Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 57: Nhân chứng ra trận (length: 10314)

Ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo, trầm mặc nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm kỳ vọng mà nhìn hắn.
Một hồi trầm mặc khá dài qua đi, Cung Âu lạnh lùng phun ra hai chữ, "Không có, ta có trực giác là cô đã sinh con cho ta"
"…"
Cái trực giác rách nát gì vậy.
Có điều b·ệ·n·h rối loạn nhân cách hoang tưởng của hắn lại tái p·h·át, liều lĩnh cố chấp, liền chỉ tin tưởng chính mình, ai cũng không tin, mình nghĩ gì với hắn đều chẳng có giá trị.
Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn, cuối cùng trầm mặc thua trận.
Thành thật mà nói, cô cũng đoán được một ít, nếu như Cung Âu lúc trước thật sự có cảm giác cô là xử nữ, cũng sẽ không dằn vặt cô đến bây giờ.
Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng cười cười, đón nh·ậ·n ánh mắt lạnh lẽo của Cung Âu, "Quên đi, không đề cập tới những chuyện này nữa, ngày hôm nay không phải tới tham gia tiệc tối sao"
Cô cũng không muốn làm hắn tức giận.
Ngược lại cô còn có quân bài cuối cùng- Đường Nghệ làm nhân chứng, nhưng nếu như đưa ra nhân chứng Cung Âu còn không tin, cô thật sự muốn khuyên hắn đi trị b·ệ·n·h rối loạn nhân cách hoang tưởng này rồi.
"Thời Tiểu Niệm" Cung Âu nhìn cô, sắc mặt âm trầm.
"Ừ"
"Cô là đặc biệt hy vọng cùng ta phân rõ giới hạn?" Cung Âu nói, "Từ lúc muốn đi b·ệ·n·h viện tổng hợp, b·ệ·n·h viện đa khoa kiểm tra, muốn tìm bạn học thời đại học, hỏi Phong Đức, ngày hôm nay lại làm ra nhiều việc như vậy, cô là muốn cùng ta rũ sạch quan hệ?"
Đúng vậy a.
Tuy trong lòng Thời Tiểu Niệm nói, nhưng tr·ê·n mặt cũng không dám biểu hiện ra.
Cung Âu lúc này mới buông cánh tay cô ra, đưa tay nâng cằm của cô lên, Thời Tiểu Niệm bị ép phải nhìn hắn, gương mặt hắn âm lãnh nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch, từng chữ từng chữ nói, "Cô đừng hòng"
Tiếng nói của hắn lạnh lùng nghiêm nghị đến mức tận cùng.
"…"
Thời Tiểu Niệm nghe xong, một luồng hơi lạnh từ gan bàn chân nhảy thẳng tới não, làm cho cô có loại cảm giác hoảng sợ không nói nên lời.
Từ sau khi ký tên hiệp ước, Cung Âu mặc dù dễ tức giận c·u·ồ·n·g bạo, nhưng chưa bao giờ gây thương tổn cho cô, dần dần cô đối với hắn không có sợ sệt như trước, nhưng bây giờ, loại cảm giác sợ sệt này lại trở về.
"Thời Tiểu Niệm, cô nghe rõ cho ta, trừ phi ta không cần cô nữa, bằng không, dù cho cô có hóa thành tro thì cũng vẫn là người của Cung Âu ta"
Cung Âu nói từng chữ từng chữ một, bỗng dưng cúi đầu ở tr·ê·n môi của cô t·à·n nhẫn mà gặm một cái.
Bằng không, dù cho cô có hóa thành tro thì cũng vẫn là người của Cung Âu ta.
Bằng không, dù cho cô có hóa thành tro thì cũng vẫn là người của Cung Âu ta. Thời Tiểu Niệm có chút sợ hãi mà nhìn hắn, ánh mắt của Cung Âu âm trầm đến cực điểm, ánh nhìn mang đến bầu không khí như tới từ địa ngục.
"Thiếu gia, có mấy vị chính trị gia muốn gặp ngài."
Phong Đức đi tới, đ·á·n·h gãy bọn họ, cung kính mà hướng về Cung Âu báo cáo.
"Đi."
Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm một chút, lưu lại một chữ, liền cùng Phong Đức rời đi, để cô đứng ngây ra tại chỗ.
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa căn phòng, một lúc lâu sau mới tìm lại được hô hấp của chính mình.
Cô s·ờ s·ờ đôi môi của mình, nó đã s·ư·n·g lên mấy phần.
Vừa rồi Cung Âu thật là đáng sợ.
Con tàu chậm rãi chạy ở tr·ê·n biển.
Ngoài hành lang tàu, túm năm tụm ba nhóm người đang tán gẫu, Thời Tiểu Niệm một mình đi tới, dựa vào lan can hóng gió biển, để đầu óc tỉnh táo một chút.
Hai tay cô nắm lấy lan can tàu, tr·ê·n gương mặt đã sớm m·ấ·t đi vẻ hưng phấn khi tìm thấy tư liệu về Đường Nghệ.
Cô có loại trực giác, cho dù có cho Đường Nghệ ra làm chứng, thì Cung Âu cũng sẽ không tin.
Hắn chỉ tin vào chính mình.
Cái loại người cố chấp này cô không tự tin có thể b·ẻ· ·g·ã·y được lòng tin của hắn. Nên làm như thế nào đây, lẽ nào cô thật sự cứ như vậy phải ở bên người Cung Âu cả đời, vĩnh viễn làm người đàn bà của hắn, cô thực sự không muốn điều này tý nào.
Thời Tiểu Niệm một tay chôn vào t·ó·c, đau đầu đến lợi h·ạ·i.
"Darling, nơi này phong cảnh đẹp quá, đáng tiếc không cho mang camera tới, bằng không em nhất định phải lưu lại khung cảnh này mới được."
Một âm thanh dễ nghe truyền đến.
Giống như đã từng quen biết âm thanh này.
Thời Tiểu Niệm choáng váng, hướng về bên cạnh nhìn tới, chỉ thấy cách đó không xa một cô gái trẻ tuổi đứng ở nơi đó, không có dạ phục, chỉ mặc một cái quần dài màu trắng, mái tóc đen dài đến eo đang bay trong gió, hiện ra nồng đậm phong phạm nữ thần.
Đường Nghệ. Hao hết bao nhiêu c·ô·ng sức cũng tìm không ra, lại ngay ở tr·ê·n con tàu này gặp được. Thế giới này thật nhiều điều trùng hợp.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn cô ta.
Như nh·ậ·n ra có ánh mắt đang nhìn về phía mình, Đường Nghệ quay mặt lại, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, một vệt kh·i·ế·p sợ lóe lên rồi lập tức biến m·ấ·t. Lập tức, Đường Nghệ với vẻ mặt tươi cười hướng về phía cô đi tới.
"Thời Tiểu Niệm, thật không nghĩ tới, lại ở chỗ này gặp được cậu." Đường Nghệ đi tới bên người cô, cười đến rất có khí chất.
"Đúng vậy, thật là khéo."
Thời Tiểu Niệm ở trước lan can đứng thẳng người, mỉm cười nói.
Gặp lại bạn học cũ là một chuyện cao hứng, đặc biệt đối phương còn là người chính mình tân tân khổ khổ tìm không được.
Đường Nghệ từ tr·ê·n xuống dưới đ·á·n·h giá trang phục tr·ê·n người cô, hơi kinh ngạc, tùy t·i·ệ·n nói, "Cậu cũng là th·e·o người đến tham gia tiệc tối đi"
"Ừ, Đúng vậy a."
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
"Thật không nghĩ tới, chúng ta gặp lại nhau tr·ê·n tàu, còn nhớ ba năm trước chúng ta chỉ là nhân viên phục vụ tr·ê·n tàu mà thôi." Đường Nghệ như nhớ lại quá khứ.
"Ừ, khi đó chúng ta cùng làm nhân viên phục vụ."
Ba năm trước.
Nếu không vì ba năm trước làm c·ô·ng việc này, cô cũng sẽ không bị Cung Âu hiểu lầm.
"Ôi chao, ai, ôi." Đường Nghệ ngẫm lại lại thở dài, "Có điều nói đến gặp gỡ, ai có thể như em gái cậu được, hồi trước ta xem tin tức, cô ấy gả cho Mộ thị Thái tử Gia, tuổi trẻ anh tuấn vừa có tiền vừa có quyền, thực sự là tốt số. Nghe nói Mộ thị Thái tử Gia cũng được mời, có điều khéo léo từ chối, không lên tàu."
Thời đ·ị·c·h tự nhiên là tốt số.
Thời Tiểu Niệm ánh mắt ảm đạm, lập tức muốn hỏi chính sự, còn chưa mở miệng đã bị Đường Nghệ trách móc.
"Đúng rồi, cậu hôm nay là th·e·o đại nhân vật nào, chẳng lẽ là em gái, em rể cậu giới t·h·iệu bạn trai, cậu cũng sắp gả vào Hào Môn rồi?" Đường Nghệ tò mò hỏi.
"Không phải, không phải bạn trai ta."
Thời Tiểu Niệm th·e·o bản năng mà phủ nh·ậ·n.
Cung Âu không phải bạn trai cô.
"Nha, có đúng không" Đường Nghệ nghe vậy, nụ cười tr·ê·n gương mặt càng sâu, tư thái vô hình tr·u·ng hơi cao lên, "Ta là th·e·o bạn trai tới."
Tr·ê·n con tàu này, kh·á·ch không giàu sang thì cũng cao quý.
Nguyên lai tiến gả vào Hào Môn chính là Đường Nghệ.
Thời Tiểu Niệm cười nhạt, "Có đúng không. Đúng rồi, Đường Nghệ, ta có thể hỏi cậu một số việc không?"
Thời Tiểu Niệm còn chưa nói hết lời, Đường Nghệ đã đ·á·n·h gãy lời của cô, "Để ta giới t·h·iệu cho cậu bạn trai của ta."
"…"
Có thể hay không để cho cô nói hết lời a.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn cô ta, Đường Nghệ đi trở về, k·é·o th·e·o một người đàn ông lại đây, tr·ê·n gương mặt mang th·e·o nụ cười hạnh phúc.
Người đàn ông kia dáng dấp phỏng chừng 400 cân, đi ở tr·ê·n tấm ván gỗ cảm giác có thể gây nên chấn động, Đường Nghệ đi ở bên cạnh hắn đặc biệt như chim nhỏ nép vào người.
Đến gần, Thời Tiểu Niệm mới p·h·át hiện nhìn người đàn ông này niên kỷ có thể làm cha Đường Nghệ.
"Thời Tiểu Niệm, giới t·h·iệu cho cậu, đây là bạn trai ta- Lâm Đạt, là tổng giám đốc ngân hàng Lâm thị." Đường Nghệ mỉm cười hướng về phía Tiểu Niệm giới t·h·iệu, "Darling, đây là bạn học thời đại học của em Thời Tiểu Niệm."
"Xin chào."
Lâm Đạt hướng về cô duỗi ra một bàn tay mập mạp bóng mỡ.
"Chào ngài."
Thời Tiểu Niệm đưa tay tới.
"Bạn học thời đại học này của em không có đẹp như em, cũng không có khí chất như cưng." Lâm đạt nắm tay xong liền nhìn về phía Đường Nghệ, một mặt bóng mỡ sủng nịch, con mắt híp thành một đường chỉ.
"Chán gh·é·t, bạn học người ta ở đây, không nên nói chuyện lung tung." Đường Nghệ tinh quái tránh bàn tay mập mạp bóng mỡ của hắn, nhưng tr·ê·n mặt tỏ ra vui vẻ ra mặt, đầu hướng về bờ vai của hắn.
Thời Tiểu Niệm nhìn nụ cười ngọt ngào tr·ê·n mặt của Đường Nghệ, đột nhiên cảm giác thấy có chút xa lạ, Đường Nghệ tựa hồ có chút thay đổi.
Trước mắt Đường Nghệ cùng người đàn ông 400 cân này thấy thế nào cũng không có dáng dấp của tình yêu chân thành.
Trước đây Đường Nghệ tràn ngập tế bào nghệ t·h·u·ậ·t, khí chất lạnh lùng, chưa bao giờ để ý tới các nam sinh th·e·o đ·u·ổ·i, một lòng dựa vào chính mình, gia đình phổ thông kinh tế khó khăn, vừa học vừa k·i·ế·m việc làm thêm, khắc khổ nỗ lực, thường thường người khác đã đi ngủ, nàng còn đang học tập hoặc là làm tài liệu gia sư.
Nhưng bây giờ Đường Nghệ dường như thay đổi rất nhiều, chỉ là bề ngoài của cô ta vẫn như vậy thanh tân văn nghệ.
"Thời Tiểu Niệm, đừng lấy làm phiền lòng, bạn trai ta nói chuyện chính là như vậy đó." Đường Nghệ hướng Thời Tiểu Niệm cười nói, "Đúng rồi, cậu là th·e·o ai tới"
"Là th·e·o cấp tr·ê·n của mình đến?" lâm đạt nhìn Thời Tiểu Niệm hỏi.
Thường thường, tr·ê·n yến hội người ta thường mang th·e·o thư ký hay tình nhân làm bạn nhảy.
"Không phải."
Thời Tiểu Niệm lắc đầu.
Đường Nghệ ngạc nhiên, "Cậu không phải th·e·o bạn trai, cũng không phải th·e·o cấp tr·ê·n đến?"
"Hóa ra là th·e·o người có tiền." nghe vậy, Lâm Đạt như sáng tỏ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ngữ khí có chút x·e·m thường.
"…"
Lúc nào cô nói mình là tình nhân cho người có có tiền. Thời Tiểu Niệm vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Đường Nghệ đẩy Lâm Đạt một cái, "Darling, cưng đừng như vậy, Tiểu Niệm thực sự là bạn rất thân của em trước đây, không bằng cưng giới t·h·iệu bạn trai cho cô ấy đi."
Nói xong, Đường Nghệ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, vẻ mặt rất chân thành nói, "Tiểu Niệm, làm tình nhân thực sự không có tự tôn, cậu đừng đày đọa mình, hãy tìm bạn trai tốt hơn. Như vậy, bạn trai ta nh·ậ·n thức rất nhiều người, để anh ấy giới t·h·iệu cho cậu một người có được hay không"
"Ta không phải là của tình nhân của người khác, các người cả nghĩ quá rồi." Thời Tiểu Niệm có chút bất đắc dĩ.
Cô cùng Cung Âu chỉ là bị b·ứ·c ép làm một cái khế ước quan hệ, cũng không tính tới là tự đày đọa mình đi. "A, làm thì làm rồi có gì mà phải phủ nh·ậ·n."
Lâm Đạt trực tiếp cười nhạo, khinh bỉ nhìn Thời Tiểu Niệm, "Kim chủ của cô một tháng k·i·ế·m được bao nhiêu tiền, nể tình cô là bạn học của Đường Nghệ, cô thật lòng muốn tìm kim chủ tôi có thể giới t·h·iệu cho cô mấy người có
Bạn cần đăng nhập để bình luận