Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 30: Hắn không cho cô kiểm tra (length: 10940)

"Chỉ sợ không được." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía người đang gọi tên cô, nói: "Tôi đang tìm chứng cứ, Cung Âu, chờ đến khi tôi chứng tỏ được chính mình chưa có thai, hy vọng anh đừng quay lại quấy nhiễu cuộc sống của tôi." Cung Âu chính là nhân vật nổi tiếng cô không thể trêu vào, thầm nghĩ kế hoạch sẽ không bao giờ thành công.
"Cái gì? Cô..."
"Hẹn gặp lại." Hộ vệ lần nữa thúc giục, Thời Tiểu Niệm đi xuống, trực tiếp kết thúc cuộc gọi, đi về hướng hộ vệ.
Ngồi ở khoa sản, Thời Tiểu Niệm thừa nhận chính mình không được tự nhiên. Cô chưa từng nghĩ rằng một ngày này mình có thể đến phòng phụ khoa.
Thời Tiểu Niệm gắt gao nắm chặt vạt áo trên người, mặt luôn cố tỏ ra bình tĩnh lên tiếng: "Chào bác sĩ, tôi muốn kiểm tra một chút xem tôi đã có con hay chưa?" Bác sĩ tầm bốn, năm mươi tuổi là một người đàn ông trung niên, mặc áo blouse trắng, nghe nói xong liền kinh sợ nhìn về phía cô: "Hả? Cô nói cái gì?" Bác sĩ vẻ mặt khoa trương như được thấy cái gì đáng sợ, gắt gao mà đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Thời Tiểu Niệm càng thêm nắm chặt quần áo, suy nghĩ một chút, cô liền đặt ra một lời nói dối "hợp lý": "Là như vậy, bác sĩ, tôi cùng chồng tôi vừa kết hôn, nhưng hắn nghe lời đồn đại cho là tôi từng sinh con, đối tôi không có tốt như trước kia, vẫn nhục nhã ta. Cho nên tôi muốn chứng tỏ..." Nghe vậy, bác sĩ thông cảm mà nhìn cô: "Giới trẻ ngày nay, ai cũng giống như ai."
"Không biết phải kiểm tra như thế nào?" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Ta làm việc này đã gần 20 năm, vừa thấy liền biết." Bác sĩ thở dài, đứng lên chỉ vào một cái cửa đóng chặt: "Theo ta vào trong." Thời Tiểu Niệm theo vào, bên trong là một căn phòng trống sáng sủa.
Ở giữa căn phòng là một cái giường để chữa bệnh.
"Nằm trên đó, đem quần áo cởi ra." Bác sĩ vừa nói vừa đeo bao tay.
"....." Nghe nói, Thời Tiểu Niệm ngây người, toàn thân lạnh ngắt, một cảm giác bị sỉ nhục chạy dọc toàn thân: "Không, không thể dùng phương thức khác kiểm tra sao?" Phương thức kiểm tra này rất khó chịu đựng.
"Đây là phương thức nhanh nhất." Bác sĩ đeo cái bao tay, thúc giục nói: "Mau nằm trên đó, ta còn có bệnh nhân đang chờ." Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn chăm chú cái giường phía trước kia, tay lạnh đến phát run.
Không có gì, chỉ là kiểm tra thôi mà. Không có gì.
Làm vậy thì cô mới có thể chứng minh chính mình trong sạch.
Thời Tiểu Niệm hít thật sâu một hơi, rồi mới từng bước một gian nan mà hướng giường đi đến, bắt đầu cởi từng cái, mỗi một lần cởi cô đều đã dùng hết tất cả khí lực.
"Ầm!" Đột nhiên truyền tới một thanh âm dọa Thời Tiểu Niệm nhảy dựng.
"Thời Tiểu Niệm cô dám đi, cô hẳn con mẹ nó muốn chết, dám đi kiểm tra?" Cung Âu đứng ở ngoài cửa gào to, giống như bệnh nhân tâm thần.
Cung Âu?
Thời Tiểu Niệm sững sờ, hoàn toàn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy một trận âm thanh dữ dội.
Giây tiếp theo, đôi môi đang mím bị hung hăng mở ra.
Cung Âu, đứng ở cửa với khuôn mặt giận dữ, tròng mắt đen gắt gao trừng cô. Trên người mặc bộ trang phục bệnh nhân màu trắng, thân hình cao lớn, lửa giận cao ngút giống như có thể thiêu cháy tất cả, một chút không giống các người đang bệnh khác.
"Anh..." Thời Tiểu Niệm đành phải lên tiếng, liền thấy Cung Âu đang ở trên người cô di chuyển.
Tiếp theo đó, Cung Âu một bước xa tiến vào trong, dùng sức của mình vác cô lên mà đi, do lực quá mạnh mà khiến cho lưng cô có chút đau.
"Anh làm đau tôi." Thời Tiểu Niệm nhíu mày, thân thể vô thức lui về sau, dựa người lên giường.
"Ai cho cô làm kiểm tra?" Cung Âu đứng ở trước mặt cô, hung hăng nói.
"Tôi muốn tìm chứng cứ." Hắn tưởng cô muốn đi kiểm tra thật?
Nếu không phải vì chứng cứ, cô cũng không chịu nhục nhã như vậy.
"A!" Cung Âu giận quá hóa cười, một tay chỉ vào vị bác sĩ: "Tìm chứng cứ chính là tìm ông lão hói đầu này nhìn vào nơi tư mật của cô?"
Thời Tiểu Niệm hoàn toàn không kịp phản bác cái gì, một bên vị bác sĩ nâng mắt kính vô tội nói: "Tôi là bác sĩ, tiên sinh, hãy tôn trọng nghề nghiệp của tôi. Còn có, anh là chồng của cô ấy đi? Anh sao có thể nghe lời đồn đại mà nghi ngờ cô ấy đã từng mang thai a....."
Cung Âu lập tức bắn ánh mắt lạnh lẽo về phía vị bác sĩ.
Bác sĩ thấy thế liền lùi sau mấy bước, gương mặt nhăn nhó suy nghĩ, thì đột nhiên ý thức đến hắn là ai, lập tức cúi đầu: "Cung, Cung tiên sinh, là ngài, ngài a, xin thứ lỗi xin thứ lỗi, ta ta có mắt không tròng, ta đi ra ngoài trước, tán gẫu thong thả, tán gẫu thong thả." Nói xong, bác sĩ vội vàng chạy ra ngoài, sợ đi chậm từng bước sẽ bị Cung Âu dùng ánh mắt giết chết.
Dĩ nhiên là Cung Âu.
Bác sĩ sợ hãi, một thân mồ hôi lạnh.
"Bác sĩ..." Nhìn bác sĩ rời khỏi, Thời Tiểu Niệm lập tức hô.
Cô muốn làm kiểm tra, cư nhiên bác sĩ lại bỏ chạy.
Cung Âu quả nhiên là người thần quỷ ghê.
"Gọi cái gì mà gọi!" Cung Âu trừng cô, khuôn mặt anh tuấn giờ phút này bị tức giận: "Cô rất muốn bị một lão nam nhân xem?" Cô không có một điểm giống nữ nhân rụt rè.
Nhìn hắn tức giận, Thời Tiểu Niệm khảo lự đến hắn là cá dịch giận đích thiên chấp cuồng, không cùng hắn tức giận, chỉ nói: "Ở y sinh mắt lý ko có tính biệt chi phân."
"Kia hắn cũng là một người đàn ông!"
"Ok, tôi đây tìm một người phụ nữ." Thời Tiểu Niệm thì thầm.
"Mới có thể là lôi tơ biên!"
"......Thế nào có thể." Hắn sức tưởng tượng có phần rất phong phú.
"Thế nào? Ko có khả năng?"
"Được, tôi sẽ để bác sĩ dùng phương thức khác kiểm tra." Thời Tiểu Niệm chịu không nổi người đàn ông này.
"Vẫn phải kiểm tra? Tôi đã sớm lí lí ngoại ngoại cấp cô kiểm tra quá!" Cung Âu khuôn mặt trầm thấp trừng cô, hắn giận quá hóa cười, gương mặt gợi lên một tia trào phúng: "Thời Tiểu Niệm, ngươi có phải đặc biệt nghĩ muốn đem chính mình bác hết cấp nhân xem?" Hắn ngữ khí tất cả đều là đùa cợt.
"......" Thời Tiểu Niệm dựa vào giường đứng ở chỗ đó, nghe vậy, sắc mặt một mảnh tái nhợt.
"Thời Tiểu Niệm, hoặc, đem ngươi đích phóng đãng cấp ta thu liễm điểm." Cung Âu bỗng nhiên một phen tương nàng ôm lấy, kéo ngồi ở trên cái giường chẩn bệnh nhỏ hẹp, nói: "Hoặc, liền đem ngươi đích phóng đãng biểu diễn ở trước mặt ta, biệt lộ cấp ngoại nhân đâu ta Cung Âu đích..." Hắn còn chưa nói xong, liền bị một lực mạnh mẽ đánh vào mặt. Bị cô tát một phát, sức lực không hề nhỏ.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, hung hăng trừng hắn.
"....." Cung Âu bị đánh đến lệch mặt, cả người không nhúc nhích, đôi mắt đen thâm thúy trong chứa đựng sự không tin tưởng, khuôn mặt anh tuấn không biểu cảm.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi buông xuống tay chính mình, viền mắt hồng hồng.
Từ lúc đến bệnh viện, lại bị Thời Địch cùng người môi giới đùa cợt, lại dài đăng đẳng chờ đợi phụ khoa kiểm tra, lại muốn cởi quần kiểm tra.
Cô cả người chính là vô cùng mệt mỏi, như căng thẳng một cái thuyền, này cái dây: huyền bây giờ bị: được Cung Âu miễn cưỡng mà cắt đứt.
"Cung Âu. làm người phải có điểm để tuyến!" Thời Tiểu Niệm trừng mắt hắn tuấn bàng từng chữ từng chữ lên tiếng, "Ngươi tưởng ta nghĩ làm loại này kiểm tra? Nếu như không phải ngươi như chỉ chó điên cắn ta không tha, ta hội đến ở đây?" Là hắn liều mạng muốn cô giao ra bảo bảo ; Là hắn không khỏi phân nói mà cưỡng chiếm nàng ; Cũng là hắn luôn miệng nói nàng là lừa tử, nói nàng là phóng đãng, nói nàng có tâm cơ, nàng đến tột cùng là nhầm cái gì?
"Ngươi nói ai là chó điên, ngươi dám đánh..." Cung Âu đang qua mặt quát, thanh âm lại một lần nữa biến mất khi hắn mỏng thần gian.
Lần này không bởi vì lòng bàn tay, mà bởi vì con mắt của nàng.
Nàng ngồi ở đó, gầy gò kém yếu, to bằng bàn tay trên khuôn mặt ngoại trừ tái nhợt vẫn tái nhợt, một đôi con mắt hồng đến đáng sợ, như bịt kín một tầng màng mỏng máu.
Lồng ngực của hắn chấn động mạnh một cái, như bị cái gì mạnh mẽ gõ vào.
Gõ đến có chút đau.
Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn, không để nước mắt rớt xuống, mềm mại môi khẽ run, "các ngươi đều dùng chính mình quan niệm đến nhận định ta, các ngươi có chân chính tìm hiểu qua ta? các ngươi chỉ là muốn ức hiếp ta mà thôi, các ngươi chỉ là muốn ức hiếp ta." Muốn gán tội cho người khác, thì có sao không.
Muội muội nói ngàn ánh mắt độc ác, nàng liền đúng là ác độc? Mộ Thiển mới đáng ghét, nàng chết quấn quanh lại đánh, nhưng hắn có biết hay không,là lúc đó hắn muốn nàng một mực bên cạnh hắn.
Cung Âu càng phá phách, không tên liền nói nàng sinh qua hài tử, liền nhận định, hoàn không cho nàng kiểm tra......
".........." Cung Âu yên lặng dán mắt nàng, hắn nhìn mặt nàng.
Nàng thanh âm có chút run, run nói, các ngươi ức hiếp ta, oan ức đến như đứa trẻ con Có như thế oan ức cái gì, không phải là hắn nói chuyện nặng chút.
Các ngươi? Là ai? Cung Âu nhăn nhíu mày, bàn tay đặt lên khuôn mặt nàng liền chính hắn đều không phát hiện, bàn tay của hắn rất lớn.
Khi ở dưới bàn tay hắn, mặt nàng lộ ra rất nhỏ, hắn đưa tay sờ mó lấy mặt nàng, chỉ tiếp theo phiến mềm mại, mềm mại khiến lòng người như nước giao nhau.
Thời Tiểu Niệm nghiêng quá mức đi, không cho hắn chạm,chỉ nói: "Cung Âu, ta là làm quá nhiều chuyện xấu mới gặp gỡ ngươi?" Nếu như trên đời này thật sự có thượng đế, nàng nguyện ý sau này đều làm việc thiện, chỉ cần không để nàng cùng Cung Âu lại có thêm liên quan.
"........." Cung Âu dán mắt nàng không nói chuyện, khuôn mặt anh tuấn trên có vài vết tay rất là rõ ràng.
Đó là nàng đánh "..."" Thời Tiểu Niệm đẩy hắn xuống giường muốn rời khỏi, vừa đi nửa bước, đã được Cung Âu kéo trở lại.
Cung Âu duỗi ra cánh tay dài ngăn lại ở eo nàng, dễ dàng đem nàng ném tới trên giường nhỏ hẹp, cúi đầu liền hôn môi nàng, dùng sức mà hôn.
"A-----" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt, hắn lại đột phát thú tính?
Nàng liều mạng đẩy hắn, hắn một tay áp trụ thân thể của nàng, nhẹ nhàng lay động một cái liền khiến nàng không cách nào động đậy. Cung Âu cúi xuống nhìn kỹ nàng, một đôi mắt đen sâu như nước biển, thí đồ nhấn chìm nàng.
"Thời Tiểu Niệm, ta muốn ngươi! Hiện tại!" Giọng Cung Âu trở nên khàn đi, gợi cảm mà bá đạo.
Nụ hôn của hắn phô thiên cái địa giáng xuống.
Nàng bị hôn đến gần như không thở được.
Nàng ở dưới thân hắn giãy dụa, nhưng chính là vô dụng công, Cung Âu gần như phát điên mà hôn nàng, nắm lấy tay nàng đặt lên ngực hắn, phảng phất như vậy có thể yên ổn được chút gì.
Tay nàng thực mềm, thực thoải mái.
Cung Âu hôn đến càng thêm mãnh liệt, như cơn lốc vũ bão giáng xuống ở gian phòng kiểm tra nhỏ bé này. Trên người Thời Tiểu Niệm đều bị nhuộm đầy khí tức của hắn.
"Ư...Đi...ách."
Không có bao nhiêu ôn nhu, Cung Âu bỗng nhiên ngang nhiên tiến vào, Thời Tiểu Niệm đau đến kêu lên thành tiếng.
Thanh âm rất nhanh bị hắn ngậm vào trong nụ hôn.
Cô có chút tuyệt vọng nằm ở chỗ đó, nhìn trần nhà trắng tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận