Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 137: Tôi liền muốn em con thú nà (length: 8853)

Editor: Yuhina Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ném vào ghế sofa.
Cô ngồi xuống, xoa bóp chân mình, hai chân tê rần lợi hại.
Cung Âu đứng trước mặt cô, cúi mắt trừng cô, trong lồng ngực kìm nén một luồng tức giận, đưa tay muốn đánh cô, nhìn đống băng gạc bọc trên cánh tay trái của cô, lại không nỡ xuống tay được.
Giữa hai người yên tĩnh lạ thường.
Trong phòng chỉ còn dư lại mùi vị tanh máu truyền đến từ tay của Cung Âu.
"Anh có muốn băng bó vết thương trước không?" Cô hỏi.
"Tôi hỏi em, ở trên Vân Chi Đảo, em chạy khỏi nhà thờ, có phải là trốn vào phòng thay quần áo của Mộ Thiên Sơ không?" Cung Âu đột nhiên hỏi.
Hai người đồng thời lên tiếng.
"..."
Thời Tiểu Niệm choáng váng, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nói về chủ đề này, kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn làm sao biết được.
Nhìn vẻ mặt của cô, trong mắt Cung Âu đầy vẻ tức giận, mạnh mẽ thu nắm đấm về, giơ chân lên liền đạp ngã một chiếc đèn sàn, sau đó ngồi xuống ghế trước mặt cô, một thân bực dọc căm hận không chỗ phát tiết.
"Vào lúc đó, em và Mộ Thiên Sơ đã lén lút qua lại rồi." Cung Âu hằn học trừng mắt cô, nghiến răng gầm nhẹ lên, "Em có xem tôi ra gì không?"
Cô coi hắn là người chết rồi sao? Hắn còn vì cô mà quên đi tất cả, đuổi theo đến tận Vân Chi Đảo.
"Không phải, lúc đó anh ấy còn chưa khôi phục trí nhớ, vẫn rất căm ghét tôi, tôi trốn ở đó, chúng tôi không thể có gì được." Cô lạnh nhạt nói, cố gắng tìm những từ ngữ nhẹ nhàng nhất, cẩn thận quan sát sắc mặt của Cung Âu.
"Hắn khôi phục trí nhớ?" Cung Âu ánh mắt chấn động, "Nói cách khác, từ khi hắn khôi phục trí nhớ thì giữa các người đã bắt đầu?"
"Tôi và hắn không hề bắt đầu."
Cô nói.
"Đã lăn thành một đoàn ở công viên trò chơi, em nghĩ tôi là người mù à?" Cung Âu gầm nhẹ lên, căm hận trừng mắt cô, "Không cần nói, ngày tôi về nước, em thất hẹn với tôi, cũng là do đi gặp Mộ Thiên Sơ?"
Đáp án này không thể nghi ngờ.
"..."
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, khó có thể tưởng tượng hắn lại có thể đoán được nhiều như vậy, hơn nữa lại đoán đúng toàn bộ.
"Cả đời này tôi căm hận nhất là người khác thoải mái thất hứa với tôi, mà em bỏ lại tôi, đi gặp một người đàn ông khác!" Từng câu nói của Cung Âu lúc này, nồng nặc mùi căm hận, "Thời điểm không có tôi ở đây, em và người đàn ông kia đã làm gì?"
Thời điểm hắn vì cô lo lắng muốn chết, cô lại ở cùng một người đàn ông khác, là lăn trên bãi cát, hay là lăn luôn trên giường? Hắn không nhịn được siết chặt nắm đấm thêm một lần, cả nắm đấm đều là máu.
Thời Tiểu Niệm kinh hoàng nhìn, thân thể hơi co lại, "Tôi không có."
"Một người đàn ông với một người phụ nữ ở cạnh nhau, còn có thể làm ra chuyện tốt đẹp gì?"
Cung Âu âm độc trừng mắt cô, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh đó, hắn đã muốn phát điên.
Nhưng rất kỳ quái, hắn lại không thể xuống tay với cô.
Cô co rúm thân thể ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ quá yếu đuối, hắn bây giờ dù rất phẫn nộ, cũng không thể động thủ được.
"Tôi không có."
"Thời điểm cô và hắn lên giường thì lấy tư thế gì?" Cung Âu nghiến từng chữ một, từng chữ như muốn đâm vào chính mình, đâm đến trí mạng, giọng nói của hắn trở nên nghẹn ngào, "Thời điểm cắm sừng tôi, các người lấy tư thế gì?"
Hắn đang suy nghĩ gì vậy?
"..."
Cô bị hắn nói đến, trên mặt có chút lúng túng.
"Nói." Cung Âu trừng mắt cô, "Tất cả đều nói rõ cho tôi biết."
"Tôi nghĩ anh đã điều tra chuyện của tôi và Mộ Thiên Sơ, thời điểm hắn mất trí nhớ, tôi không chấp nhận được, dây dưa với hắn mấy năm, hắn vẫn rất lạnh lùng với tôi." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, giải thích, "Ngày anh về nước, tôi mới biết hắn khôi phục trí nhớ, tôi và hắn vốn không có gì."
"..."
Cung Âu trừng mắt cô, nghe vậy, vẻ u ám trong mắt dường như có dấu hiệu tan biến.
Cô nói, giữa bọn họ không có chuyện gì.
Không có gì, có nghĩa là không có lăn trên giường? "Tóm lại, tôi không cho anh thành kẻ bị cắm sừng." Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ một chút lại nói, "Hơn nữa, có thể anh lớn lên ở nước Anh, không quá hiểu rõ nghĩa của từ nón xanh này, từ này bình thường được dùng khi hai người là vợ chồng chính thức."
Cô biến tướng nhắc nhở hắn, bọn họ chỉ là một mối quan hệ không bình thường.
Như vậy, hắn không thể dùng từ đó trong trường hợp này.
"Em là của tôi, không ai được đụng vào em." Cung Âu trừng mắt cô.
"Anh lại muốn nói tôi là con chó của anh nuôi sao?" Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại, tự giễu nói, "Anh nói đối với tôi cảm thấy thú vị, có thể là càng coi tôi là con chó của anh, Cung Âu, anh là người cuồng động vật hả?"
"Tôi thích em là con thú này đó."
Cung Âu tàn nhẫn trừng cô một cái, bất chấp tất cả đáp.
Tôi thích em là con thú này đó? Hắn xưa nay luôn ngông cuồng đến mức làm người khác giận sôi, lý lẽ thẳng thừng hùng hồn nói ra như vậy không thể tưởng tượng nổi, dường như một chỗ không đúng cũng không có.
"..."
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, không phản bác.
Lúc này tranh cãi với hắn, cô mới thật là ngốc.
Tâm tình của hắn bây giờ đã ôn hòa hơn rất nhiều so với lúc từ công viên trò chơi trở về.
Xem ra, nhờ lời dặn dò trước đó của Phong Đức, Cung Âu dễ nổi nóng đa nghi, nhưng hôm nay thấy cảnh ở công viên trò chơi, hắn cũng không đánh vào mông cô, dày vò cô.
"Lại đây." Cung Âu nhìn cô ra lệnh.
"Làm gì?"
Thời Tiểu Niệm đề phòng nhìn về phía hắn.
"Ánh mắt của em đấy, quay về phía tôi thì cứ cẩn thận như vậy, quay về người đàn ông kia thì lại cười đến rạng rỡ?" Cung Âu rất là khó chịu, "Hắn có gì tốt hơn tôi? Cũng chỉ là một thiếu gia đã từng ly hôn!"
Cung Âu hắn mọi mặt đều hơn Mộ Thiên Sơ đến mấy con phố! Người phụ nữ này mắt mù rồi! "Tôi có cười rạng rỡ với Mộ Thiên Sơ đâu."
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên.
"Ở công viên trò chơi thì có!" Cung Âu nghĩ đến liền buồn bực không nguôi, cô trước mặt hắn chưa từng nở nụ cười vui vẻ đến vậy, một nụ cười không ưu phiền.
"Có sao?" Thời Tiểu Niệm đảo mắt, cô không hề đặc biệt chú ý đến.
Thấy cô suy tư, Cung Âu càng thêm cáu kỉnh, "Em còn dám nghĩ tới!"
"Tôi không có."
"Em chính là đang nghĩ tới!" Cung Âu trừng cô.
"..."
Cô đâu có nghĩ tới, cô chỉ đang hồi tưởng lại mà thôi.
Hắn có cần ngang ngược vô lý như vậy không?
Tốt nhất là cô không nên nói gì nữa.
"Lại đây!" Cung Âu ra lệnh cho cô.
"Làm cái gì?"
"Để tôi kiểm tra xem tắm đã sạch sẽ chưa!" Cung Âu nói.
Hắn không muốn trên người cô còn lưu lại hơi thở của người đàn ông kia.
Thời Tiểu Niệm muốn từ chối, nhưng lại không muốn làm hắn tức giận, cô nhìn bàn tay đang rỉ máu của hắn, nhẹ giọng nói: "Anh muốn dùng bàn tay đó để kiểm tra tôi sao?"
"..."
Lúc này Cung Âu mới nhìn về phía tay mình, đã đầy máu tươi, cảm giác đau lúc này mới truyền đến khắp cơ thể, hắn nhíu mày lại.
Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ hắn, chẳng phải hiện tại hắn mới phát giác ra mình bị thương đó sao? "Em vào phòng ngủ chờ tôi."
Cung Âu trừng cô một cái, đứng lên đi ra ngoài.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sofa, nhìn bóng lưng của hắn, thở phào nhẹ nhõm.
Tai nạn này, có tính là đã qua không? Không biết Mộ Thiên Sơ bây giờ thế nào rồi, bị thương có nghiêm trọng không?
Trong tòa lâu đài, phòng y tế.
"Phong Đức vào đây, ông băng bó cho tôi."
Cung Âu ngồi trên một cái ghế, ghét bỏ mấy bác sĩ gia đình đến xử lý quá chậm, tống bọn họ ra ngoài.
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức vốn đã học y, nghe vậy lập tức cung kính bước lên, bắt đầu xử lý vết thương trên tay Cung Âu.
Chỉ thấy trên tay Cung Âu đâu đâu cũng là những vết thương nhỏ chi chít, có vài chỗ, miểng thủy tinh của ly rượu còn kẹt lại trong vết thương.
Thời gian nắm nát cái ly đã hơn ba giờ, Phong Đức khó có thể tưởng tượng được Cung Âu đã chịu đựng đến bây giờ bằng cách nào.
"Ông nhanh lên một chút!"
Cung Âu trừng mắt hắn nói, hắn còn muốn đi kiểm tra xem Thời Tiểu Niệm đã rửa sạch chưa.
"Vâng, thiếu gia." Phong Đức kiên nhẫn dùng kẹp gắp ra từng mảnh vụn thủy tinh, không nhịn được khuyên nhủ, "Thiếu gia, dù thế nào đi nữa, cũng không thể gây tổn thương cho cơ thể của chính mình."
"Ông đúng là càng già càng lảm nhảm, bảo ông làm gì thì ông làm đi!"
Cung Âu không nhịn được quát hắn.
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức không còn cách nào khác ngoài im lặng, chuyên tâm xử lý vết thương cho hắn.
Ánh đèn sáng tỏ, chiếu vào hai người, Cung Âu ngồi ở đó, trên gương mặt anh tuấn không lộ ra cảm xúc gì, trong đôi mắt thâm thúy nổi lên vài tia máu.
Hắn cúi đầu nhìn Phong Đức đang gắp từng mảnh từng mảnh thủy tinh ra khỏi tay hắn.
"Phong Đức, tôi không thể động thủ với cô ấy."
Nhìn tay mình, Cung Âu bỗng nhiên nói một câu không đầu không cuối, giọng nói trầm thấp.
Phong Đức ngạc nhiên nhìn về phía thiếu gia, lập tức khẽ hít một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận