Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 504: Cuộc hẹn với Mona (length: 9559)

Hắn đã thay đổi rồi, người cần thích ứng là cô. Cung Âu không có vấn đề gì. Đúng vậy, hắn không hề có vấn đề gì cả.
"Được rồi, đi thôi, mẹ dẫn các con đi hái hoa." Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, khôi phục lại chút tinh thần.
Vào buổi trưa, Thời Tiểu Niệm đi đến chỗ hẹn. Là Mona hẹn cô.
Lúc Thời Tiểu Niệm tới quán cà phê, Mona đã chờ cô trong phòng nhỏ ở tầng hai, cô ta mặc một chiếc váy dài Millan, trang điểm tỉ mỉ, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá bạc hà dành cho nữ giới, đôi môi đỏ mọng nhả ra khói thuốc cực kỳ quyến rũ. Bốn năm không gặp, mỗi một người quen cũ xuất hiện đều mang theo sự thay đổi. Nhìn cô ta, Thời Tiểu Niệm chợt nhớ tới lần đầu tiên thấy ảnh của Mona, khác một trời một vực so với người phụ nữ trước mắt.
"Ngồi đi." Mona dập tắt điếu thuốc trong tay, ra hiệu mời Thời Tiểu Niệm ngồi.
"Tìm tôi có việc gì?" Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt hỏi, ngồi xuống đối diện Mona.
"Không tò mò tại sao tôi lại xuất hiện ở S thị sao?" Mona ngồi ở đó, khóe môi kiêu ngạo cong lên.
"Tò mò sao? Tôi cho rằng bây giờ cô đang bận rộn chuẩn bị cho buổi lễ kết hôn, không có thời gian đến S thị." Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, cầm ly trên bàn lên, "Đúng rồi, chúc mừng cô, tân hôn vui vẻ, người đàn ông kia nhìn rất được." Bốn năm không gặp, dù sao cũng phải nói vài câu đàng hoàng.
"Kém xa Cung Âu đúng không?" Mona cười lạnh một tiếng.
"Tôi không nói như vậy." Thời Tiểu Niệm đáp.
"Lần đầu tiên coi mắt với người đàn ông kia, tôi đã cảm thấy dáng vẻ hắn ta vô cùng thô tục, không bằng một phần vạn của Cung Âu, nhất là khi về đến nhà tôi lại có thể thấy được dung mạo hoàn hảo của Cung Âu." Mona cầm chiếc ly trong tay, móng tay màu đỏ vuốt ve dọc theo chiếc ly, giọng nói trưởng thành và quyến rũ.
"Về nhà là có thể thấy Cung Âu?" Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Mona nhìn về phía cô, hàng mi cong vút, "Tịch Tiểu Niệm, bây giờ cô càng ngày càng bình thản. Chậc, thật là vô vị. Tôi còn muốn thấy vẻ mặt đau khổ muốn chết của cô cơ." Nghe được tin động trời như vậy, biểu hiện của cô lại hờ hững như vậy.
"Bốn năm qua, Cung Âu và cô ở chung một chỗ?" Thời Tiểu Niệm cũng không cảm thấy bất ngờ, cô mơ hồ xâu chuỗi những chuyện này lại với nhau, "Là cô chữa bệnh cho anh ấy?"
"Đúng vậy, ta đây lợi hại chứ?" Mona hỏi, ánh mắt quyến rũ, có chút ý khiêu khích.
Thời Tiểu Niệm cười nhạt, "Vậy nên, cô nói yêu người đàn ông Mỹ đó là giả, là để tôi lơ là, để tôi không tìm tung tích của Cung Âu từ chỗ cô nữa."
Trong quán cà phê cực kỳ yên tĩnh, không một tiếng động. Điếu thuốc bị dập tắt còn một chút khói bay ra, chậm rãi bốc lên.
"Cô nghĩ nhiều rồi, nói yêu là thật, cô dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ còn muốn cùng Cung Âu ở chung một chỗ?" Ánh mắt Mona lạnh nhạt, mang theo sự khinh thường, "Ta đây là Đại tiểu thư Lancaster, ta đây có lòng kiêu ngạo của ta, Cung Âu dù có khá hơn nữa, hắn đã từng làm nhục tôi như vậy, ta đây cũng không cần." Cô có tôn nghiêm của cô, Lancaster có tôn nghiêm của Lancaster.
Nghe vậy, trong mắt Thời Tiểu Niệm thoáng qua vẻ ngoài ý muốn. Cô cho rằng hôm nay Mona tới là để khiêu khích cô.
"Cung Âu có nói với cô là hắn đến tìm tôi chữa bệnh không?" Mona hỏi.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ngưng trệ, ban đầu là Cung Âu tự mình rời đi? Hắn chủ động đi tìm Mona chữa bệnh? Tại sao không nói cho cô, tại sao lại một mình lặng lẽ rời đi không một tiếng động?
"Xem ra cô vẫn chưa biết." Mona cầm ly cà phê lên uống một ngụm, tiếp tục nói, "Là hắn tìm đến tôi, tôi do dự một ngày, sau đó đồng ý."
"Đồng ý?" Thời Tiểu Niệm nhắc lại lời cô.
"Bởi vì tôi cảm thấy mình không có lý do gì để không đồng ý." Mona cười một tiếng, "Tôi đã từng khuyên hắn chữa bệnh, hắn không chịu, nói là ai cũng không thể làm phai nhạt tình yêu của hắn đối với cô. Kết quả chính hắn lại cầu đến cửa, ta đây đặc biệt muốn biết bộ dáng bình thường của Cung Âu, còn yêu cô như trước không, có còn nâng niu cô trong lòng bàn tay nữa hay không."
Thời Tiểu Niệm sờ chiếc ly trong tay, trên mặt không có chút gợn sóng nào, "Cảm ơn cô đã chữa khỏi cho Cung Âu, đây cũng là tâm nguyện của tôi."
"Không cần cảm kích ta, bất quá ta đây chỉ muốn xem kịch của các người thôi." Mona chế giễu nói, trong mắt có một tia khoái ý trả thù.
"Vậy tôi phải nói tiếng xin lỗi với cô, bởi vì cô sẽ không thể thấy được." Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Mona. Trải qua nhiều năm như vậy, cô đã không còn là người dễ dàng sợ hãi.
Mona không thấy được biểu cảm mà mình muốn trên mặt cô, không khỏi cau mày, cảm thấy có chút nhàm chán, "Đừng nói tuyệt đối như vậy, bốn năm qua ta đây ở chung một chỗ với Cung Âu, bây giờ hắn là loại người gì ta đây còn rõ hơn cô. Cô từ từ phát hiện ra sự thay đổi của hắn đi." Nói xong, Mona đứng dậy xách túi rời đi.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, khi Mona vừa đi, nụ cười trên mặt cô từ từ trở nên cứng đờ. Cung Âu dùng bốn năm để chữa bệnh, tại sao không cho cô một chút tin tức, cô có thể đi cùng hắn mà, không phải sao? Tại sao muốn cô một mình chờ đợi suốt bốn năm? Thời Tiểu Niệm cầm ly cà phê lên uống một ngụm. Cà phê này rõ ràng ngửi có mùi thơm, nhưng khó mà nuốt trôi.
...
Cung Âu nói buổi tối sẽ đến tìm cô cùng nhau ăn cơm. Nhưng mãi đến đêm khuya. Cặp sinh đôi không nhịn được buồn ngủ lại ngủ thiếp đi lần nữa, Thời Tiểu Niệm ngồi một mình trước bàn trong phòng tranh, ngước mắt nhìn tòa nhà cao tầng N.E đèn đuốc sáng choang. Bây giờ hắn bề bộn nhiều việc, chuyện của N.E cô không giúp được gì, cũng chỉ có thể chờ. Thời Tiểu Niệm cụp mắt, mấy đóa hoa đang nở rộ trong bình nước trên bàn kính, là do cặp sinh đôi hôm nay ra ngoài hái. Buổi chiều, Cung Qùy hái hoa xong thì không còn hứng thú đi chơi, hứng khởi trở về chờ, ôm bình nước không buông tay, khuôn mặt nhỏ nhắn từ ánh nắng rực rỡ đến khi thất vọng, đến lúc ngủ, Cung Âu vẫn không xuất hiện. Sau khi Cung Âu trở lại bình thường, sự nghiệp của hắn cũng thay đổi.
Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn chờ, người cũng dần mệt mỏi đứng lên, đôi mắt nặng trĩu, tay chống vào mặt bàn gần như ngủ gục mất. Có tiếng mở cửa.
"Cung Âu, anh tới rồi sao?" Thời Tiểu Niệm vui mừng, mở mắt ra đứng lên, lúc cửa mở hết, trong đáy mắt hiện lên sự thất vọng. Không phải Cung Âu. Chỉ là một khách quen thường tới phòng trưng bày tranh.
"Tịch lão sư, xem ra tôi đến làm cô rất thất vọng." Chàng trai trẻ tuổi đứng ở cửa, có chút lúng túng sờ mũi mình.
"Thanh Phong? Sao cậu đến trễ như vậy?" Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên nhìn cậu ta.
Hướng Thanh Phong, một nghiên cứu sinh của học viện mỹ thuật, người cũng như tên, trẻ tuổi, vui vẻ, mắt sáng, tuấn tú, đẹp trai, như một luồng gió mát vậy. Từ khi cậu ta bước chân vào phòng tranh của cô, đối với cô vô cùng kính trọng, luôn miệng gọi cô là lão sư, muốn cô truyền thụ kỹ năng hội họa. Ban đầu Thời Tiểu Niệm chỉ hướng dẫn vài câu, cậu ta nộp học phí, Thời Tiểu Niệm không muốn, cậu ta lại muốn mua tranh của cô. Cô thấy quần áo cậu ta mặc cũng không bình thường, hẳn là con nhà giàu, cự tuyệt mấy lần cũng không được đành phải cho cậu ta mua.
"Gần đây tôi bị một khóa đề làm phiền muốn chết đi được." Hướng Thanh Phong oán trách đi tới, tự nhiên kéo một cái ghế ngồi xuống.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười cười, "Tôi chưa từng nghiên cứu, cái khóa đề đó tôi không giúp được gì."
"Không cần lão sư giúp, tôi có thể ở chỗ này vẽ một chút được không?" Hướng Thanh Phong nhìn cô nói, chắp hai tay, "Xin cô đấy, chỉ có ở chỗ của cô, tôi mới cảm thấy trong lòng bình tĩnh." Điều kiêng kị nhất khi học vẽ là trong lòng không được thăng bằng, hấp tấp.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ đồng ý, "Được, nhưng lát nữa tôi còn có việc, cậu định để tôi ra ngoài bằng cách nào?"
"Được được được." Hướng Thanh Phong gật đầu liên tục, quen tay lấy giá vẽ ra vẽ.
Lúc Phong Đức cùng Cung Âu đi ngang qua đường về phía phòng tranh thì thấy bên trong tiệm sáng rực ánh đèn, một chàng trai trẻ tuổi ngồi vẽ trước giá vẽ, đôi mắt không ngừng liếc trộm Thời Tiểu Niệm đang đọc sách ở bên cạnh, ý tứ thầm mến rất rõ ràng. Phong Đức căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Cung Âu. Cung Âu đứng thẳng ở đó, một tay đút trong túi quần, đôi mắt đen âm u nhìn vào bên trong. Thấy vậy, Phong Đức vội nói, "thiếu gia, đó là một nghiên cứu sinh của học viện mỹ thuật, tên là Hướng Thanh Phong, là khách quen của tiệm."
"Phải không?" Cung Âu lạnh nhạt đáp một tiếng.
Bên trong tấm kính, chàng trai trẻ tuổi bỗng nhiên nói câu gì đó, Thời Tiểu Niệm đang đọc sách đi tới, đứng cạnh cậu ta nhìn bức vẽ nói vài câu, vừa nói vừa dùng tay chỉ trỏ, thân thể đến gần cậu ta. Hướng Thanh Phong ngồi ở đó, mặt lập tức ửng đỏ, làm bộ như vô tình tựa đầu đến gần cô, gần như muốn chui vào trong ngực cô.
"Thiếu gia, tôi lập tức đuổi cậu ta ra ngoài." Phong Đức nói.
Cung Âu chuyển ánh mắt lạnh lùng nhìn ông một cái, "Đi mở cửa."
"Vâng, thiếu gia." Phong Đức nhìn ánh mắt Cung Âu, không rét mà run, tiến lên mở cửa.
"Cậu xem chỗ này, cậu để trống nhiều quá, không có thần vận, cậu là nghiên cứu sinh sao lại mắc phải sai lầm nhỏ như vậy?" Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Hướng Thanh Phong nói, chợt nghe thấy tiếng động, cô ngước mắt lên liền thấy Phong Đức đẩy cửa ra, cung kính đứng ở một bên, Cung Âu từ bên ngoài đi vào, tròng mắt đen quét về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm mặt mày mệt mỏi, không tự chủ được ngáp một cái.
Cung Âu nhìn đồng hồ đeo tay, hơi nhíu mày, "Đã trễ thế này, anh không chú ý thời gian sao, em vẫn còn đợi?"
"Không sao, dù sao bình thường em cũng phải trông tiệm." Thời Tiểu Niệm dụi mắt nói.
Cung Âu đứng ở đó, ánh mắt rơi vào người Hướng Thanh Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận