Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 101: Đi chứng thực chuyện hài tử (length: 9592)

"Tôi đang ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, em ra đó một lát." Mộ Thiên Sơ nói xong liền cúp điện thoại.
"…"
Thời Tiểu Niệm đứng ngây ra ở tại chỗ, đến một lúc lâu sau mới phản ứng được, cô đẩy cửa ra vội vã mà chạy ra ngoài.
Cô từ thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Bãi đỗ xe dưới tầng hầm của Thiên Cảng rất lớn, trống trải, Thời Tiểu Niệm nhìn xung quanh.
Mộ Thiên Sơ đứng ở phía trước chiếc Porsche của hắn hướng về cô vẫy tay, cô lập tức chạy tới, vội vàng hỏi, "Đứa bé kia thực sự là của Cung Âu?"
Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, ánh mắt lướt qua dừng ở lông mày đang sốt sắng của cô, nụ cười trên mặt có chút ngưng lại, không nói một lời.
"Anh nói mau a, việc anh tra được rốt cuộc có đúng hay không?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Mộ Thiên Sơ giật giật môi, giữa lông mày ảm đạm, "Tôi cho rằng, em nghe thấy tin tức này sẽ thấy hài lòng."
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của cô, không hề có một chút vui mừng nào.
Điều này làm cho hắn không thoải mái.
"Tôi tại sao phải hài lòng?"
"Bởi vì em đã nói, Cung Âu tìm đến em là vì con." Mộ Thiên Sơ nói, "Bây giờ, con ruột của hắn xuất hiện, em chẳng lẽ không nên hài lòng sao, em có thể thoát thân mà, đúng không?"
"…"
Thời Tiểu Niệm bị nói đến á khẩu không trả lời được, ánh mắt ảm đạm hạ xuống.
Đúng vậy, nghe thấy tin tức như vậy chẳng phải cô nên hài lòng sao, cô rốt cuộc có thể lớn tiếng mà nói cho Cung Âu, là hắn nhìn nhầm, người hắn muốn tìm căn bản không phải cô.
Cô có thể nói cho Cung Âu, hãy tìm con trai ruột của hắn đi thôi, đừng tiếp tục ép cô sinh con nữa.
Cô nên hài lòng.
Nhưng bây giờ trong lòng cô lại cảm thấy không thoải mái, vậy là sao? "Em đang muốn cái gì vậy?" Mộ Thiên Sơ nhìn kỹ cô hỏi.
Thời Tiểu Niệm môi giật giật, hỏi, "Tôi chỉ muốn biết, tin tức này của anh có chuẩn xác không?"
"Không biết." Mộ Thiên Sơ nói thẳng, "Tôi vốn định đợi điều tra xong toàn bộ rồi sẽ nói cho em biết, nhưng ngày hôm qua..."
Nghĩ đến nụ hôn ở trong ngõ hẻm tối hôm qua, Mộ Thiên Sơ nhìn sâu vào cô, nói chuyện dừng một chút.
"…"
Thời Tiểu Niệm nhìn về hướng khác, không nhìn hắn.
Mộ Thiên Sơ sắc mặt nhất thời có chút tái nhợt, "Tôi lo lắng em lại sẽ nghĩ tới báo cảnh sát lung tung, vì vậy tôi quyết định hay là trước nói cho em biết, miễn cho em cho rằng tôi không làm gì cả."
"…"
Thời Tiểu Niệm choáng váng, tay để trong túi nắm chặt, cô đích thực là chuẩn bị kéo Phong Đức cùng đi báo cảnh sát.
Không nghĩ tới lại đột nhiên bị tin con cái xen ngang vào.
"Có muốn cùng đi chứng thực hay không?" Mộ Thiên Sơ lùi về sau một bước, đưa tay mở cửa xe bên cạnh ghế lái, ánh mắt ôn hòa nhìn cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm đứng không nhúc nhích.
Mộ Thiên Sơ không có thúc giục cô, cứ như vậy lẳng lặng mà cùng chờ đợi.
Một lúc sau, Thời Tiểu Niệm từng bước một hướng đến phía trước, ngồi vào xe của hắn.
Trên mặt cô không hề có một chút biểu cảm, thần sắc trong mắt phức tạp, cô không biết cô sẽ đối mặt với cái gì.
Trên đường, Thời Tiểu Niệm nhớ tới những bí mật mà Thời Địch cùng Đường Nghệ đã nói trong khách sạn.
Đường Nghệ nói mình có thể đánh bạc không bị Cung Âu giết chết, trước lại cùng cô nói bóng gió toàn bộ sự tình, biết Cung Âu là vì muốn có con. Nói như vậy, mọi thứ đã rõ ràng.
Phỏng chừng Đường Nghệ là bị chuyện ba năm trước dọa cho phát sợ, sợ hãi Cung Âu, vì vậy cho tới bây giờ cũng không dám mạo hiểm ôm con đi ra.
Mộ Thiên Sơ vững vàng lái xe, thỉnh thoảng quay đầu liếc cô một cái.
Mỗi lần liếc nhìn, hắn đều cảm thấy cô đang dần rời xa hắn.
Tay hắn dùng sức mà nắm chặt vô lăng, môi mím chặt, một đôi mắt dài hẹp rất sâu.
Những việc này phải giải quyết toàn bộ, còn phải càng nhanh càng tốt.
Nếu không, hắn sẽ không thể tìm lại được mọi thứ như trước đây.
Lộ trình rất dài, Mộ Thiên Sơ cho xe chạy vào vùng ngoại thành, dừng trước tòa nhà hai tầng màu trắng, trước nhà trồng rất nhiều cây, đang dưới ánh mặt trời tươi tốt sinh trưởng.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cửa sổ tầng hai chính là vị trí bức ảnh chụp trộm.
Phía trước căn nhà có mười vệ sĩ, mỗi người khoanh tay đứng canh gác toàn bộ đình viện nhỏ.
Mộ Thiên Sơ dừng xe.
Bọn vệ sĩ lập tức nhanh chân đi lại đây, đứng trước xe bọn họ cung kính cúi đầu, "Thiếu gia."
Bọn họ là người của Mộ Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, Mộ Thiên Sơ nhìn cô một chút, thanh âm ôn hòa giải thích, "Tôi phái người theo dõi Đường Nghệ hai ngày, phát hiện Đường Nghệ lừa được Thời Địch một khoản tiền để chuẩn bị xuất ngoại, vì vậy tôi liền phái người chặn lại, đưa cô ta giam lỏng ở trong nhà."
"…"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Hắn giam lỏng Đường Nghệ? "Tôi thật sự muốn giúp em, Tiểu Niệm." Mộ Thiên Sơ im lặng nhìn cô, "Tôi không phải qua loa nhận lời em, cũng không muốn sống trong cảnh yên bình giả tạo, tôi có suy nghĩ của mình, hy vọng em tin tưởng tôi."
Ngữ khí của hắn ôn hòa, không hề có một chút tính công kích nào, cùng cách nói chuyện bình thường của Cung Âu tuyệt nhiên không giống.
Khiến người ta không muốn tin cũng khó khăn.
Thời Tiểu Niệm rõ ràng, nếu như hắn không phải muốn giúp cô, cũng sẽ không ăn no rửng mỡ điều tra những chuyện này, thậm chí còn vượt quá giới hạn, làm ra loại chuyện giam lỏng Đường Nghệ.
"Xin lỗi." Thời Tiểu Niệm bước xuống xe, nhìn về phía Mộ Thiên Sơ xin lỗi, âm thanh khẽ nói, "Nhưng tôi có thể tự mình tìm hiểu, anh không có lý do gì giúp tôi cả."
Ngày hôm qua ở trong ngõ hẻm, nụ hôn đó vẫn ám ảnh cô.
Cô cũng không muốn cùng một người đã kết hôn như Mộ Thiên Sơ gặp nhau, chuyện này vượt quá nguyên tắc mà cô có thể tiếp nhận.
"Lý do của tôi chính là tôi muốn giúp em." Mộ Thiên Sơ nói, giọng ôn hòa lộ ra sự cố chấp, "Em không muốn tôi giúp, tôi cũng không quan tâm."
"…"
"Đi thôi, đi vào gặp bạn học cũ của em một chút."
Mộ Thiên Sơ nói.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, theo Mộ Thiên Sơ đi vào.
Bọn vệ sĩ lập tức lên trước mở đường, mở ra cổng vòm cửa lớn màu trắng.
Căn nhà được bố trí rất đúng phong cách của Đường Nghệ, thanh tân, có không khí văn nghệ.
Đi vào, Thời Tiểu Niệm phát hiện bên trong cũng có vệ sĩ, từng người từng người đứng nghiêm, mặt không hề cảm xúc, tầm mắt cô lướt qua trên kệ để điện thoại, đường dây điện thoại đã bị ngắt.
Quả nhiên là trạng thái giam lỏng.
Bỗng nhiên, một tiếng trẻ con khóc nỉ non từ trên tầng truyền đến.
Trẻ con.
Thời Tiểu Niệm cảm giác như có cây trâm tàn nhẫn đâm xuống, thân thể có một trận đau nhức ập đến.
Cô liếc mắt về hướng cầu thang, bước chân dừng lại.
"Sao không đi?" Mộ Thiên Sơ nhìn về phía cô.
Thời Tiểu Niệm mím chặt môi, không nói gì, tiếp tục đi lên lầu.
Trên lầu trong phòng khách sạch sẽ; năm, sáu vệ sĩ đứng chắp tay.
Trong phòng khách, trên ghế sô pha, Đường Nghệ mặc quần áo bình thường ở nhà, đang ôm một đứa bé trai lau nước mắt, tiểu nam hài khóc thét không thôi.
Đường Nghệ có chút luống cuống tay chân, dáng vẻ kia hoàn toàn là một bà mẹ bỉm sữa bình thường, từ nữ thần lại thành một bà mẹ bình thường, nhìn khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó.
Mộ Thiên Sơ đứng ở bên cạnh cô.
"Được rồi, ngoan nào, đừng khóc." Đường Nghệ dỗ tiểu nam hài, bỗng nhiên ý thức được không đúng, ngẩng mặt, đối diện với tầm mắt của Thời Tiểu Niệm, Đường Nghệ kinh ngạc đến ngây người mà nhìn cô, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, "Thời Tiểu Niệm."
"…"
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn về phía cô ta.
Đường Nghệ vừa nhìn về phía Mộ Thiên Sơ bên cạnh cô, "Là các người giam lỏng tôi?"
Hiển nhiên, Đường Nghệ đến bây giờ mới biết là ai giam lỏng mình.
"Đây là con của cô?"
Tầm mắt Thời Tiểu Niệm rơi vào người tiểu nam hài đang khóc thét không ngừng, tiểu nam hài khoảng hai ba tuổi, khóc đến ngũ quan đều không phân rõ được, tay nhỏ mũm mĩm thịt vẫn nắm lấy quần áo Đường Nghệ.
Nghe vậy, ánh mắt Đường Nghệ lộ ra ý sợ hãi, đứng lên kéo tiểu nam hài đến phía sau mình, ngơ ngác nhìn cô, "Cô..."
"Cô thấy rất kỳ lạ tại sao tôi xuất hiện ở đây sao?" Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng, "Tôi cho là cô sẽ không thấy bất ngờ, dù sao có làm một số việc, liền muốn trả lại, không phải sao?"
"Tôi không biết cô đang nói cái gì?"
Đường Nghệ hỏi, giọng có chút chột dạ.
Tiểu nam hài dường như cũng cảm giác được không đúng, ngừng gào khóc, một mặt hồ đồ nhìn bọn họ.
"Còn muốn nói dối tôi, giả bộ à?" Thời Tiểu Niệm nói.
"…"
"Cô nghĩ là chuyện mình làm thật có thể thần không biết quỷ không hay sao?" Thời Tiểu Niệm hờ hững nói, vừa nói vừa đi về phía cô ta, "Ba năm trước nhờ sự giúp đỡ của cô, em gái tôi hại tôi, còn đem chuyện xấu xa của cô vu oan lên đầu tôi, để tôi cõng oan uổng ròng rã ba năm."
Mặt Đường Nghệ lần này một giọt máu cũng không có, ngơ ngác nhìn cô, "Cô đều biết rồi?"
"Tôi không nên biết sao?" Thời Tiểu Niệm trào phúng cười lạnh một tiếng, "Tôi bị các người hại thành như vậy, lẽ nào cô cảm thấy có thể gạt tôi cả đời à?"
Mộ Thiên Sơ không nói chen vào, vệ sĩ đưa đến một chiếc ghế.
Mộ Thiên Sơ ngồi xuống, một đôi mắt nhìn kỹ Thời Tiểu Niệm, tầm mắt không hề rời nửa phần.
Giúp cô, để có thể thêm một chút hắn có thể nhìn cô, chỉ cần vậy là hắn thỏa mãn rồi.
"Không phải, không phải." Đường Nghệ liều mạng lắc đầu, bên trong đôi mắt trong nháy mắt ướt, áy náy nhìn về phía cô, "Xin lỗi, Tiểu Niệm, xin lỗi."
Thời Tiểu Niệm liếc nhìn cô ta, "Cô đừng khóc, nước mắt của cô sẽ chỉ làm tôi cảm thấy giả dối."
Cô sẽ không tha thứ.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận