Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 362: Cùng Mona giao chiến (length: 10284)

Thời Tiểu Niệm khom người đứng ở đó, trên tay cầm chiếc khuyên tai có đính kim cương, dời tầm mắt, khó tin nhìn về phía Phong Đức, "Sao tai của hắn lại thành ra thế này?"
Thấy chiếc khuyên tai trong tay cô, Phong Đức không khỏi thở dài, "Là do lão gia."
"Cung lão gia?" Thời Tiểu Niệm kinh sợ, "Tại sao?"
Cha lại xuống tay nặng như vậy với con trai?
"Bởi vì trong buổi lễ tuyên thệ đó, thiếu gia chưa đợi kết thúc đã bỏ đi, lão gia vì thế mà tức giận không kiềm chế được..." Phong Đức nói rõ mọi chuyện.
Tuy rằng từ trước đến nay tính khí của thiếu gia đều rất nóng nảy, nhưng từ bé đã được hưởng nền giáo dục của Cung gia, nên chưa từng chống lại sự trừng phạt của cha mẹ, đây là cách Cung gia dưỡng thành.
Vì lẽ đó, thiếu gia mới có thể bị thương nặng như vậy.
"Bỏ khỏi lễ tuyên thệ, hắn không tuyên thệ à?"
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên hỏi.
"Lễ tuyên thệ vẫn diễn ra, nhưng diễn ra sau khi thiếu gia rời đi." Phong Đức nói, có chút nghi ngờ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Thời tiểu thư, thiếu gia vẫn chưa nói rõ mọi chuyện với cô à?"
"Nói rõ cái gì?"
Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi lại, trên tay vẫn cầm chiếc khuyên tai có đính kim cương.
Thấy dáng vẻ này của Thời Tiểu Niệm, Phong Đức liền biết thiếu gia vẫn chưa nói ra mọi sự hiểu lầm, không khỏi lắc đầu.
Thiếu gia nói muốn tự mình giải quyết, nhưng xem tình hình thế này thì hắn vẫn chưa nói vấn đề chính với Thời tiểu thư rồi.
Phong Đức không nói gì, chỉ hỏi, "Thời tiểu thư, tại sao hai người lại gặp tai nạn xe cộ, tại sao cô lại không bị chút thương tích nào?"
"..."
Bởi vì Cung Âu liều mình nhào tới người cô, còn không để cho thân thể mình đè lên người cô, hắn dùng thân thể để bảo vệ an toàn cho cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu đang nằm trên giường, nhẹ giọng hỏi, "Bác sĩ nói bao giờ thì có thể tỉnh lại?"
"Có lẽ phải đợi đến ngày mai, may là không có những vết thương nào khác."
Phong Đức nói, nhìn Cung Âu đang hôn mê nằm trên giường, vẻ mặt không đành lòng. Thương thế của hắn mới vừa lành được mấy ngày, vậy mà giờ lại gặp tai nạn xe cộ.
Năm nay là năm hạn của thiếu gia sao?
Thời Tiểu Niệm nhìn chiếc khuyên tai kim cương trên tay, muốn hỏi gì đó, chợt nghe tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất truyền đến.
Cô và Phong Đức đều nhìn ra phía cửa.
Tiếng bước chân kia càng ngày càng gần.
Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ cao gầy trẻ tuổi đứng ở cửa, trên tay còn đang kéo một chiếc vali đỏ rực, đồng màu với chiếc áo khoác mà cô ta đang mặc.
Cô ta một thân phong trần mệt mỏi, vóc dáng tinh tế, thon thả, mái tóc xoăn vàng làm nổi bật làn da trắng mịn không tì vết, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, khiến cô ta càng thêm nổi bật và quyến rũ mê người.
Lancaster Mona.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, lại là một nhân vật đã lâu không gặp.
Mona đứng ở cửa, một tay lấy kính râm xuống, lộ ra đôi mắt màu xanh thẳm như nước biển, cô ta kinh ngạc nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, hiển nhiên không ngờ Thời Tiểu Niệm lại xuất hiện ở đây.
Một giây sau, Mona đi thẳng về phía Phong Đức, bất mãn hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì? Tôi vừa xuống máy bay, gọi điện cho Cung Âu không được, gọi tới đế quốc pháo đài thì nghe tin xảy ra tai nạn xe cộ."
"Thương thế của thiếu gia không nặng lắm, bị chấn động não một chút, những chỗ khác đều không sao, cần nằm viện quan sát."
Phong Đức đứng ở đó, hướng Mona cung kính cúi đầu, thành thật nói.
"Chấn động não?"
Mona run lên, sau đó đi tới trước giường, cúi đầu quan sát tình huống của Cung Âu, hỏi, "Không có dấu hiệu bị sốt chứ?"
"Không có." Phong Đức nói, "Mona tiểu thư không cần quá lo lắng, tôi đã mời Tạ viện trưởng tự mình kiểm tra cho thiếu gia, không có gì đáng lo."
"Vậy thì tốt." Nghe đến đó, Mona thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đứng lên, đôi mắt xanh lam nhìn thẳng về phía Thời Tiểu Niệm.
Như một nàng công chúa cao cao tại thượng nhìn đống bùn nhão trên đất, ánh mắt đầy khinh miệt.
Mona nhìn Thời Tiểu Niệm, nhưng lại hỏi Phong Đức, "Phong quản gia, vì sao Cung Âu lại gặp tai nạn xe cộ, không phải luôn có vệ sĩ đi theo hắn sao?"
Cô ta nghiễm nhiên dùng tư thái của nữ chủ nhân.
Phong Đức đứng ở đó, cúi đầu trả lời, "Hai ngày nay thiếu gia không để bảo tiêu đi theo, nói là có việc riêng cần giải quyết."
Ông nói rất chung chung.
Việc riêng.
Mona đối với hai chữ này rất nhạy cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, vẫn hỏi Phong Đức, "Lúc Cung Âu gặp tai nạn xe cộ thì đang đi cùng ai?"
"Cái này..."
Phong Đức chần chừ, không nói gì.
Ông tự biết nếu mình nói ra sẽ gây ra những hệ quả gì.
Thời Tiểu Niệm đứng gần giường bệnh, nhìn hai người phía đối diện, lặng im đứng ở đó, không nói gì.
Cô biết Mona chuẩn bị châm ngòi để đổ lửa về phía cô.
Cô ta đang chờ đợi.
Mona đứng trước mặt Phong Đức, đợi một phút mà không nghe được đáp án, cô ta trực tiếp xoay người, nâng tay giáng một cái tát lên mặt Phong Đức.
"Bốp"
Một cái tát cực kỳ vang dội.
Phong Đức bị tát hơi nghiêng mặt đi, móng tay của Mona cào xước mặt của ông, khiến máu rỉ trên mặt.
"..."
Thời Tiểu Niệm kinh sợ nhìn cảnh này.
Mona lại có thể đánh Phong quản gia!
"Phong Đức, ông là quản gia, thiếu gia của mình đi đâu mà ông còn ấp úng không nói ra được?"
Mona lấy một ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Phong Đức, bất mãn mà răn dạy ông, "Ông nói xem có nên gọi điện cho Cung gia ở Anh quốc đuổi việc ông không, người như ông không xứng với chức quản gia."
"Mona tiểu thư, người mà tôi phục vụ là thiếu gia, chờ thiếu gia tỉnh lại, tôi sẽ hướng về cậu ấy thỉnh tội."
Phong Đức đứng ở đó, vẫn cứ hạ thấp đầu, hai cánh tay giao nhau đặt ở trước người, không quan tâm đến vết thương trên mặt, đúng mực đáp lại.
"Ý của ông là tôi đang xen vào chuyện không đâu?" sắc mặt Mona nhất thời trở nên không dễ coi.
Ngay cả cái loại hạ nhân như Phong Đức cũng dám nói chuyện như vậy với cô.
Người hầu của Cung Âu đúng là không có quy củ.
Phong Đức cúi đầu nói, "Mona tiểu thư đã nói quá lời rồi."
Mona lạnh lùng nhìn ông, nói, "Tôi gọi điện thoại ngay bây giờ!"
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó không nhịn được, lãnh đạm ngắt lời cô ta, "Hà tất phải làm khó dễ Phong quản gia như vậy, không phải cô muốn biết người ở cùng Cung Âu khi hắn xảy ra tai nạn là ai sao, hiện tại tôi sẽ nói cho cô biết, hắn ở bên cạnh tôi."
Nghe vậy, thân thể của Mona như cứng đờ lại, cô ta chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trong mắt chứa đầy địch ý.
Một giây sau, Mona dùng tư thái ưu nhã đi tới trước mặt Thời Tiểu Niệm, vẻ mặt cao ngạo, "Thời Tiểu Niệm, cô vừa về nước đã nghĩ cách quyến rũ Cung Âu rồi sao? Cô đúng là không thích yên phận mà. Cô không xem tin tức à? Tôi và Cung Âu đã tuyên thệ, chúng tôi sẽ nhanh chóng tổ chức lễ đính hôn."
Rạng sáng, trong phòng bệnh rất yên tĩnh.
Cung Âu nằm trên giường ngủ mê man, sắc mặt tái nhợt, trên tai phải có một vết thương thật sâu, nhìn cực kỳ xấu xí.
Thời Tiểu Niệm nắm chặt khuyên tai kim cương trong tay, cô vốn không muốn tính toán với Mona gì cả, nhưng nghe cái thể loại công khai quan hệ chủ quyền này, cô vẫn cảm thấy chướng tai, cảm thấy buồn cười.
Vì vậy cô không khỏi bật cười.
"Cô cười cái gì?"
Mona giận dữ trừng mắt nhìn cô.
Nụ cười trên mặt Thời Tiểu Niệm càng sâu, cô vừa cười vừa nói rõ từng chữ, "Mona tiểu thư, cái xe gặp tai nạn là xe của tôi, là Cung Âu chủ động lên xe của tôi, ai quyến rũ ai, không phải vừa nghe đã hiểu ngay sao? Cô cũng đừng nên đặt điều nói xấu người khác như vậy chứ."
"Cô nói cái gì?"
"Tôi nói là, đường đường là tiểu thư quý tộc đừng có dùng cái ngữ khí cuồng loạn như bị chồng bỏ như thế, điều này sẽ làm ảnh hưởng đến khí chất của cô đó." Thời Tiểu Niệm trào phúng nói.
Nghe vậy, Mona đứng ở đó vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn cô.
Dáng vẻ hiện tại của Thời Tiểu Niệm giống như biểu hiện của hồ ly tinh khi bị chính thất đánh tan về nguyên hình vẫn tỏ ra không liên quan gì đến mình, trước đây cô ta không như vậy.
Mona sửng sốt hai giây mới phục hồi tinh thần lại, "Thời Tiểu Niệm, xem ra nửa năm ở Anh quốc không làm cô khôn ra được, hay cô còn muốn tiếp tục bị giam cầm?"
"..."
Giam cầm.
Quả nhiên ai cũng biết cô bị nhốt nửa năm, cô trở thành trò cười cho bên ngoài.
Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm khẽ tối lại, đứng trước mặt Mona, thu liễm ý cười, lạnh lùng nói, "Mona tiểu thư, tốt nhất là cô nên hiểu, bây giờ là vị hôn phu của cô đang dây dưa với tôi, không bằng cô giam cầm hắn đi, hiệu quả sẽ tốt hơn một chút đấy."
"Cô có biết dáng vẻ này của cô rất buồn nôn không?"
"Thật không, tôi tưởng mình chỉ đang diễn lại giống Mona tiểu thư lúc trước."
"Cô trào phúng tôi là hồ ly tinh?"
"Không phải trước đây cô bảo mình là bác sĩ đến chữa bệnh rồi cái gì mà thuyết khách đến giúp đỡ sao, làm sao, bây giờ ở trong mắt cô lại thành hồ ly tinh rồi à?" Thời Tiểu Niệm châm biếm lại.
Lúc trước khi Mona cố chen vào giữa cô và Cung Âu, cô ta đã từng dùng không ít thủ đoạn.
Bây giờ còn nói cô quyến rũ, thật là tự tát vào mặt mình.
Nghe vậy, sắc mặt của Mona triệt để khó coi, đôi mắt lam tức giận trừng về phía Thời Tiểu Niệm.
Một cuộc đối thoại, Thời Tiểu Niệm chiếm được thế thượng phong nhỏ.
"Phong Đức."
Mona bỗng nhiên lùi về sau một bước, cao ngạo mở miệng.
"Vâng."
Phong Đức tiến lên một bước, lấy ra khăn mùi xoa lau sạch máu trên mặt một cách ưu nhã.
"Đưa Thời tiểu thư lên xe của tôi, chờ tôi nghỉ ngơi một chút, sau đó tôi muốn hảo hảo lĩnh giáo Thời tiểu thư làm thế nào mà gây ra tai nạn xe cộ." Mona nhìn Thời Tiểu Niệm nói lạnh lùng.
Cô ta nghĩ là do vừa ngồi máy bay nên thân thể hơi mệt mỏi, thậm chí ngay cả tranh cãi với Thời Tiểu Niệm cũng không thắng được.
Cô ta cần nghỉ ngơi.
Nghe vậy, vẻ mặt Phong Đức khó xử nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Nói là mời, thực chất là cưỡng ép giam lỏng.
Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì.
"Phong Đức, ông còn không mau mời Thời tiểu thư đi?" giọng của Mona càng lúc càng không vui.
"..."
Phong Đức nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, khuôn mặt hiền lành nhăn nhó vì bị làm khó dễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận