Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 590: Thật giống một viên kẹo (length: 10332)

"Nói cách khác, em phải ở chỗ này một tháng sao?" Thời Tiểu Niệm kinh sợ.
"Bọn họ sẽ không hại em." Nếu muốn hại, trong bốn năm đã có rất nhiều cơ hội rồi.
"Em biết." Thời Tiểu Niệm ôm lấy cổ hắn, đôi mắt yên lặng nhìn khuôn mặt hắn có chút không được tự nhiên, "Nhưng mà là một tháng đó, anh sẽ không nhớ em sao?"
"Chỉ là một tháng thôi mà." Cung Âu kéo tay cô, nhưng không kéo xuống.
Chỉ là một tháng? Hắn thật sự có thể chịu đựng được sao? Thảo nào bác sĩ Walker nói Cung Âu bây giờ lực kiềm chế mạnh đến mức kinh người. Không được, cô không thể để hắn kiềm chế.
"Anh thật sự sẽ không nhớ em sao?" Thời Tiểu Niệm hỏi, giọng nói mềm mại có chút gây sự, "Một tháng, chúng ta một người ở Trung Quốc, một người ở Anh, anh thật sự một chút cũng sẽ không nhớ em?"
Cô muốn ép hắn nói ra lời thật lòng.
Thân thể Cung Âu đã hoàn toàn căng cứng, "Anh..."
"Có sao nói vậy, thích thì cứ nói là thích, nhớ thì cứ bày tỏ." Thời Tiểu Niệm cắt ngang lời hắn, hai mắt mong đợi nhìn thẳng vào hắn. Cô không muốn hắn phải nhẫn nhịn với mình những tâm tình tưởng nhớ này.
Cung Âu ngồi trên giường, người không ngừng lui về phía sau, hắn lui về phía sau một chút, Thời Tiểu Niệm liền tiến sát đến thân thể hắn thêm một chút, cực kỳ chủ động, lúc này cô đã ngồi ở ngay bộ vị mẫn cảm nhất của hắn.
"Tịch Tiểu Niệm, em xuống trước đã." Cung Âu nhíu mày.
"Anh trả lời em trước đi, trọn một tháng, anh sẽ không nhớ em sao?" Thời Tiểu Niệm nghiêm túc hỏi, khuôn mặt ép sát đến gần khuôn mặt tuấn tú của hắn.
"... " Cung Âu ngồi ở đó, lui về phía sau nữa thì liền ngã xuống giường rồi, hắn nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói trầm thấp, "Vợ chồng có thể sẽ nhớ nhau, nhưng chúng ta là người trưởng thành, kiềm chế là chuyện rất bình thường."
Cái này đâu cần kiềm chế chứ.
"Em nhớ anh thì phải làm sao?" Thời Tiểu Niệm mở to hai mắt hỏi, hai tay gắt gao ôm lấy cổ hắn.
"Tịch Tiểu Niệm, em cũng là người trưởng thành rồi."
"Nhưng chính là em nhớ anh, em không thấy anh, em sẽ hoảng sợ, em muốn lúc nào cũng thấy mặt của anh, nhớ lúc anh nghiêm mặt, nhớ dáng vẻ lạnh lùng của anh, nhớ cả bộ dáng răn dạy em của anh nữa." Thời Tiểu Niệm dang chân trên người hắn nói.
"Em cũng nhớ sao?" Cung Âu nhíu mày.
"Em cũng không muốn đâu, nhưng em chính là nhớ anh, em sợ em nhớ anh không khống chế được bản thân." Thời Tiểu Niệm thề thốt, gần đây cô đã nói hết tất cả những lời lẽ chua xót mà cô nghĩ ra được. Đến chính cô còn sắp không chịu nổi rồi.
Hai tay Cung Âu đặt trên giường, nhìn chằm chằm cô hỏi, "Vậy em muốn thế nào?"
"Vô luận anh đang làm cái gì, đều phải nghe điện thoại của em; vô luận anh đang bận gì, em muốn gọi video thì anh liền phải gọi video với em, không cho phép cúp điện thoại. Được không?" Thời Tiểu Niệm nói. Hắn kiềm chế không chủ động, vậy thì cô chủ động vậy!
"Lúc anh đang họp..."
"Họp cũng phải nhận điện thoại của em." Thời Tiểu Niệm lập tức nói, lông mày Cung Âu nhất thời càng nhíu chặt hơn, "Tịch Tiểu Niệm, gần đây em hơi kỳ lạ đấy." Cô chưa từng dính người như thế.
"Bởi vì em không thể chịu đựng được việc phải xa anh, nếu anh không nhận điện thoại của em, em sẽ hỏng mất." Thời Tiểu Niệm mạnh dạn nói trực tiếp, môi mềm mại gần như chạm vào mặt hắn.
Thân thể của hắn càng ngày càng cứng đờ, căng như đá.
Thời Tiểu Niệm vươn tay dùng sức vỗ vào ngực hắn, Cung Âu không hề chống cự, trực tiếp ngã xuống giường, Thời Tiểu Niệm lập tức nhào lên người hắn cọ xát lung tung, "Được không? Được không? Được không?"
"Đừng cọ!" Cung Âu nghiến răng. Người phụ nữ này dạo này cứ đổi cách khiêu khích hắn.
"Chúng ta sắp là vợ chồng mới cưới, đâu phải vợ chồng già đâu, dính nhau là bản năng mà." Thời Tiểu Niệm dùng mặt cọ tới cọ lui vào ngực hắn, "Được không, dù xa nhau cũng phải nghe điện thoại của em, được không, được không? Được không? Được không?"
Cung Âu nằm ở đó, chỉ cảm thấy thân thể đang bị người phụ nữ này đốt lửa từng chút một. Hắn hiểu, nếu hắn không ngăn cô lại, hôm nay bọn họ sẽ không thể ra khỏi phòng này.
"Biết rồi." Hắn cáu kỉnh giống như một ông bố đang dạy dỗ con cái, trầm giọng nói, hoàn toàn không có chút vẻ hưởng thụ nào.
Thời Tiểu Niệm lập tức ngồi dậy, thấp mắt nhìn hắn, mắt mở thật to, "Vậy xa em, nghe điện thoại này kia, anh đồng ý sao?"
"Tịch Tiểu Niệm, em đừng có quá đáng." Câu dẫn còn nghiện phải không?
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm chớp chớp mắt, cúi đầu lại muốn cọ vào ngực hắn, giây tiếp theo đã bị Cung Âu trực tiếp đẩy ngã, hắn nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn, "Tịch Tiểu Niệm, em thực sự là ngày càng đáng ghét rồi đấy."
Nghe đến đây, Thời Tiểu Niệm nằm ở đó lè lưỡi một cái, không khỏi thầm nghĩ có phải mình đã đi quá giới hạn rồi không. Nhưng rất nhanh, ý nghĩ của cô đều tan thành mây khói. Bởi vì Cung Âu lại một lần nữa chủ động hôn lên môi cô. Tiến triển tốt rồi, Thời Tiểu Niệm mỉm cười.
... Sau khi xác định rõ ngày kết hôn, Cung Âu rất nhanh phải quay về S thị vì công việc.
Thời Tiểu Niệm tiễn Cung Âu ra khỏi cổ bảo Cung gia, đưa đến bên hồ, gió thổi lá rụng đầy đất, xào xạc bay bên cạnh hai người.
Có làm nũng thế nào đi nữa thì Cung Âu cũng vẫn phải đi, trong lòng cô ngoài sự không nỡ thì còn có cả lo lắng. Xe chậm rãi tiến về phía trước. Cô kéo tay Cung Âu đạp lên lá rụng từng bước đi về phía trước.
"Nhớ kỹ lời anh nói, lúc nào cũng phải nghe điện thoại của em, biết không? Nếu có một lần không nhận hoặc là cúp máy trước, lần sau sẽ bồi thường cho em hai tiếng nói chuyện." Thời Tiểu Niệm nói.
"Tịch Tiểu Niệm, em là kẹo sao?" Cung Âu đột nhiên hỏi, giọng nói trầm thấp, khuôn mặt lạnh lùng.
"Hả?"
"Dính vào người anh liền không chịu xuống." Cung Âu nói.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không khỏi mỉm cười, ngước mắt nhìn hắn, "Anh nói em là kẹo, vậy có phải em rất ngọt không?"
"Cũng được."
"Có phải rất muốn ăn em không?"
"Bình thường thôi." Cung Âu hờ hững nói, con ngươi đen nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, rồi lại nói, "À, rất muốn ăn."
Thời Tiểu Niệm cười đến càng thêm rạng rỡ, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, chậm rãi đi về phía trước, "Một tháng thật là dài, hy vọng tỉnh dậy thì một tháng liền trôi qua."
"... " Cung Âu không nói gì, lẳng lặng đi về phía trước, khác thường là không có đẩy cô ra.
Tiễn một đoạn rất xa, Cung Âu mới lên xe, Thời Tiểu Niệm nhìn hắn khom người lên xe, nụ cười lập tức biến mất trong đáy mắt, thay bằng vẻ buồn bã. Cung Âu vừa quay đầu, liền thấy được đôi mắt ảm đạm của Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm cố cười, mắt lại đỏ hoe, "Nhớ kỹ đó, một tháng sau đến cưới em." Cô đứng ở đó, một cơn gió thổi qua, làm tóc dài của cô bay lên, lá rụng tung bay trên người cô, khiến cô có vẻ yếu đuối dễ tổn thương.
Cung Âu nhìn cô, con ngươi đen sâu thẳm, một lát sau hắn gật đầu.
"Móc tay." Thời Tiểu Niệm vươn tay, dựng ngón út lên, lấy ra trò chơi của con nít.
Cung Âu cúi mắt nhìn tay cô, chần chờ một lát, rồi cũng đưa tay ngoéo tay với cô, hứa cưới cô. Thời Tiểu Niệm đứng ở đó mỉm cười nhìn thẳng vào hắn, con mắt càng ngày càng đỏ. Tay hai người chậm rãi buông ra. Tay Cung Âu vô thức tìm kiếm trong không khí, lại không bắt được tay cô đang rũ xuống, ngực hắn dâng lên một cảm giác khác thường, như là mất mát, hoặc như là cái gì khác.
"Hẹn gặp lại, thuận buồm xuôi gió, em sẽ gọi điện thoại cho anh." Cô nói là sẽ gọi điện thoại cho hắn, cô đã không còn để ý tới chuyện liệu hắn có chủ động gọi điện cho cô nữa hay không.
"Trở về đi." Cung Âu nói với cô.
"Ừm."
Dứt lời, xe chậm rãi chạy về phía trước, rời Thời Tiểu Niệm ngày càng xa, Thời Tiểu Niệm đứng ở đó vẫy tay, nụ cười của cô rạng rỡ mỹ hảo. Cười rồi nước mắt của cô lại rơi xuống. Cô thực sự luyến tiếc phải chia xa hắn, cô hy vọng mình có thể ở bên cạnh hắn, bầu bạn với hắn.
... Thời Tiểu Niệm và Cung Âu chính thức bắt đầu yêu xa, vượt qua đại dương mênh mông, Thời Tiểu Niệm có thể cảm giác được Cung Âu càng ngày càng tốt hơn, khả năng kiềm chế của hắn dường như cũng đã giảm bớt không ít.
Cô hầu như mỗi ngày đều gọi cho hắn ba cuộc, nhưng cô cũng thức thời không quấy rầy công việc của hắn, đều hỏi thư ký lịch trình của hắn rồi mới gọi.
Cô ngày nào cũng chụp một tấm ảnh của mình gửi cho Cung Âu. Cô ngày nào cũng kể một vài chuyện thú vị ở Cung gia cho Cung Âu. Cô kể hôm nay cô thấy một con chim đặc biệt xinh đẹp, chưa nói đó là chim trong lồng của các phu nhân tôn thất mang theo tới làm khách, La Kỳ muốn cô ngồi cùng, nhưng cô bị quý phu nhân chê từ đầu đến chân.
Cô kể với Cung Âu hôm nay cô đọc được một quyển sách rất có ý nghĩa, chưa nói cô đã đọc sai một từ, để đám nữ hầu phía sau lưng châm biếm cô.
Cô kể cho Cung Âu hôm nay cô dạy song sinh học bài, chưa nói là Charles đã dạy cô về lễ nghi bàn ăn và cô bị đứt tay.
Cô kể với Cung Âu hôm nay cô cưỡi một con ngựa rất đẹp, chưa kể đến việc cô bị ngã ngựa.
... S thị, cao ốc N.E.
Từ phòng họp đi ra, Cung Âu nới lỏng cà vạt, lấy điện thoại ra xem, không có ai gọi nhỡ, hành động này hoàn toàn là vô thức. Hắn đi vào phòng làm việc, đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát toàn thành phố. Ừm, hắn chỉ là mệt mỏi thôi, ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài, chứ không phải là đang đợi điện thoại.
Rất lâu sau, Cung Âu mới đi đến bàn làm việc rồi ngồi xuống, mở máy tính lên, tự tay lướt qua mấy phần báo cáo. Vừa mở máy tính, tin nhắn đã "ting ting ting" báo hiệu đến.
Cung Âu ngồi đó cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem báo cáo, ký tên ở trang cuối cùng của báo cáo, sau khi ký xong, hắn mới ngẩng mặt lên nhìn về phía màn hình máy tính.
Công cụ chat được đăng nhập tự động. Và rồi, ảnh chân dung của Thời Tiểu Niệm hiện lên. Cung Âu cầm chuột click hai lần. Một bức ảnh ngay lập tức nhảy vào trong tầm mắt hắn, trong ảnh, Thời Tiểu Niệm đang ngồi trước bàn, hứng ánh nắng mặt trời uống sữa tươi, đối diện với màn hình tự chụp cười đặc biệt ngọt ngào. Thật giống một viên kẹo.
Hắn nhìn lướt xuống phía dưới, thấy dòng chữ -- [Em phát hiện sữa ở Cung gia uống rất ngon, hỏi Charles mới biết Cung gia có cách bảo quản sữa đặc biệt, thật muốn cho anh uống.]
Người phụ nữ thật là nhàm chán.
Cung Âu nhìn hàng chữ, môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong mà chính hắn cũng không hề nhận ra.
Cung Âu tiếp tục cúi đầu xem báo cáo, lần này, tốc độ xem báo cáo của hắn đã nhanh hơn rất nhiều so với vừa nãy.
Thời gian Thời Tiểu Niệm gọi điện thoại là cố định. Mỗi ngày, Cung Âu cũng không để ý rốt cuộc mình đã nhìn đồng hồ trên điện thoại bao nhiêu lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận