Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 44: Đoạn tuyệt quan hệ (length: 11228)

Thần Hi.
-...
Ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo, người phụ nữ này có cần phải vội vàng đến vậy không, ai không biết còn tưởng người m·ấ·t tích không phải là em rể, mà là tình nhân của cô ta.
Hắn mặt lạnh bước lên phía trước, túm lấy cánh tay cô.
Phía nam là một khu rừng rậm rạp, không có ánh đèn.
- Mộ Thiên Sơ... Mộ Thiên Sơ...
Thời Tiểu Niệm vừa hô lớn vừa đi về phía khu rừng, một tay cô bật đèn pin, soi đường, bỗng nhiên dưới chân vấp phải một cái, suýt nữa thì ngã nhào, nhưng Cung Âu đã kịp thời đỡ được.
- Cô đi được không vậy? Không đi được thì quay lại.
Cung Âu khó chịu nói.
Cô gái này không có chút kỹ năng sinh tồn nào khi ở ngoài tự nhiên mà còn đòi đi tìm người.
- Không sao, tôi có thể đi tiếp.
Thời Tiểu Niệm nói xong liền đi về phía trước.
- Cô gấp gáp cái gì chứ, nếu như anh ta gặp phải chuyện không may thì giờ này cũng bị p·h·â·n x·á·c rồi.
Lời nói của Cung Âu đặc biệt đ·ộ·c địa.
-...
Thời Tiểu Niệm chỉ liếc nhìn hắn một cái, sau đó không thèm để ý nữa, cô tiếp tục đi về phía trước.
Trong khu rừng quá tối tăm, khiến cô không tự chủ được mà nắm chặt lấy cánh tay Cung Âu.
Cung Âu còn định nói gì đó nhưng bị hành động này của cô làm cho ngẩn người, tim đập thình thịch.
Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm mười ngón tay của cả hai đang đan vào nhau, cả người giống như con rối bị cô ta dắt đi về phía trước, tuy vẫn bước đi nhưng tâm trí đã không còn ở trên người.
- Mộ Thiên Sơ... Mộ Thiên Sơ...
Thời Tiểu Niệm cũng không p·h·át hiện ra sự khác thường của hắn, chỉ liên tục hô to gọi người.
Nhà họ Mộ canh gác cẩn mật, cô tin rằng không ai có đủ gan lẻn vào hôn lễ bắt người đi... Chỉ sợ Mộ Thiên Sơ tự ý hành động, không biết giờ đang ở nơi nào.
Đường rừng khó đi, có mấy lần suýt nữa thì bị vấp ngã, may nhờ có Cung Âu đỡ cô.
Bỗng nhiên cô bị té ngã, sau đó mới phát hiện ra, Cung Âu không còn ở bên cạnh.
Cô xoa chân đứng dậy, dùng điện thoại di động soi khắp mọi nơi, cô quá mải mê tìm người, đến mức Cung Âu ở bên cạnh biến m·ấ·t mà không biết.
Anh ta đi đâu rồi?
Hay là tách ra tìm gì đó? Giống như lúc nãy hắn có nói với cô gì đó, nhưng cô lại không nghe thấy.
Thời Tiểu Niệm đứng im tại chỗ một lúc, không thấy Cung Âu quay lại nên cô tiếp tục đi sâu vào bên trong, tiếp tục tìm Mộ Thiên Sơ.
- Mộ Thiên Sơ, cậu đang ở đâu?
Không biết đã đi bao lâu, cô dừng chân lại, nhìn về phía nơi cách đó không xa.
Dưới một gốc cây cổ thụ, một người đàn ông mặc đồ tây màu xám đang dựa vào gốc cây, nếu như không có ánh đèn điện thoại di động, có lẽ anh ta đã ẩn mình trong bóng đêm.
- Mộ Thiên Sơ?
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc kêu lên.
- Là anh sao? Mộ Thiên Sơ?
Người đàn ông đột ngột quay đầu lại, nhìn thật sâu về phía cô, trong đôi mắt tràn đầy sự không thể tin.
Đúng là Mộ Thiên Sơ.
- Đúng là anh rồi.
Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, cô men theo cây cổ thụ kia đi đến chỗ anh ta.
- Anh có sao không? Vì sao lại ở đây một mình?
Giật mình, cô phát hiện ra chỗ không ổn.
Mộ Thiên Sơ ngồi bệt trên mặt đất, bộ đồ tây cũng đã dính đầy bùn đất, nhất là trên khuôn mặt còn có vết xây xước, còn có cả vết m·á·u rõ ràng.
- Anh bị thương rồi, có chuyện gì quan trọng mà anh phải đến chỗ này?
Thời Tiểu Niệm tò mò hỏi, cô thò tay vào túi áo lấy ra một chiếc khăn giấy ướt đưa cho anh ta.
- Đầu tiên phải làm sạch vết thương đã.
-...
Lúc đầu Mộ Thiên Sơ không nói gì, cũng không nhận chiếc khăn giấy của cô, chỉ là hoảng sợ nhìn chằm chằm cô, con ngươi co rút lại, giống như lần đầu tiên thấy người q·u·á·i d·ị.
- Anh sao thế?
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên khi đối diện với ánh mắt của anh ta.
- Thời... Tiểu... Niệm...
Mộ Thiên Sơ ngồi dưới đất, đọc từng chữ một tên cô, anh ta nghiến răng đọc từng chữ, giống như một đứa trẻ vừa tập nói.
Thời Tiểu Niệm nghe anh ta gọi tên mình, cô có cảm giác không ổn, nhưng lại không biết cái sự không ổn đó ở chỗ nào.
- Anh...
Thời Tiểu Niệm vừa định nói chuyện, bỗng nhiên một luồng ánh sáng mạnh chiếu đến chỗ cô, cực kỳ chói mắt.
Cô và Mộ Thiên Sơ theo phản xạ dùng tay che chắn ánh sáng đó.
Một giây sau, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy đến, Thời Tiểu Niệm vừa hạ tay xuống, trên mặt đã bị người ta vung cho một cái tát.
Một cái tát này vừa hung ác lại vừa nặng.
Cô bị đánh ngã sang một bên... A, khóe miệng đã có vị m·á·u tươi, trong lỗ tai cũng ong ong choáng váng.
Thời Địch mặc một chiếc váy ngắn xinh đẹp, đứng trước mặt cô, k·í·c·h đ·ộ·n·g trừng mắt nhìn cô, giọng nói vốn ngọt ngào nay trở nên the thé khác thường.
- Thời Tiểu Niệm, tôi biết ngay chị sẽ không có ý tốt gì, chị lại dám trói Mộ Thiên Sơ mang đi! Chị luôn miệng nói cái gì mà bỏ cuộc, kết quả thì sao, đúng là loại gái đĩ không biết x·ấ·u hổ! Chị còn dám làm mặt với ai hả?
Phía sau Thời Địch là những người thân và bạn bè của cô ta, giờ phút này đều dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Thời Tiểu Niệm.
Càng nói càng kích động, Thời Địch lại vươn tay muốn đánh cô.
Lúc này Thời Tiểu Niệm đã đề phòng, giơ tay chặn lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo.
- Thời Địch, tôi có thể bỏ qua cho cô chuyện suy diễn lung tung, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho cô chuyện dám đánh chị của mình như vậy!
Dù cô có chút quan tâm đến cái nhà này, nhưng không có nghĩa là cô có thể nhẫn nhục cho người ta ức h·i·ế·p.
- Tôi đánh chị thì sao chứ?
Lúc này, Thời Địch không hề giống với hình tượng thục nữ trên màn ảnh như thường ngày nữa, bộ váy trên người cũng bị rách nát vài chỗ vì đi trong rừng, cả người lấm lem, khuôn mặt tràn đầy oán h·ậ·n.
- Có ai làm chị mà đi phá hoại hôn lễ của em mình không? Chị vẫn luôn ghen tỵ với tôi, chị dây dưa với Thiên Sơ, chúng tôi đã dễ dàng bỏ qua cho chị, nhưng hôm nay chị lại làm ra chuyện không biết xấu hổ này!
Thời Địch hận không thể xé nát cô ra làm từng mảnh.
- Đủ rồi!
Một giọng nói yếu ớt truyền đến.
Mộ Thiên Sơ ngồi dưới đất, lên tiếng cắt ngang mấy người đang cãi nhau.
Nghe thấy giọng nói này, Thời Địch nhanh chóng chạy đến bên Mộ Thiên Sơ, nước mắt cũng rơi xuống lã chã.
- Thiên Sơ, anh ổn không? Sao anh lại bị thương nhiều như vậy? Có phải là do Thời Tiểu Niệm làm không? Có phải con đ·ĩ đó làm không?
Thời Tiểu Niệm đứng một bên, chờ Mộ Thiên Sơ giải oan cho cô.
Mộ Thiên Sơ cúi đầu, một tay bóp đầu, khuôn mặt đau đớn không chịu nổi, giống như đang phải chịu cực hình khổ sở, hai hàm răng anh ta nghiến chặt vào nhau.
Thời Địch không ngừng hỏi han, giúp anh ta xoa bóp đầu.
- Ồn ào quá.
Mộ Thiên Sơ vừa bóp đầu vừa khổ sở phát ra vài âm thanh yếu ớt.
- Không... Không phải...
- Anh nói gì vậy, Thiên Sơ?
Thời Địch lo lắng hỏi lại.
Mộ Thiên Sơ không chống đỡ nổi nữa, đột nhiên anh ta nghiêng đầu qua, ngã vào lòng Thời Địch mà hôn mê bất tỉnh.
Người nhà họ Mộ nhanh chóng bước lên, khiêng Mộ Thiên Sơ vừa ngất đi khỏi đó.
Thời Địch đứng dậy từ mặt đất, căm hận nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
- Thời Tiểu Niệm, nếu Thiên Sơ có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho chị!
Thời Tiểu Niệm hiểu rõ, bây giờ cô có giải thích cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể nói một câu.
- Tôi không trói Mộ Thiên Sơ đưa đến đây, tôi đến đây là vì tìm anh ta.
Có lẽ đây là lỗi của cô.
Cô không nên đi tìm Mộ Thiên Sơ.
- Phải không?
Thời Địch oán hận trừng mắt nhìn cô.
- Được, vậy chị nói đi, khoảng thời gian không thấy Thiên Sơ, chị đã ở đâu? Ở đâu?
Nghe được, Thời Tiểu Niệm ngập ngừng một giây rồi mới phản ứng lại.
- Tôi tùy tiện đi dạo trên bờ biển một chút.
- Có người làm chứng không?
-...
- Không có người làm chứng phải không? Thời Tiểu Niệm! Chị có biết lời nói của chị nực cười đến mức nào không?
Thời Địch cho rằng cô đang nói dối, tức giận muốn đánh cô lần nữa.
Thời Tiểu Niệm nhận ra nên lùi về sau một bước.
Bỗng nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt cô, chưa kịp nhìn rõ, chỉ cảm thấy dưới đáy mắt có gì đó lóe lên.
Trong một giây đó, cô còn ảo tưởng là Cung Âu đang đứng chắn trước mặt cô, giống như một vị sứ giả, trong lúc cô bị người ta chế nhạo, hắn xuất hiện, rồi cứu vớt cô.
"Chát---"
Một bạt tai còn mạnh hơn giáng xuống mặt cô, lúc này Thời Tiểu Niệm đã tỉnh táo lại.
Cha nuôi đang đứng trước mặt cô, tức giận không kìm được mà trừng mắt nhìn cô, gân xanh trên mặt nổi hết lên, lớn tiếng quát mắng.
- Nhìn xem cô gây ra chuyện gì rồi! Cô còn muốn làm cho tôi m·ấ·t mặt đến bao giờ nữa thì mới chịu hả?
-...
Má cô đau điếng.
Thời Tiểu Niệm đưa tay lên che mặt, đồng thời ngước mặt nhìn về người cha nuôi này.
Đây là cái gì vậy, chưa làm rõ ràng mọi chuyện đã đổ tội hết lên đầu cô sao?
Xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn lại, từng ánh mắt khinh bỉ và chê cười đều tập trung lên người cô.
- Hôm nay bạn bè gần xa đều ở đây, tôi xin tuyên bố, tôi đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô ta! Tôi xin tự mình đi báo c·ả·n·h s·á·t, làm chứng chuyện cô ta bắt cóc Thiên Sơ!
Cha nuôi chỉ tay vào đầu cô, như là không nén được bực tức mà quát lên, sau đó, ông ta xoay người kéo Thời Địch rời đi.
- Đi! Chúng ta đi! Để cô ta cho p·h·áp luật trừng trị!
- Tiểu Niệm...
Nghe được những lời này, mẹ nuôi chỉ có thể lẳng lặng đứng bên những người kia mà ngây ngốc nhìn cô, đôi mắt bà đã đỏ hoe, muốn đi về phía Thời Tiểu Niệm, nhưng bà bị cha cô kéo đi m·ấ·t.
-...
Thời Tiểu Niệm đứng một mình tại chỗ, một tay che lấy chiếc má sưng đỏ.
Đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Để cho p·h·áp luật trừng trị cô.
A...
Giống như những gì người kia nói, có nghĩa là, trên mặt p·h·áp luật thì cô không còn quan hệ gì với họ nữa.
Nhưng mà, dường như không sao hết, dù sao thì cô vốn là một đứa trẻ mồ côi, bây giờ lại quay về thân phận mồ côi mà thôi.
Tất cả đang trở về với điểm xuất phát.
Nhưng dù cô có nghĩ như vậy, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà trào ra.
Bỗng nhiên, một ánh đèn chiếu vào khu rừng tối đen, cô nhìn về phía đó, chỉ thấy Phong Đức dẫn một đội bảo vệ đi về phía cô, nhìn cô với ánh mắt phức tạp...
Hiển nhiên anh ta đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện.
-...
Thời Tiểu Niệm đưa tay lau nước mắt.
- Thời tiểu thư, cô không sao chứ?
Phong Đức đi đầu, giọng anh ta lộ ra chút quan tâm.
- Tha thứ cho tôi vì lúc nãy đã không đứng lên làm chứng cho cô, vì tôi biết làm vậy chỉ làm tăng thêm phiền phức cho cô... Tôi xin lỗi.
Nếu như cô nói mình là người phụ nữ của Cung Âu, tối nay lại ở cùng với anh ta, thì còn có thể nảy sinh thêm nhiều chuyện khác nữa... Mà thôi vậy.
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
- Cảm ơn anh.
- Công ty của Cung tiên sinh có chút việc nên anh ấy phải về trước, để chúng tôi ở lại đây.
Phong Đức vừa nói vừa đưa cho cô một hộp thuốc.
- Đây là đồ Cung tiên sinh nhờ tôi đưa cho cô, trong rừng nhiều côn trùng lắm.
-...
Thời Tiểu Niệm giật mình nhìn xuống, đưa tay nhận lấy hộp thuốc.
Hóa ra Cung Âu đã rời đi.
Bây giờ nhớ lại, lúc ấy hình như hắn có nhận một cuộc điện thoại, sau đó nói với cô gì đó đại loại là đứng im ở chỗ đó đừng nhúc nhích, để hắn tìm người tới. Chỉ là lúc đó cô quá mải mê tìm Mộ Thiên Sơ, nên đã không để ý đến lời hắn nói.
Cung Âu.
Rõ ràng vừa rồi cô còn nghĩ người đứng chắn trước mặt mình chính là anh ta, nhưng kết quả lại là bị cha nuôi tát một cái.
Sau đó, cô lại bắt đầu cảm thấy mình không hiểu nổi Cung Âu.
Là vì anh đã từng giống như t·h·i·ê·n sứ cứu mình một lần, nên cô lại cho rằng anh ta sẽ tiếp tục xuất hiện thêm nhiều lần sao? Thời Tiểu Niệm, mày đúng là quá ngây thơ.
Thời Tiểu Niệm cầm hộp thuốc trong tay, đi về phía trước cùng Phong Đức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận