Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 158: Em đang ở đây gọi tên Cung Âu (length: 9931)

Yuhina: Cô ngồi ở đó, nhìn một chút là buồn ngủ ngay. Chạy xe liên tục lâu như vậy, cô lại mệt nữa. Thời Tiểu Niệm nghiêng đầu tựa vào ghế salon ngủ thiếp đi, Mộ Thiên Sơ gọi xong một cuộc điện thoại, quay đầu nhìn về phía cô đang ngủ. Cô ngồi ở đó, nghiêng đầu, ngũ quan thanh tú, giữa lông mày không hề có chút phòng bị nào, cứ thế mà an tâm ngủ. Mộ Thiên Sơ nghĩ, đã bao lâu rồi hắn chưa được thấy cô ngủ. Hắn nghĩ mãi, phát hiện đã không thể nhớ ra được. Giữa bọn họ đã xa cách quá lâu rồi, lâu đến mức cô bắt đầu xa lạ với hắn, lâu đến mức cô không chịu mặc đồ của hắn nữa. Mộ Thiên Sơ đứng lên, cởi áo vest trên người, cẩn thận mà đắp cho cô, ngón tay thon dài khẽ vuốt một sợi tóc trên trán cô. Một trận ho khan kéo đến, Mộ Thiên Sơ vội vàng che miệng lại, lảo đảo rời đi, chỉ sợ làm phiền đến giấc ngủ của cô. Thời Tiểu Niệm ngủ, không biết qua bao lâu, chân đột nhiên hẫng một cái, người tỉnh lại, trong miệng hô: “Cung Âu, không muốn!”
Mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người cô. Người từ trên ghế salon ngồi thẳng, áo vest khoác trên người rơi xuống. Cô ngẩn người một chút, nhìn về phía phòng khách xa lạ trước mắt, ý thức được vừa nãy chỉ là một cơn ác mộng. “Gặp ác mộng à?” Mộ Thiên Sơ ngồi ở một bên, còn đang cầm văn kiện phê duyệt. “Ừm.” Thời Tiểu Niệm gật gù, nhìn về phía bên cạnh giá truyền dịch, treo tất cả năm túi dịch, cô có chút ngạc nhiên. Sao mà nhiều vậy? “Em vừa nãy ở đây gọi tên Cung Âu.” Mộ Thiên Sơ nói, giọng điệu trầm thấp, không nghe ra vui giận gì. Thời Tiểu Niệm đem áo vest của hắn để sang một bên, thành thật đáp: “Tôi mơ thấy mình đang bị Cung Âu đuổi theo, tôi liền liều mạng lái xe, sau đó bị tông xe.” Có thể là do chạy xe đường dài liên tục làm cho cô bị ám ảnh. “Thật sao?” Mộ Thiên Sơ cười nhạt, có chút vui vẻ, “May mà không phải hắn bị quái vật gì đuổi theo, mà là em tông xe.” Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm buột miệng: “Hắn như vậy, quái vật nào dám đuổi theo hắn.” Quái vật cũng sẽ bị dọa sợ, phun cho máu chó đầy đầu ấy chứ. “A.” Mộ Thiên Sơ bật cười. Thời Tiểu Niệm đứng lên, hoạt động gân cốt một chút, đẩy cửa ra, hướng ra ban công phía bên ngoài, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, khàn khàn giọng mở miệng: “Thiên Sơ, thời gian không còn sớm, tôi về trước.” “Về đâu?” Mộ Thiên Sơ từ trên ghế salon đứng lên, gương mặt âm nhu tái nhợt, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú về phía cô. “…” Vấn đề đơn giản như vậy, Thời Tiểu Niệm lại không trả lời được. Đúng vậy, cô có thể đi đâu? Cô cũng không biết nữa. Từ làng du lịch về, cô một lòng quan tâm đến việc cứu Mộ Thiên Sơ, không nghĩ đến những chuyện khác, càng chưa từng nghĩ phải đi con đường nào. “Em…” Mộ Thiên Sơ vừa muốn lên tiếng. Bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, trợ lý Ellen xách theo túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa phòng khách: “Thời đại tiểu thư, tôi đã mua quần áo về cho cô rồi, cô lại xem có vừa không.” “Cảm ơn.” Thời Tiểu Niệm đi tới. Ellen đi vào một phòng khác, Thời Tiểu Niệm tâm trạng kỳ quái đi theo, hỏi: “Không phải anh có chuyện gì muốn nói với tôi đó chứ?” “Thời đại tiểu thư, lúc tôi vừa vào nghe được hai người nói chuyện, tôi nghĩ là xin cô hãy ở bên cạnh Mộ tổng một thời gian được không.” Ellen đặt túi đồ ở một bên, trịnh trọng nhìn Thời Tiểu Niệm, “Cô có biết thân thể Mộ tổng hiện tại rất kém không?” “Viêm phổi thì cần phải có thời gian điều trị, tôi vừa nãy đã thấy hắn truyền năm túi dịch liền, phỏng chừng bệnh tình khá nặng.” Thời Tiểu Niệm nói. “Mộ tổng bị viêm phổi đã hơn một tháng, không thấy tình trạng tiến triển, ngược lại bệnh ngày càng nặng.” “Cái gì? Hơn một tháng rồi?” Thời Tiểu Niệm kinh hãi. “Vâng, vì chuyện của tập đoàn Mộ thị mà Mộ tổng bị áp lực rất nhiều, hắn không chịu phối hợp điều trị cho tốt, một ngày ngủ có 3 tiếng, thời gian còn lại đều dành cho công việc.” Ellen nhíu chặt mày, thở dài, tiếp tục nói: “Bác sĩ nói, vốn dĩ thân thể của Mộ tổng cũng không được tốt cho lắm, lại không chịu phối hợp điều trị, đã ảnh hưởng đến sức đề kháng, chức năng suy giảm, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” “…” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà nghe, hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ thành ra thế này. Mộ Thiên Sơ bị viêm phổi vậy mà đã nghiêm trọng đến mức này rồi, vậy mà hắn còn cố tỏ ra như không có chuyện gì. “Sau khi Mộ tổng khôi phục ký ức, vẫn luôn nghĩ đến cô, tôi nghĩ, chỉ có cô mới có thể khuyên nhủ Mộ tổng.” Ellen nói. “Vậy còn bác trai bác gái đâu, họ không khuyên Thiên Sơ điều trị cho tốt sao?” “Tập đoàn Mộ thị loạn thành như vậy, hai người họ cũng chịu đả kích tinh thần rất nặng, Mộ tiểu thư thì đang ở khắp nơi trong công ty nhằm vào Mộ tổng, Mộ tổng còn nói cái gì mà tập đoàn không liên quan đến hắn, nhưng hắn không thể thua Cung Âu, hắn tự bắt bản thân mình phải gắng gượng chống lại.” Ellen nói. “…” Thời Tiểu Niệm không nghe hắn nói nữa, đi ra ngoài. Trong phòng khách, Mộ Thiên Sơ vẫn đang tiếp tục làm việc, trên mặt mang một chiếc khẩu trang màu xanh lam, thấy cô lại đây, liền đưa cho cô một chiếc khẩu trang mới tinh, mỉm cười nói: “Thiếu chút nữa là quên mất, hiện tại những người tiếp cận tôi đều phải có biện pháp bảo vệ tốt.” Bệnh viêm phổi này của hắn có tính truyền nhiễm. Thời Tiểu Niệm nhìn ý cười trong mắt hắn nhẹ như mây gió, trong lòng cảm thấy khó chịu, đưa tay nhận lấy khẩu trang đeo vào, sau đó liền đem mấy cái máy tính trước mặt hắn khép lại từng cái, gom văn kiện vào. “Tiểu Niệm, em làm gì vậy?” Mộ Thiên Sơ ngạc nhiên nhìn cô. Thời Tiểu Niệm tiến lên kéo tay của hắn: “Đi ngủ, bây giờ phải đi nghỉ ngơi ngay cho tôi, không ngủ đủ 12 tiếng không cho phép dậy.” “Tôi không cần, tinh thần của tôi hiện tại rất tốt.” Mộ Thiên Sơ nói, “Thật đấy.” “Tôi vừa tỉnh ngủ đã ngửi thấy mùi cà phê thơm lừng, anh là người đang bệnh mà còn uống cà phê để tỉnh táo, quả thực là không muốn sống nữa rồi.” Thời Tiểu Niệm kéo tay hắn lôi lên: “Mau đi ngủ ngay.” “Tôi thật sự không cần, Tiểu Niệm.” Mộ Thiên Sơ đưa tay đẩy cô ra, rất cố chấp. “Đi ngủ!” Cô còn cố chấp hơn hắn. “Tiểu Niệm…” “Anh đừng lừa tôi nữa, trợ lý của anh đã nói bệnh viêm phổi của anh bây giờ rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức có thể nguy hiểm đến tính mạng, anh còn quản những việc này làm gì nữa?” Thời Tiểu Niệm kích động nhìn hắn. Mộ Thiên Sơ ngớ người, sau đó nói: “Ellen hay thích nói quá lên, em đừng để ý đến hắn.” “Vậy anh cứ coi như là tôi cầu xin anh đi, tôi cầu xin anh nghỉ ngơi một chút có được không?” Thời Tiểu Niệm nói, khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt cô, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng phủ một tầng nước mắt mỏng manh. Cô cứ cho là hắn không có chuyện gì. Làm sao cô biết được bệnh viêm phổi của hắn lại nghiêm trọng như vậy, tại sao hắn nhất định phải hơn thua thế. Cô rất áy náy. “Em đừng khóc mà.” Thấy cô như vậy, Mộ Thiên Sơ đau lòng nói, cuối cùng cũng thỏa hiệp, “Được, cái gì tôi cũng không quản nữa, bây giờ tôi sẽ đi ngủ.” Thời Tiểu Niệm chớp mắt một cái, cố gắng thu lại nước mắt. Mộ Thiên Sơ đưa tay đẩy giá truyền dịch hướng về phía phòng ngủ, vừa đi vừa không ngừng kịch liệt ho khan. “Không phải anh nói anh không để ý đến tập đoàn Mộ thị sao, tại sao lại liều mạng thành như vậy?” Thời Tiểu Niệm không nhịn được hỏi, hắn đây là muốn dùng chính mạng mình để đánh cược sao? “Tôi không để ý mà.” Mộ Thiên Sơ nhẹ nhàng cười, cụp mắt nhìn về phía cô, “Nhưng chủ yếu là tôi không muốn bị Cung Âu đánh gục, tôi thua ai cũng được, không thể thua Cung Âu.” “Tôi không muốn các người tranh đấu gì hết.” Thời Tiểu Niệm biết ý trong lời nói của hắn. “Em đương nhiên không phải dùng phương thức này để tranh giành.” Mộ Thiên Sơ cười nói, “Nhưng đây là tôn nghiêm của đàn ông bọn tôi.” “Vậy anh cũng tán thành cách làm của Cung Âu sao?” “Tôi tán thành.” Thời Tiểu Niệm dừng bước, kinh ngạc nhìn hắn, “Thiên Sơ…” Rõ ràng hắn không phải là một người hiếu thắng như vậy. “Bất ngờ lắm sao?” Mộ Thiên Sơ cười nhạt, “Từ khi ở công viên trò chơi trở về, tôi liền biết hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi, tôi trở thành như vậy, không phải do Cung Âu lợi hại, mà là do tôi vẫn chưa đủ mạnh.” “…” “Đợi đến một ngày tôi có thể trở nên mạnh mẽ, tôi cũng sẽ không buông tha cho hắn.” Mộ Thiên Sơ nói, giọng điệu suy yếu, nhưng từng chữ đều lộ ra một ý tàn nhẫn. Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, “Thiên Sơ, anh không phải là người như vậy, đến tôi còn cảm thấy xa lạ.” Trong ấn tượng của cô, Mộ Thiên Sơ luôn cần người bảo vệ, là một người dịu dàng. Không phải dáng vẻ hiện tại này của hắn. “Bị giật mình à?” Mộ Thiên Sơ bi thảm cười, “Được, không nói nữa.” Mộ Thiên Sơ đẩy giá truyền dịch về phòng ngủ, vừa vào phòng ngủ, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc phát hiện căn phòng đã được cải tạo giống như một bệnh viện. Ellen đứng bên giường, cầm trong tay một bình chất lỏng trong suốt nho nhỏ, nói: “Thiếu gia, dưỡng khí đã chuẩn bị xong.” “Bây giờ anh còn cần phải hít thở oxy sao?” Thời Tiểu Niệm kinh hãi nhìn Mộ Thiên Sơ, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi lo lắng. “Đừng thấy chuyện hít thở oxy liền lộ ra vẻ mặt sợ sệt như thế, không có nghiêm trọng như em nghĩ đâu, tôi chỉ là ho quá nhiều, hít thở oxy sẽ làm tôi dễ chịu một chút, càng dễ ngủ thôi.” Mộ Thiên Sơ mỉm cười nói. Thời Tiểu Niệm có chút không tin những lời nhẹ nhàng của hắn, chuyển mắt nghi hoặc nhìn Ellen, Ellen gật đầu với cô. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, đỡ Mộ Thiên Sơ đến ngồi trên giường, cẩn trọng thay ống truyền dịch cho hắn. Mộ Thiên Sơ hưởng thụ sự phục vụ của cô, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chăm chú: “Tiểu Niệm.” “Ừm.” Thời Tiểu Niệm đắp chăn cho hắn, kiểm tra nhiệt độ một chút. “Đừng rời đi lúc tôi đang ngủ, được không?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô hỏi, giọng điệu lộ ra vài phần cẩn trọng và kỳ vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận