Âu lạnh lùng nói, đôi con ngươi đen nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm.
Nghe vậy, Cung Úc cười rộ lên, cầm tay không ấn nhẹ lên cánh tay hắn, "Sức ghen của em lớn như vậy sao? Anh sắp đi, chẳng lẽ còn tranh phụ nữ với em."
Nghe được lời này, sắc mặt Cung Âu trầm xuống, chuyển ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn, "Anh muốn đi?"
"Em muốn anh ở lại?" Cung Úc hỏi, "Nếu em muốn anh ở lại, anh nhất định sẽ ở lại."
Trong lời của Cung Úc có ẩn ý, hắn đã sớm muốn ở lại, cái giá phải trả tất nhiên là bị vạch trần thân phận, hắn cuối cùng cũng phải trở về Cung gia, tiếp nhận tất cả.
Nhưng chỉ cần Cung Âu nguyện ý, hắn nhất định sẽ ở lại, hắn, người anh này đã ích kỷ quá lâu rồi.
"Không có."
Cung Âu lạnh lùng thốt.
Cung Úc đè vai hắn, "Mẹ thế nào rồi? Mẹ còn trẻ, sao lại bệnh lâu như vậy?"
Ánh mắt Cung Âu trầm xuống, lạnh lùng thốt, "Người khó chịu thì có cái gì lạ, là do tôi khiến bà ấy tức giận mà bệnh, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Thật ra mẹ cũng không để ý cái gọi là vinh quang gia tộc, mẹ bị cha ảnh hưởng quá sâu thôi." Cung Úc cười nhẹ một tiếng, "Yên tâm đi, uống thuốc anh đặc biệt chuẩn bị, bệnh của mẹ nhất định sẽ khỏi."
"..."
Cung Âu trầm mặc.
"Thực ra anh còn muốn quay về nhìn mẹ một cái." Cung Úc nói, hơi xúc động, "Không biết bây giờ mẹ thế nào, có phải tóc đã bạc rồi không?"
Nói xong, Cung Úc lại cười, "Chắc chắn là không có rồi, mẹ rất chú trọng chỉnh trang, sao lại dễ dàng để cho mình có tóc bạc được."
Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm ngồi xổm ở bên hồ nghịch lá rụng.
"Cha mẹ chúng ta vẫn còn trẻ, bọn họ vẫn còn có thể quản lý Cung gia rất nhiều năm." Cung Úc đưa tay khoác lên vai Cung Âu, nói, "Cung Âu, em không phải anh, em sẽ không nén giận, không bị cha dạy dỗ, chỉ làm chuyện mình muốn làm, anh thì vừa ngốc nghếch lại nhu nhược, không có tài ba như em, cũng không có can đảm như em, chỉ có thể nghĩ ra cái cách giả chết ngu xuẩn."
"..."
Cung Âu ngồi trong xe, hai chân thon dài không ai sánh bằng, không nói gì thêm, lạnh lùng hỏi, "Anh muốn đi đâu?"
"Yên tâm, anh đi đâu cũng sẽ liên lạc với em." Cung Úc nói.
"Đừng giả chết rồi đi!"
Cung Âu lạnh như băng nói.
"Lần ở bệnh viện kia đúng là xui xẻo, sao anh cứ hết lần này đến lần khác giả chết trước mặt em thế được." Cung Úc có chút bất đắc dĩ nói, nhìn hắn rồi nói, "Ngày kia anh đi rồi, ngày mai chúng ta đi săn thú nhé! Thế nào?"
"Không đi." Cung Âu hừ lạnh một tiếng, lập tức lại nói rất nhanh, "Địa điểm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận