Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 224: Thanh toán món nợ (length: 10658)

Thời Trung ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt tiều tụy, uể oải không thể tả, quay sang nhìn cô đi vào, một mặt không thích, hừ lạnh một tiếng, "Hừ, cô còn biết trở về."
"Anh đừng như vậy, con gái trở về thì nên cẩn thận một chút." Mẫn Thu Quân trách giận, nói với Thời Trung.
"Hừ." Thời Trung bày ra vẻ mặt uy nghiêm, không hề có chút biểu hiện lấy lòng nào.
Hắn biết, Thời Tiểu Niệm chịu trở về nhất định là mềm lòng, ngược lại mỗi lần Mẫn Thu Quân rơi vài giọt nước mắt, loại tiện nhân không rõ lai lịch này sẽ chịu thua, bà bảo làm cái gì thì sẽ làm cái đó.
"Đúng vậy a đúng vậy a, Tiểu Niệm về nhà là tốt rồi." Có mấy người thân đứng ra, lôi kéo Thời Tiểu Niệm ngồi xuống ở chính giữa, cười tươi như hoa, "Người một nhà làm gì có chuyện hận thù để qua đêm, nói ra là tốt rồi mà, Tiểu Niệm cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, sao lại không về nhà."
"..." Về nhà? Đây là nhà của cô sao?
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, lạnh lùng nhìn từng khuôn mặt trước mắt, những người này đã từng được coi là người thân của cô.
"Tiểu Niệm, em đúng là bạn gái của Cung Âu? Là Cung Âu giàu nhất thế giới?" Chị họ ngồi ở một bên kích động hỏi Thời Tiểu Niệm, trong mắt có vẻ khiếp sợ, "Bộ quần áo này đắt tiền lắm phải không, em làm sao quen biết Cung Âu?" Nhân vật như Cung Âu sao có thể nói quen là quen được chứ.
"Tiểu Niệm a, chúng ta từng là người thân, cháu cũng không thể bạc đãi chúng ta a."
"Đúng vậy a, Tiểu Niệm, thím từ nhỏ nhìn cháu lớn lên, luôn luôn coi cháu như con gái."
"Tiểu Niệm a, chúng ta đều là người một nhà, chuyện đã qua hãy cho qua đi, nhà ai mà không có chuyện, đúng không?"
"...". Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nghe bọn họ mỗi người một câu nói chuyện, nhìn từng khuôn mặt nịnh nọt này, đột nhiên cảm giác thấy thật trào phúng. Những người này ngay khi cô bị Thời Địch giẫm đạp, mỗi người đều nói xấu cô với truyền thông. Hiện tại chỉ chớp mắt lại coi cô như con gái.
Nguyên lai trở mặt lại dễ dàng như vậy.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy buồn cười, liền nở nụ cười, "Ha ha."
Một tiếng cười gằn này của cô làm cho tất cả mọi người đều ngây người, mỗi người đều kinh ngạc mà nhìn cô, đến cả Thời Trung cũng nhìn cô, trong mắt có ngạc nhiên.
"Tiểu Niệm, đến, uống nước." Mẫn Thu Quân rót một chén nước ân cần đưa cho Thời Tiểu Niệm, cô ngược lại không dối trá như người bên ngoài, cô là người duy nhất thật tâm đau khổ trong đám người này.
"..." Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn đôi mắt Mẫn Thu Quân đã khóc đỏ hoe, nhận lấy chén nước, đặt lên khay trà, không uống. Cử chỉ xa cách rõ ràng.
Mẫn Thu Quân thấy thế sửng sốt, sau đó đứng bên cạnh cô nói, "Tiểu Niệm, mẹ không biết phải nói thế nào, hôm nay chính là muốn cầu xin con cứu ba ba con, chuyện làm ăn của ba ba con đảo bế, nợ một số nợ khổng lồ, chúng ta thực sự vô lực gánh chịu."
"Thời Địch đâu?" Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt hỏi.
Vào lúc này không phải nên tìm con gái ruột thịt giải quyết sao?
"Thời Địch cũng không còn dư bao nhiêu, coi như lấy hết ra cũng không đủ trả nợ, huống hồ con bé là ngôi sao màn bạc có rất nhiều thứ cần chuẩn bị." Mẫn Thu Quân nói, lúc nói những lời này lộ ra vài phần chột dạ.
"..." Quả nhiên là con gái ruột, con gái ruột muốn gì có đó, nợ nần giải quyết xong thì tìm con gái nuôi không tìm con gái ruột thịt.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, bỗng nhiên chẳng thèm nói.
"Đúng vậy a, Tiểu Niệm, con bây giờ theo Cung Âu, tiền còn không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, con giúp ba ba con, còn có, chú con bên này gần đây cũng không biết xảy ra chuyện gì, chuyện làm ăn cũng rất hao tổn."
"Ta cũng vậy, vốn là ta muốn thăng chức giám đốc, đột nhiên bị cắt chức. Tiểu Niệm, con bảo Cung Âu sắp xếp cho ta một chức vị ở N.E đi, ta muốn làm Tổng Quản Lý, phó ta không muốn a."
"Còn có ta, tiệm thẩm mỹ của ta gần đây cũng bị người ta mắng muốn chết, chủ nhà trọ còn muốn thu nhà, Tiểu Niệm con bây giờ tiền nhiều, cho ta mượn mua nhà đi, ta tức chết cái chủ nhà trọ này."
"..." Mấy người thân mỗi người một ý kiến.
Thời Tiểu Niệm nghe được, dạo này bọn họ không tốt, cô đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ. Cô biết, trong chuyện này nhất định là Cung Âu ra tay.
"Tiểu Niệm a, con cứ giúp mọi người đi, những việc này đối với con dễ như ăn cháo." Mẫn Thu Quân kéo tay Thời Tiểu Niệm nói, hai mắt cầu xin nhìn cô.
"Những việc này đối với con hiện tại mà nói, đích thật là dễ như ăn cháo, ai bảo con leo lên cành cao rồi." Thời Tiểu Niệm cười cợt, nói ra điều trong lòng bọn họ nghĩ.
Một đám người nghe vậy mỗi người đều cảm thấy có hy vọng, ánh mắt lộ ra tham lam, Thời Trung cũng không tiếp tục ho khan, chăm chú nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nhìn về phía bọn họ, bỗng nhiên biến sắc mặt, lạnh lùng mở miệng, "Nhưng tại sao tôi phải giúp các người?"
"..." Một đám người há hốc mồm.
"Trí nhớ của các người không tốt, nhưng trí nhớ của tôi rất tốt." Thời Tiểu Niệm từ trên ghế sô pha đứng lên, lạnh lùng nhìn một lượt mọi người, lạnh lùng nói, "Tôi giúp các người khôi phục lại trí nhớ, chuyện trước đây không nói, nhưng gần đây, các người ở trước mặt truyền thông đã nói những gì? Tôi một chữ cũng nhớ kỹ, không sót."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm đi tới bên cạnh chị họ, dùng chiếc nhẫn kim cương cực phẩm ấn lên vai chị họ, nói, "Chị họ đã nói thế nào? Chị nói: Thời Tiểu Niệm 13 tuổi cùng nam sinh ở trường học làm loạn, suýt chút nữa bị đuổi học, là mọi người cùng nhau kiếm tiền mua quan hệ làm cho cô ta tiếp tục đi học." Giọng của chị họ chua ngoa không chịu được.
"..." Chị họ ngồi ở chỗ đó, mặt nhất thời không còn chút biểu cảm nào, như khuôn mặt của cương thi.
Đi qua trước mặt chị họ, Thời Tiểu Niệm đi tới phía trước thím út. Thím út mặt đã có chút khó coi, muốn tránh, Thời Tiểu Niệm cũng không buông tha cô, kéo tay cô nói, "Thím út nói cháu cũng nhớ, thím út cùng truyền thông nói: “Tiểu Niệm a quả thực chính là của nợ, từ nhỏ tính khí kém, có lần đến nhà chúng ta chơi, trộm đồ chết không thừa nhận, cuối cùng bị ta phát hiện. cũng không nói xin lỗi.”"
"..." Thím út mặt hoàn toàn trắng bệch.
"Thím út, cháu lén trộm cái gì của nhà thím, trí nhớ của thím có vấn đề à? Lúc thì nói hận cháu đến nghiến răng nghiến lợi, lúc thì nói xem cháu như con gái." Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng, ánh mắt trào phúng nhìn cô ta.
"Ta..." Thím út muốn nói cái gì, Thời Tiểu Niệm đã lướt qua cô ta, hướng tới mục tiêu tiếp theo.
"Bác nói thế này: “Tiểu nha đầu từ nhỏ đã câu dẫn người khác, khi còn bé vì muốn ăn còn nói để ta tìm cho nó, không biết có phải là thường xuyên như vậy theo người khác đòi ăn hay không.”"
"Biểu tỷ nói là: Thời Tiểu Niệm luôn thích đánh nhau, đánh nhau thì bắt nạt người, trên eo ta chính là bị cô ta cào nát lưu lại vết thương. Biểu tỷ, đây không phải là vết bớt sao?"
"..." Thời Tiểu Niệm đem lời mỗi người bọn họ đã nói lặp lại một lần, trong phòng khách yên tĩnh như chết, chỉ còn dư lại giọng của cô.
Nói đến một nửa, Thời Trung rốt cục nhịn không được, đứng lên tức giận trừng mắt cô, "Được rồi cô còn muốn như thế nào, định tội một đám người chúng tôi, chúng tôi nuôi cô nhiều năm như vậy là để cô trở về diễu võ dương oai ư?"
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Thời Trung, nụ cười trên mặt bất biến, tiếp tục nói, "Đúng, còn có ba ba của con, ba ba đã bắt được con cùng Mộ Thiên Sơ ở trên giường? Đã thấy con làm cho Thời Địch tức giận đến sẩy thai?"
"..." Thời Trung bị nói tới mặt nhất thời trắng bệch, không có gì để nói.
Thời Tiểu Niệm vừa nhìn về phía Mẫn Thu Quân, Mẫn Thu Quân thấy cô nhìn sang, chột dạ co rúc thân thể.
Thời Tiểu Niệm hướng mẹ nuôi đi tới, ôm lấy mẹ nuôi, "Còn có mẹ, lời của mẹ nói con nhớ rõ ràng nhất, mẹ nói các người đều dành thứ tốt nhất cho con, Thời Địch đều không có, không biết con làm sao biến thành như vậy, đố kị muội muội mình, bò lên giường em rể."
"Tiểu Niệm." Mẫn Thu Quân viền mắt đỏ, áy náy nói, "Lúc đó con muốn Thời Địch ngồi tù vì bỏ thuốc, mẹ cho con biết là không muốn không muốn, nhưng con vẫn làm như vậy, Thời Địch là ngôi sao màn bạc, có bê bối thì làm sao được, vì vậy, vì vậy..."
"Vì vậy liền hi sinh ta, dù sao con cũng là con gái nuôi, không có huyết thống, nước bẩn đều giội hết lên người con, như vậy Thời Địch có thể tẩy trắng."
"Tiểu Niệm, chuyện này chúng ta cho qua có được hay không?" Mẫn Thu Quân mắt đỏ nói rằng, "Con đừng nói nữa." Bà khóc lên.
Mấy người họ hàng cũng nói theo, "Đúng vậy a đúng vậy a, Tiểu Niệm, chuyện đã qua để nó qua đi, vì người trong nhà mà gánh oan ức cũng không có gì, lại nói, con xem con bây giờ không phải đang sống rất tốt sao, Cung Âu công khai con là bạn gái hắn, sau này con có phúc nhiều lắm đấy."
"Tiểu Niệm, chúng ta sau này sẽ sống tốt với nhau, được không, sau này cũng không tiếp tục phát sinh những việc này." Mẫn Thu Quân khóc lóc nói, cầu xin nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Mẫn Thu Quân khóc lên khiến người ta thay đổi sắc mặt, yếu ớt như vậy, bi ai như vậy, bà thật giống như là muốn mọi người trong nhà sống tốt với nhau, thật giống bà thật sự rất quan tâm cô.
"Thật có thể sống tốt sao?" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Đương nhiên." Mẫn Thu Quân hi vọng mà nhìn cô, "Tiểu Niệm, chúng ta sống tốt với nhau, mẹ thật sự rất đau lòng cho con, rất nhớ con."
"Đau lòng cho con?" Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại, "Vậy tại sao từ khi con vào cửa, mẹ liền không thăm hỏi con một câu, tại sao không hỏi một chút về khoảng thời gian con bị các người giội nước bẩn đó, con đã phải cố gắng như thế nào để vượt qua?"
"..." Mẫn Thu Quân ngây người, tất cả mọi người nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi buông tay bà ra, lui về phía sau, lùi về vị trí giữa đám người, tầm mắt cực kỳ lạnh lùng quét một vòng, nhìn từng khuôn mặt dối trá.
"Đúng, con hiện tại rất tốt." Thời Tiểu Niệm nói, giọng lạnh lùng, "Đó là bởi vì con chịu đựng nổi, nếu như con không gắng vượt qua, con rất có khả năng đã chết ở trong dư luận các người đã tạo ra."
"..." Tất cả mọi người trầm mặc.
"Nếu như tôi chết đi, các người sẽ vì tôi khổ sở à? Các người sẽ không, các người chỉ có thể tụ tập cùng nhau, như ngày hôm nay, nói hai câu là tôi gieo gió gặt bão, sau đó thì sao sống sao được thì cứ thế mà qua ngày thôi."
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn bọn họ, từng chữ từng chữ nói ra.
Không có ai sẽ thương hại cô.
Không có ai sẽ đồng tình với cô.
Nếu như vậy, cô sao phải giúp bọn họ.
"..." Tất cả mọi người không thể nói được gì.
"Ngày hôm nay tôi mà không phải là bạn gái của Cung Âu, các người căn bản cũng sẽ không nhớ tới tôi." Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận