Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 505: Em là người phụ nữ Cung Âu anh muốn (length: 9807)

Hướng Thanh Phong lặng lẽ rời khỏi hành lang trưng bày tranh, tr·ê·n mặt toàn là vẻ tự ti. Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu, không quen lắm, hắn không ghen sao? Cô đi về phía hắn, "Chắc anh vẫn chưa ăn tối, em đi hâm lại, anh ngồi chờ một lát." "Để cha làm cho, con ở đây nói chuyện với t·h·iếu gia đi." Phong Đức vội vàng nói, dẫn đầu đi vào phòng bếp. T·h·iếu gia vừa mới về, thời gian nói chuyện với Thời Tiểu Niệm quá ít. Phong Đức lui vào bếp, tạo không gian riêng tư cho bọn họ. Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, Cung Âu nhìn cô, tròng mắt đen tối sầm, "Lần sau chờ muộn quá thì không cần chờ, bây giờ c·ô·ng ty có rất nhiều việc, bận một chút liền quên." Nhưng trước kia hắn chưa từng quên. Ý nghĩ này trực tiếp nhảy vào đầu Thời Tiểu Niệm, rồi cô giật mình. Cô không thể nghĩ như vậy, không thể. Cung Âu đã khỏi b·ệ·n·h, nhất định sẽ có thay đổi. Cung Âu cởi áo vest vắt lên khuỷu tay, ngước mắt nhìn một b·ứ·c tranh tr·ê·n tường, "Đây đều là em vẽ?" "Cơ bản đều là thế, cũng có một vài họa sĩ gửi ở chỗ em bán." Thời Tiểu Niệm gật đầu. Mấy năm này cô không có tâm trí vẽ truyện tranh, m·ấ·t đi khả năng tạo cốt truyện, đa số cô đều tùy b·út vẽ mà thôi. Cung Âu đi đến trước một b·ứ·c tranh cô vẽ, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào bức tranh đó, như đang dò xét. Bị hắn nhìn bằng ánh mắt như vậy, Thời Tiểu Niệm không khỏi cảm thấy hồi hộp, cảm giác mình giống như học sinh chờ thầy giáo kiểm tra bài tập vậy. Cô chưa từng có cảm giác như vậy ở trước mặt Cung Âu. "Vẽ không tệ, có chút khí p·h·ách của p·h·ái ấn tượng họa sĩ Claude." Cung Âu nhìn kỹ bức tranh đó rồi nói, "Tranh này bán bao nhiêu?" "Cung đại tổng tài muốn mua tranh của em sao, hai ngàn, không thể ít hơn." Thời Tiểu Niệm nhíu mày, đứng bên cạnh Cung Âu nói. "Chỉ hai ngàn?" Cung Âu cúi mắt nhìn cô, đôi đồng t·ử đen rõ ràng không vui, hắn ngước mắt nhìn b·ứ·c tranh tr·ê·n tường, trầm lặng một lát rồi nói, "Như vậy đi, em tạm thời đừng bán những b·ứ·c tranh này, anh sẽ cho người lập kế hoạch cho em, nâng cao danh tiếng của em, tăng giá trị tranh của em, trở thành vật mà mọi người tranh nhau sưu tầm, tranh của em chẳng mấy chốc sẽ có giá trị liên thành." Một ngàn một b·ứ·c họa. Cô thật là tùy tiện bán. "Lập kế hoạch?" Thời Tiểu Niệm ngẩn người, "Chính là quảng cáo sao? Em vẽ những b·ứ·c tranh này chỉ là tùy hứng thôi." Cô chỉ là trong lúc chờ hắn thì vẽ những bức tranh này thôi. Cô không nghĩ đến cái gì giá trị liên thành, nổi danh ra nước ngoài. "Bất kỳ thành tựu nào cũng bắt đầu bằng tùy hứng, nhưng hứng thú cần được kinh doanh, nếu không cả đời cũng chỉ là mộng tưởng tầm thường, cuộc s·ố·n·g như thế có ý nghĩa gì?" Cung Âu nói, giọng trầm thấp từ tính, tròng mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, "Hiểu không?" Hắn đang dạy dỗ cô sao? Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, nhìn ra sự xa lạ. Mỗi câu hắn nói rất có lý, có đạo lý đến mỗi một chữ cô đều không thể phản bác được. Cô cười, không nói gì. "Chờ giá trị con người em tăng lên, một b·ứ·c tranh khó mà mua được, thì cũng không cần cố thủ trong hành lang trưng bày tranh nhỏ bé này nữa." Cung Âu nhìn bố cục của hành lang trưng bày tranh, hiển nhiên không hài lòng chút nào. Cố thủ. Cô ở nơi này chờ hắn trở lại, hắn không thấy tên của hành lang trưng bày tranh sao, nó tên là ‘Nhà’. "Em thấy chỗ này rất tốt, ở trong hành lang trưng bày tranh rất tự tại." Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, "Em không muốn n·ổi tiếng." Lúc đó bản quyền truyện tranh chuyển thể thành phim điện ảnh và phim truyền hình là hắn đứng ra làm cho. Bây giờ hắn lại muốn giúp cô, giúp xong rồi, cũng không tính là bằng thực lực chân chính của cô tạo nên danh tiếng, phải không. "Chúng ta sớm muộn gì cũng phải kết hôn, vợ tổng giám đốc N.E là chủ một tiệm hành lang trưng bày tranh, nghe có lọt tai không?" Cung Âu nhìn về phía cô, giọng nói trầm thấp, c·ứ·n·g rắn không cho phép phản kháng. "" Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm đơ người, kinh ngạc nhìn về phía hắn. "Sao?" Cung Âu đối diện với mắt của cô. "Bây giờ anh để ý đến ánh mắt của người khác, lo lắng vấn đề sao?" Thời Tiểu Niệm trực tiếp hỏi. Cung Âu nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, tròng mắt đen thăm thẳm, hồi lâu sau, hắn cong môi cười một tiếng, k·é·o cô vào l·ồ·n·g ngực mình, "Đối với anh mà nói, em vẫn là em, em là người phụ nữ Cung Âu anh muốn. s·ố·n·g tr·ê·n đời làm sao có thể không để ý tới ánh mắt của người khác, anh chỉ cần đ·ả·o n·g·ư·ợ·c ánh mắt của người khác là được rồi. Từ chủ hành lang trưng bày tranh đến một nhà họa sĩ cũng không tốn sức, sao không làm?" Giọng của hắn vẫn cường thế, bá đạo như trước kia, nhưng trong đó lại có cái gì khác. Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm. Cô nhớ, lúc hắn c·ô·ng bố với cả thế giới bọn họ là người yêu, tr·ê·n người cô còn đeo cái danh tiểu tam. "Tiểu Niệm, giữa chúng ta đã trải qua quá nhiều chuyện rồi. Với tương lai của chúng ta, anh có một kế hoạch hoàn mỹ, em cứ làm theo sắp xếp của anh, có được không?" Cung Âu ôm cô hỏi. Mặc dù là một câu nghi vấn, nhưng giọng của hắn rõ ràng không cho cô quyền lựa chọn. Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái, "Được, anh nói thế nào thì cứ làm thế đó đi." Cô nghe theo hắn. Hắn yêu cô, hắn chuẩn bị kết hôn với cô, hắn chỉ là có chút thay đổi, hắn là muốn vì bọn họ có tương lai tốt đẹp hơn một chút, cô không có lý do gì để phản đối. "Thật ngoan." Cung Âu sờ tóc cô, "Đi, ăn cơm." Cung Âu nắm tay cô đi vào, tầm mắt liếc qua bình hoa trên bàn thủy tinh, bên trong cắm mấy bông hoa, tròng mắt đen sâu thẳm, "Hoa này thật x·ấ·u xí, là cậu nghiên cứu sinh kia tặng? Mắt thưởng thức cũng quá kém." Thật là x·ấ·u xí. Đây là Cung Q·u·ỳ cặm cụi rất lâu để tặng cho hắn, chờ lâu như vậy, đến khi ngủ quên luôn. "Ừm." Thời Tiểu Niệm đáp một tiếng, thôi vậy, cũng không cần nói cho hắn, đỡ cho hắn chê mắt thẩm mỹ của con gái. Đi vào phòng ăn, Phong Đức đã bày bữa tối lên bàn. Thời Tiểu Niệm đi đến ngồi xuống, Phong Đức đứng ở một bên, rót rượu đỏ cho bọn họ một cách cung kính. "Cha nuôi, ngồi đi." Thời Tiểu Niệm thuận miệng nói. Cung Âu cầm d·a·o nĩa lên, nghe vậy, hắn ngước mắt lạnh nhạt liếc Phong Đức một cái, lạnh lùng nói, "Ông ta chỉ là một quản gia." Thời Tiểu Niệm nghe giọng điệu này thì không thoải mái, "Cung Âu, bây giờ ông ấy là cha nuôi của em." "Chuyện này anh đã nghe Phong Đức nói." Cung Âu lãnh đạm nói, vừa c·ắ·t t·h·ị·t b·ò trong đ·ĩ·a vừa nói, "Lúc anh không có ở đây, các người s·ố·n·g nương tựa vào nhau, quan hệ tự nhiên sẽ thân thiết hơn, nhưng sau này hãy c·ắ·t đ·ứt quan hệ cha nuôi, con gái nuôi đi, không có ý nghĩa gì cả." "Tại sao?" Trong lòng Thời Tiểu Niệm nhói lên. "Em sẽ trở thành phu nhân của anh, Cung t·h·iếu phu nhân, quản gia là cha nuôi của t·h·iếu phu nhân, vậy chẳng phải Phong Đức leo lên đầu anh sao? Nói ra sẽ bị người khác chế giễu." Cung Âu nói, ưu nhã bỏ t·h·ị·t b·ò vào m·i·ệ·n·g. "Nhưng..." "Tịch tiểu thư, cô ăn cơm đi." Phong Đức đứng ở một bên cười híp mắt c·ắ·t ngang lời Thời Tiểu Niệm, mặt đầy hiền hòa, "Tôi chỉ cần được ở bên cạnh t·h·iếu gia và Tịch tiểu thư là hài lòng rồi, thân phận gì cũng không quan trọng." "Cha nuôi..." "Tịch tiểu thư, tôi không để ý, thật sự không để ý." Phong Đức một lần nữa c·ắ·t ngang lời cô, rất sợ cô vì chuyện này mà c·ã·i nhau với Cung Âu. Thời Tiểu Niệm thấy Phong Đức kiên quyết như vậy, nhìn Cung Âu với vẻ mặt hiển nhiên là cho là như vậy, bỗng nhiên không còn khẩu vị, cô đặt d·a·o nĩa xuống. Cô tự nhủ phải t·h·í·c·h nghi với sự thay đổi của Cung Âu, hắn khỏe lại như người bình thường, nhưng dường như lại thiếu mất một cái gì đó. "Sao không ăn?" Cung Âu nhìn về phía cô, chân mày hơi nhíu lại. Thời Tiểu Niệm muốn nói gì đó, Phong Đức lập tức chen vào, "Đúng rồi, tiểu Q·u·ỳ tiểu thư và Holy t·h·iếu gia lần này có thể đến S thị, chắc chắn là t·h·iếu gia đã sắp xếp?" "Tối nay ông có rất nhiều điều muốn nói?" Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía ông. "" Phong Đức đứng ở một bên không nói nữa. Thời Tiểu Niệm nghe vậy có chút nghi ngờ nhìn về phía Cung Âu, thì ra là hắn sắp xếp, thảo nào Cung gia thả người nhanh như vậy. Cô cắn môi, lần nữa cầm d·a·o nĩa lên bắt đầu c·ắ·t t·h·ị·t b·ò, bỏ t·h·ị·t b·ò vào m·i·ệ·n·g, hỏi Cung Âu, "Thịt bò này ngon không?" "Bò bít tết vốn dĩ ngon rồi, nhưng sau khi hâm lại, mùi vị cũng không tệ lắm." Cung Âu nói. Phong Đức đứng ở một bên nín thở, ông muốn làm cho Cung Âu một phần bít tết mới, nhưng trước kia t·h·iếu gia chỉ ăn đồ Thời Tiểu Niệm làm, ông không dám tự t·i·ệ·n quyết định, chỉ có thể hâm lại. "Thật sao?" Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, nhai miếng t·h·ị·t trong miệng, cũng cảm thấy t·h·ị·t dai khó nuốt trôi. Cô phát hiện Cung Âu khác trước kia. Trước kia, đối với đồ ăn cô làm, hắn chỉ có một đ·á·n·h giá, ngon. Chỉ cần qua tay cô, rót ly nước cũng ngọt hơn bình thường. Bây giờ đ·á·n·h giá trở nên kh·á·ch quan. Quả nhiên là Cung Âu của con người bình thường. "Đế quốc pháo đài vẫn đang được dọn dẹp, phải đợi đến đầu năm mới có thể vào ở, hai ngày này em theo anh đến ở trong kh·á·c·h sạn." Cung Âu ngồi trước bàn ăn nói, giọng không phải là đề nghị, mà là yêu cầu. "Vậy còn cặp sinh đôi thì sao?" Thời Tiểu Niệm hỏi. "Bọn chúng đã ngủ thì cứ để chúng ngủ đi, không cần đụng vào bọn chúng." Cung Âu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận